Chương 28

Ninh Hoan Hoan nhờ dì Lưu mang giấy bút tới. Sau đó nói: “Dì Lưu, cháu muốn…nói chuyện riêng với anh ấy một lát.”
“Hả, hai người nói cái gì mà tôi không thể nghe? Hai người thân thể đã bất tiện, nếu để hai người ở riêng lỡ như xảy ra chuyện gì tôi không gánh nổi trách nhiệm đâu!”


Giang Hoài nói: “Dì Lưu, Hoan Hoan hy vọng dì tạm thời tránh mặt một chút, mong dì hiểu cho.”
Giọng nói của anh không cao không thấp, bất ty bất kháng (*), lại khiến người ta không thể cự tuyệt. Dì Lưu bĩu môi, xoay người đi ra khỏi phòng.
(*)Bất ty bất kháng: không kiêu ngạo không siểm nịnh


——Cám ơn anh. Hoan Hoan viết lên giấy rồi cầm tờ giấy giơ về phía Giang Hoài.
“Anh đối với loại “thiện ý” này vốn rất quen thuộc.” Giang Hoài có chút bất đắc dĩ cười một tiếng.
——Anh là bệnh nhân của chị Thư Tiếu sao?
“Không phải. Cô ấy…là bạn thân của anh.”


——Có bạn thật là tốt!
“Em không có bạn sao?”
Hoan Hoan lắc đầu ——–Từ khi sinh ra đến giờ em đã như vậy, trước sáu tuổi, em còn không ngồi được. Không có đi nhà trẻ, cũng chưa từng đi học. Trừ người nhà, bảo mẫu, bác sĩ phục hồi, em rất ít khi tiếp xúc với người ngoài.


Cô nở nụ cười méo mó, viết tiếp: — Chắc là cũng không có ai muốn tiếp xúc với em. Em không có cách nào để người khác yêu thích mình được.


“Thay đổi là rất khó, bất luận là thay đổi bản thân hay thay đổi thế giới này.” Giang Hoài nói: “Nhưng mà thay đổi một chút vẫn tốt hơn, anh đã tốn rất nhiều thời gian mới có thể hiểu được đạo lý này. Một người nếu như cái gì cũng không làm, chỉ có thể dừng lại một chỗ. Cuộc sống của chúng ta cũng giống như làm phục kiện vậy, mỗi ngày tiến bộ một chút, dù khó khăn cũng dốc toàn lực cố gắng——thậm chí khi hy vọng rất mong manh vẫn không màng


available on google playdownload on app store


——Không màng kết quả?
“Không màng.” Giang Hoài nói, “Có lẽ em sẽ cười anh giống đà điểu, nhưng mà, có những lúc không màng đến kết quả mới là cách tốt nhất.”
——Em hiểu. Giống như…khi ta thích một người, cũng không màng kết quả.


“Con đường này rất chông gai, nhưng em có quyền được trải nghiệm.” Giang Hoài nhẹ nhàng nói.
——–Anh đã từng thử qua sao?
“Anh hả, còn chưa thử đã bỏ chạy.” Giang Hoài cười tự giễu, “Anh là tiểu quỷ nhát gan.”
——–Nếu như rung động thêm lần nữa, anh sẽ lại bỏ chạy sao?


Ninh Hoan Hoan đặt quyển sổ lên đùi Giang Hoài, ánh mắt long lanh nhìn anh.
Giang Hoài không trả lời.
Rời khỏi Ninh gia trở lại thang máy, Thư Tiếu muốn cám ơn Giang Hoài chuyện lần này nên đề nghị anh làm khách để cô mời cơm.
Giang Hoài nói: “Tôi ăn cơm bên ngoài không được tiện lắm.”


Thư Tiếu từ túi xách lấy ra một bao tay chuyên dụng và bộ dụng cụ ăn uống chuyên dụng: “Em biết nên đã sớm chuẩn bị cái này cho anh rồi nè.”
Giang Hoài kinh ngạc: “Cô cố ý mua?”


“Cũng không hẳn.” Cô cười ha ha nói, “Anh quên em làm nghề gì rồi ư? Trong bệnh viện có rất nhiều, nhưng mà anh yên tâm, đây là bộ mới vẫn chưa có ai dùng qua.”
Giang Hoài im lặng hai giây: “Vậy có thể tìm một phòng ăn riêng tư được không?”


Thư Tiếu không nhịn được phấn khích vỗ vỗ đầu vai anh: “Vậy chúng ta đến nhà hàng của anh em nhé?”
“Anh cô có nhà hàng?”
“Đúng vậy, nhưng đồ ăn ở nhà hàng của anh ấy dở tệ.”
Giang Hoài nghẹn cười: “Cô nói món ăn của nhà mình như vậy sao? Đã vậy còn dám mời khách!”


“Mặc dù món ăn bình thường nhưng cảnh trí lại khá tuyệt, hơn nữa em cũng đã nói anh hai chuẩn bị một phòng ăn riêng cho chúng ta rồi.”
“Chắc là còn được chiếu cố đặc biệt đúng không?”


Thư Tiếu nói: “Anh giận sao?” Trên thực tế, vì bữa cơm lần này Thư Tiếu đã đích thân lựa chọn thực đơn, cố ý chọn những món dễ ăn một chút. Chẳng qua là những thứ này cô không muốn cho Giang Hoài biết, chỉ sợ khiến anh cảm thấy bản thân thất bại.


Giang Hoài cười nói: “Làm sao có thể? Tôi cám ơn cô chu đáo còn không kịp nữa.”


Lúc hai người đi xuống sườn dốc, Thư Tiếu đi theo phía sau Giang Hoài, Bồi An đã mở cửa xe phía sau đợi sẵn. Khoảnh khắc xe lăn bị đẩy vào trong, cô phát hiện nụ cười của anh đã biến mất, thay vào đó là vẻ mặt thoáng chút bất đắc dĩ. Cô nghĩ những khoảnh khắc xuất hiện bất tiện trong sinh hoạt luôn là những thứ giết ch.ết vui vẻ của anh.


Xe của Giang Hoài là loại đã trải qua cải tiến, nhà hàng của anh trai Thư Tiếu lại là một nơi náo nhiệt, nên khi tới nơi Giang Hoài khó tránh thu hút những ánh nhìn chăm chú.
Giang Hoài biểu hiện vẫn bình tĩnh, anh nghiêng đầu nói với Bồi An: “Ở đây đông đúc, rất dễ va vào người khác, cậu đẩy tôi đi.”


Thư Tiếu nghe vậy liền bước lên một bước, nắm lấy tay cầm xe lăn: “Để tôi. Bồi An, cậu mở cửa đi.”


Đây là nhà hàng nhỏ bày trí theo phong cách trang nhã, vừa vào cửa liền nhìn thấy rất nhiều mèo bằng sứ kích thước lớn nhỏ nằm rải rác ở khắp nơi, một chiếc dương cầm ba chân màu trắng đặt ở vị trí trung tâm vô cùng bắt mắt, một nữ nhạc công đang gãy đàn.


““Mèo và Dương Cầm” quả là danh phù kỳ thực (*)” Giang Hoài nói, “Khó trách nhà hàng lại lấy tên này.”
(*) Danh phù kỳ thực: tên xứng với thực
“Là do em đặt đó, vừa ngắn gọn vừa nghệ thuật, đúng không?”
“Ừ, đặt rất tốt.”


Nghe được giọng anh khẳng định như vậy, trên mặt cô bất giác không kìm được nở nụ cười. Lơ đãng cúi đầu nhìn thấy vài sợi tóc sau ót của anh có chút rối loạn, cô không chút nghĩ ngợi đưa tay lên vuốt vuốt lại.


Anh hơi ngẩng đầu nhìn về phía cô, đôi môi mân chặt dần dần thả lỏng, không nói gì.


Cô thì ngược lại, có chút hoảng hốt vội giải thích: “Tóc anh bị rối, em vừa giúp anh chỉnh lại.” Cô vừa nói vừa giúp anh đẩy xe lăn, bọn họ đi vào một không gian riêng được ngăn cách với bên ngoài bởi tấm bình phong.


“Nơi này cũng không tính là phòng ăn riêng tư gì, mong anh thông cảm.” Thư Tiếu nói, ” Ban đầu thiết kế như vậy là để thực khách có thể vừa ăn vừa thưởng thức dương cầm.”
“Không sao, như vậy cũng rất tốt rồi.” Giang Hoài nói.


“Thư Tiếu, khách của em tới rồi à? Có thể dọn đồ ăn lên chưa?” Một người đàn ông đứng cạnh bình phong mỉm cười nói, dáng dấp anh ta có năm phần giống với Thư Tiếu.
“Đây là anh trai em, Thư Bồi.” Thư Tiếu giới thiệu mọi người: “Đây là Giang Hoài, còn đây là Bồi An.”


“Xin chào mọi người!” Cũng không biết là do Thư Tiếu đã nói trước hay như thế nào mà Lâm Thư Bồi nhìn thấy bộ dạng của Giang Hoài, vẻ mặt không một tia khác thường, “Em gái tôi sáng sớm đã gọi điện bắt tôi phải chừa lại phòng ăn riêng này cho nó, anh Giang anh nhất định phải ăn uống no say đó.”


Giang Hoài vuốt cằm nói: “Làm phiền anh Lâm rồi.”


Thư Tiếu làm bộ không nhịn được, nửa là làm nũng kéo tay Thư Bồi ra bên ngoài: “Được rồi anh hai, không cần thực đơn hay gì hết, anh cho phục vụ mang đồ ăn lên đi, em và bạn em sẽ trò chuyện một chút, ngoại trừ mang thức ăn, không được để người khác đến quấy rầy bọn em đấy. Cám ơn lần nữa.”


Lâm Thư Bồi ý vị thâm trường nhìn em gái, nói: “Có vẻ như em cũng liệt anh vào “phạm vi” quấy rầy luôn nhỉ?”
Thư Tiếu không để ý đến anh, quay trở về chỗ ngồi, từ trong túi xách lấy ra bao tay chuyên dụng: “Em giúp anh đeo nó đã.”
“Để Bồi An làm đi.”


“Chút chuyện nhỏ này em làm được mà.” Cô cầm tay anh, mi khẽ nhíu lại, sau đó lấy bấm móng tay trong túi xách ra, “Móng tay anh bị sướt rồi.”
Cổ tay anh nhẹ lật một cái, giọng có chút khẩn trương: “Kệ nó đi.”


“Chớ lộn xộn.” Cô êm ái nói, “Nếu không em cắt phạm anh đừng trách.” Thấy anh ngồi bất động, cô thật cẩn thận bấm chỗ móng tay bị sướt, sau đó cố định bao tay chuyên dụng trên tay anh, cuối cùng đem muỗng chuyên dụng gắn vào giữa, “Xong rồi.”


“Quả là cô gái tỉ mỉ.” Bồi An nói, “Tôi ngày ngày chiếu cố anh Giang vẫn sơ ý những việc này.”


“Bồi An, cậu làm rất tốt rồi, móng tay Giang Hoài được cắt tỉa rất tỉ mỉ sạch sẽ, bộ dáng cũng rất xinh đẹp.” Thư Tiếu thật lòng nói. Cô không nhịn được nhìn vào mắt cá tay của Giang Hoài, tuy có chút dấu hiệu héo rút tuy nhiên vẫn như cũ thấy được, đó quả thật là một đôi tay rất đẹp, thon dài trắng noãn.


Dường như ý thức được ánh mắt cô đang rơi trên người mình, tầm mắt Giang Hoài có chút mất tự nhiên, cúi đầu tránh né: “Thư Tiếu, tay tôi rất xấu.”
“Không hề.” Thư Tiếu nâng tay trái không mang bao tay, nhẹ nhàng kéo thẳng mấy ngón tay, mở lòng bàn tay anh ra sau đó nắm lấy.


“Vô ích thôi, cô vừa buông ra chúng nó sẽ co lại như cũ.”
“Vậy sau này em sẽ giúp anh phục kiện cái tay này tốt một chút.” Thư Tiếu rất nghiêm túc đáp lời, “Ít nhất sẽ không để nó tệ hơn.”


“Trước giờ tôi không hề gián đoạn việc phục kiện, nếu như có thể thì nó đã sớm giống như tay phải rồi. Tôi nghĩ, nó đã hết hy vọng rồi.”


Thư Tiếu nói: “Đừng quá bi quan. Anh vốn thuận tay phải đúng không? Cho dù là người bình thường thì lực ở tay phải và tay trái cũng đều khác nhau. Em nghĩ tình huống tay trái anh không thể phục hồi giống như tay phải có thể là do mức độ tổn thương của lần tai nạn đó, hoặc có thể là trong phục kiện hay trong cuộc sinh hoạt hằng ngày anh thường chú trọng vào tay phải nên số lần sử dụng tay trái giảm đi. Trước mắt anh đừng vội đặt ra quá nhiều giới hạn cho bản thân, có được không? Lúc ở Ninh gia anh đã từng nói nếu như lại dùng mười lăm năm để đổi lấy tay trái sử dụng linh hoạt hơn chút, anh rất nguyện ý, vậy thì em cũng nói cho anh biết, em thật lòng rất tin tưởng, hy vọng anh sẽ không thất bại. Bên cạnh việc anh phục kiện với bác sĩ của mình, em cũng sẽ lập ra kế hoạch phục kiện riêng cho anh.”


“Thư Tiếu, cứ cho là tay trái tôi có thể từ từ tốt lên, nhưng đây là một quá trình rất dài, cô…”
“Dài thì có làm sao?” Thư Tiếu hỏi ngược lại, “Không phải người xưa có câu “hữu nghị dài lâu” sao? Chẳng lẽ còn có thể dài hơn cái này à?”






Truyện liên quan