Chương 23
Thư Tiếu cho rằng mình sẽ tức giận xông vào trong, nhưng không cô chỉ đứng ngơ ngác tại chỗ, cô cảm thấy ngón có chút lạnh, mà trong lòng cũng bắt đầu nặng trĩu — nặng dần nặng dần, cho đến khi phát ra tiếng “bõm” thê lương, giống như cả người đều rơi xuống một hồ băng vừa lạnh lẽo vừa khó thở.
Thư Tiếu xoay người dựa lưng vào tường. Cô không kịp định thần lại thì một màn trước mắt lại khiến cô hít thở không thông.
Ninh Hoan Hoan!
Cô gái đã tặng hoa hồng cho Vi Minh đang đứng sau lưng Thư Tiếu! Cô đứng ở chỗ đó cánh tay vịn vào hành lang đang run rẩy lợi hại——không, đúng ra là cả người cô đang run rẩy, cơ mặt vì bệnh bại não vốn dĩ đã có chút khó coi nay lại càng trong kì dị hơn, hai chân chụm lại nơi khớp gối tạo thành hình cắt kéo, cô nhấc chân bước về phía trước một bước nhỏ.
Ninh Hoan Hoan mặc dù hành động bất tiện nhưng thính lực và trí lực đều phát triển bình thường. Điều này cũng có nghĩa là những gì Thư Tiếu vừa nghe thì Ninh Hoan Hoan cũng nghe được.
“Hoan Hoan!” Thư Tiếu dang tay đỡ lấy hông của Hoan Hoan, lập tức cảm thấy một cỗ trọng lượng dựa vào mình, cô biết Hoan Hoan sắp trụ không nổi vừa khéo lúc đó có một hộ lý đang đẩy xe lăn đi tới,Thư Tiếu vội kêu hộ lý đẩy xe lăn tới chỗ bọn họ.
“Chị…Thư..Thư..” Hoan Hoan mở miệng nói không thành tiếng, thậm chí khóe miệng còn chảy nước miếng. Thư Tiếu không chút do dự ôm mặt cô đặt trên hõm vai mình, vừa nhẹ nhàng vuốt ve cái ót cô vừa nhỏ giọng an ủi: “Hoan Hoan, muốn khóc thì cứ khóc đi, có chị đây.”
Vi Minh hình như cũng nghe được tiếng động, đẩy cửa bước ra. Nhìn thấy Thư Tiếu và Ninh Hoan Hoan vẻ mặt anh ta có chút hốt hoảng. Đúng lúc này hộ lý đẩy xe tới, Vi Minh cười khan hai tiếng làm ra vẻ mặt thoải mái đi đến đỡ lấy Ninh Hoan Hoan: “Hoan Hoan, em đi một mình sao? Người nhà em đâu rồi?”
Thân thể Ninh Hoan Hoan run lên, tựa như con chim nhỏ hoảng sợ, khóe miệng co quắp, khuôn mặt ửng đỏ, bởi vì quá căng thẳng mà nói ra âm thanh đứt quãng không đầy đủ, chỉ phát ra tiếng “ô ô” chống cự. Thư Tiếu lạnh lùng nói với Vi Minh: “Để đó cho tôi.”
Vi Minh buông lỏng tay, lúng túng đứng sang một bên. Thư Tiếu đỡ Ninh Hoan Hoan ngồi lên xe lăn, nâng chân cô đặt lên bàn để chân.
“Dì giúp việc của em đâu? Chị đưa em đến chỗ dì ấy được không?” Bố mẹ Ninh Hoan Hoan luôn bận rộn mỗi lần đi phục hồi chức năng cô đều đi với dì giúp việc của mình.
Cô gật đầu nhưng khi Thư Tiếu chuẩn bị đẩy xe lăn thì lại lắc đầu, nói: “A…có lời…với…bác sĩ Vi…”
Vi Minh ngồi xuống, mang theo chút áy náy nhìn cô: “Hoan Hoan, em nói đi.”
Ninh Hoan Hoan hé miệng, cố gắng khống chế cơ mặt lại chỉ phát ra vài âm thanh không tròn trịa. Cô nhìn Vi Minh, ánh mắt vừa trong trẻo vừa ưu thương tiếp đó cô đưa tay làm động tác cầm bút lắc lắc trong không trung.
“Em muốn viết chữ sao?” Thư Tiếu đoán.
Cô gật đầu. Thư Tiếu xoay người đi vào phòng làm việc lấy giấy bút, cố định chúng lên một cái bìa trình ký(*) rồi mới đưa cho Ninh Hoan Hoan.
Cách Ninh Hoan Hoan cầm bút cũng rất quái dị, năm ngón tay siết thật chặt dùng lực ở cổ tay vẽ vẽ lên giấy.
Cô viết chữ rất vất vả, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Ai có thể ngờ, Ninh Hoan Hoan bị bại não làm cho tứ chi co quắp lại có thể viết ra những nét chữ tinh tế đến vậy. Mặc dù cách mà cô cầm bút rất khác người thường nhất định đã trải qua vô số lần khổ luyện mới có thể “khéo léo” viết ra được những nét chữ như thế. Mà nội dung cô ấy viết ra càng khiến Thư Tiếu đau lòng hơn
Trên giấy viết: Khi em nói chuyện bộ dạng rất xấu xí, cho nên mặc dù viết chữ rất chậm nhưng mà vẫn nên viết chữ thì hơn,
Cảm giác đau đớn quen thuộc ập tới, Thư Tiếu đã muốn không chịu nổi nữa nhưng lại không yên tâm để Ninh Hoan Hoan lại với Vi Minh. Cô nhìn về phía Vi Minh, trên mặt anh ta cũng toát lên một tia đau lòng.
Ninh Hoan Hoan cúi đầu tiếp tục viết:
“Thích một người, giống như thích một giấc mộng
Không ai đem giấc mộng cho là sự thật cả
Huống chi em cho tới bây giờ, đều là tỉnh
Em không phải đang nằm mơ, mà là đứng từ xa ngắm nhìn người trong mộng.”
Một tâm hồn tinh tế sâu sắc lại bị giam cầm trong một thân xác như vậy. Thư Tiếu không cầm được nước mắt, cầm lấy tay Hoan Hoan, nói: “Hoan Hoan, ai cũng có quyền được mơ ước.”
Ninh Hoan Hoan lắc đầu, dường như cố gắng một lúc lâu thì trong cổ họng mới phát ra mấy chữ nặng nề: “Em, không có.”
Giọng nói của cô không phải dễ nghe nhưng lại đánh trúng tâm Thư Tiếu. Khổ sở, Thư Tiếu muốn an ủi cô nhưng lời đến môi lại không thốt lên được, bởi vì bây giờ có nói gì thì cũng có vẻ dối trá không thành thật.
Ninh Hoan Hoan kéo khóe miệng nghiêng lệch nở nụ cười vui vẻ, viết lên giấy:
“Dì giúp việc đang đợi em ngoài cửa phòng phục hồi, em phải về rồi.
Bác sĩ Vi, anh đưa em đi được không? Chỉ một lần này nữa thôi.”
“Dĩ nhiên có thể.” Vi Minh đứng lên, đi vòng qua sau lưng Hoan Hoan. Thư Tiếu thấy anh ta vội vàng lau nước mắt ở khóe mắt, sau đó đẩy xe lăn vòng lại.
Bìa trình ký và bút từ đùi Ninh Hoan Hoan rơi xuống đất, Thư Tiếu rưng rưng cúi người nhặt lên, đưa mắt nhìn bóng lưng Vi Minh đẩy Ninh Hoan Hoan rời đi.
Sau khi Vi Minh trở lại nhìn thấy Thư Tiếu vẫn đứng trước cửa phòng làm việc của anh ta, lúng túng nói: “Viện trưởng Lâm, tôi đã đưa Ninh Hoan Hoan ra xe rồi.”
Thư Tiếu chợt cảm thấy không muốn chỉ trích anh ta điều gì, chỉ cảm thấy trong lòng ngổn ngang tâm sự lại không có bất kì cách nào để phát tiết ra ngoài.
Cô không phải là người không có lý trí, cô biết rõ mình không có quyền yêu cầu người khác đón nhận tình yêu của một cô gái tàn tật. Tuy Vi Minh không phải là người tốt tính nhưng cũng không phải là người xấu xa. Lúc nãy hành động của anh ta mặc dù có chút không tôn trọng người tàn tật, cô cũng có thể đứng trên phương diện đạo đức trách phạt anh ta, nhưng thư thế thì đã sao? Trong lòng cô hiểu rõ, đối với những người tàn tật thì thái độ của Vi Minh cũng không hẳn gọi là ác liệt, không đáng ghét như một số người, anh là đại diện cho thái độ của một người bình thường đối với người tàn tật. Không phải là không mềm lòng, không phải là không thương cảm, chẳng qua là không bỏ xuống được cái nhìn của người đời, dùng tiêu chuẩn của mình để đo đạc cuộc sống của người khác, phán xét cái gọi là giá trị cuộc sống, mức độ phục hồi thậm chí là quyền lợi khi yêu.
“Ừ.” Cô nhẹ nhàng trả lời, từ bỏ ý định trách móc. Trong lúc mơ mơ hồ hồ, cô không tự chủ nhớ đến một hình bóng ưu thương quen thuộc——–a, chính là Giang Hoài! Anh cũng là một tâm hồn sâu sắc tinh tế lại bị giam cầm trong thân thể tàn tật! Anh là một nhạc công nhưng lại không thể chơi được bất kì loại nhạc cụ nào! Thư Tiếu nhắm mắt lại, ngón tay khẽ nhúc nhích, phảng phất giống như đêm hôm đó chạm đến vết sẹo nhô lên trên sống lưng anh. Trái tim cô bỗng dưng co rút kịch liệt, cô siết chặt hai tay, đau đớn đến nỗi nói không nên lời.
“Viện trưởng Lâm, tôi không cố ý tổn thương Ninh Hoan Hoan.” Vi Minh cúi thấp mặt, bộ dáng hối hận, “Cô ấy nói với tôi sẽ không đến phục kiện nữa.”
Thư Tiếu kinh ngạc nhìn anh ta, đè xuống nước mắt, nói: “Dù anh cố ý hay vô ý thì bây giờ đối với Ninh Hoan Hoan cũng không có ý nghĩa, tổn thương vẫn chính là tổn thương. Anh cảm thấy lương tâm có điều bất an? Cho nên mới nóng lòng giải thích là bản thân hoàn toàn không biết đã tổn thương đến người khác, đúng không? Vi Minh, anh không cần phải giải thích với tôi cái gì, bởi vì anh đâu có tổn thương tôi. Mà đối Ninh Hoan Hoan, cô ấy cũng không cần anh giải thích, cô ấy cái gì cũng hiểu.”
“Vậy cô muốn tôi phải làm sao? Tôi không thể vì lòng thương hại mà lừa gạt cô ấy! Tôi cũng không thể tiếp nhận một cô gái như thế, đây là thực tế!” Giọng nói của Vi Minh hết sức ủy khuất.
“Không có ai ép anh phải tiếp nhận cô ấy. Hoan Hoan cũng không. Chẳng lẽ anh không nhìn ra, cô ấy vốn không hy vọng anh đáp lại tình cảm của mình.” Thư Tiếu nói: “Anh cho rằng cô ấy bị tổn thương chỉ bởi vì bị anh từ chối tình cảm sao? Anh còn nhớ những lời tàn nhẫn lúc nãy anh đã nói ra không? Anh đã hoàn toàn phá hủy ý nghĩa sinh tồn của cô ấy! Thực tế đối với cô ấy đã quá tàn khốc rồi mà anh còn tước đoạt đi quyền lợi mơ ước của cô ấy!——–Không, cô ấy cẩn thận đến ngay cả mơ cũng không dám, chỉ xa xa ngắm nhìn, hạnh phúc vốn dĩ đã cách cô ấy rất ra giống như chúng ta khi ngẩng đầu nhìn mây trên trời, nhưng mà, hôm nay anh đã để cô ấy cảm thấy bản thân ngay cả tư cách ngẩng đầu cũng không có!” Nước mắt lăn trên gò má Thư Tiếu, cô đưa tay lau đi nhưng nước mắt vẫn ươn ướt ở hốc mắt.
Vi Minh giật mình, yết hầu lăn lộn, tròng mắt cũng đỏ lên, anh ta hé miệng hồi lâu, cuối cùng nhắm chặt mắt lại, không nói gì xoay người đi vào phòng làm việc của mình.
Bỗng nhiên Thư Tiếu nghe trong phòng làm việc vang lên tiếng vỗ xuống mặt bàn. Cô theo bản năng nhìn vào trong, nhìn thấy khủy tay Vi Minh chống lên bàn, khuôn mặt chôn giữa hai tay, phát ra tiếng hừ nhẹ ảo não.
Cô hít sâu một hơi, xoay người đi về phòng làm việc của mình.
Sau khi tan làm, Thư Tiếu liền lái xe đến nhà họ Giang. Cô ăn cơm ở đây không phải lần đầu nên cũng không muốn làm bộ khách sáo. Vì vậy, khi dì Liên gọi điện cho cô nói sau khi tan làm thì đến ăn cơm, cô liền gật đầu đồng ý. Thật ra, khi cha mẹ cô thường xuyên ra nước ngoài trao đổi cô đã sớm có cuộc sống tự lập một mình, trong nhà khi có tiệc cưới sinh hay tang ma gì đó mọi người sẽ tụ họp cùng nhau ăn bữa cơm ấm áp, nhưng cô cũng không thể thường xuyên hưởng thụ cảm giác đó. Khi ăn cơm cùng người nhà họ Giang, tuy cô là khách nhưng lại có thể cảm nhận được không khí ấm áp tương tự như ở nhà mình.
Vậy mà tối nay, trên bàn ăn chỉ có một mình Phương Hiếu Linh, cảm giác phá lệ vắng lạnh.
Thật ra, từ khi bước vào Thư Tiếu đã không nhìn thấy Giang Hoài. Mới đầu cô còn nghĩ anh đang bận việc gì, cũng không quá để ý, nhưng đến khi dì Liên bưng thức ăn lên mà không nhắc tới anh một chữ, Thư Tiếu mới mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng. Không chỉ Giang Hoài, đến Bồi An cũng không thấy đâu.
“Dì Liên” Cô không nhịn được hỏi: “Giang Hoài đâu? Anh ấy không ăn cơm cùng chúng ta sao?”
Tay dì Liên bưng thức ăn có chút khựng lại, khẩn trương cười cười, nói: “Cậu ấy hôm nay đã ăn tối từ sớm, vừa ăn xong. Bây giờ đang ở phòng phục kiện rèn luyện.”
“Mới vừa ăn đã đi rèn luyện?” Thư Tiếu nhìn vẻ mặt kì quái của dì Liên không khỏi nghi ngờ.
“A, không phải, cũng đã ăn được một lúc rồi. Hơn nữa cậu ấy ăn cũng không nhiều, chờ cậu ấy phục kiện xong tôi sẽ chuẩn bị một bữa ăn nhẹ.” Dì Liên mở nắp nồi canh, khói trắng bốc lên làm cho mặt dì trở nên mờ ảo, “Thỉnh thoảng cậu Giang cũng không xuống ăn cơm, cô Lâm đừng trách móc.”
Thư Tiếu thừa nhận bản thân có chút đa nghi, nhưng sau bữa cơm trong đầu cô vẫn hiện lên một ý nghĩ:
Giang Hoài hình như là đang cố ý tránh né cô!