Chương 38
Trong cuộc sống, cô đã từng tiếp xúc qua không ít bệnh nhân nam có tính độc chiếm rất cao, họ sẵn sàng bỏ tiền ra để mua “lòng chung thủy” của phụ nữ, cũng may, Giang Hoài của cô tuy “lạc hậu” một chút nhưng vẫn hiểu được việc nên tôn trọng phụ nữ, anh đích thực là quân tử nha! Cô cảm thấy ánh mắt mình quả nhiên không tầm thường, trong lòng đối với anh càng tăng thêm mấy phần kính trọng và vui sướng, bất giác cười nói, “Giang Hoài, anh cực kỳ “man”!”
Anh không nói lời nào, chỉ khẽ lắc đầu, vẻ mặt lộ ra nét dịu dàng nhàn nhạt.
Sau khi được anh đồng ý, Thư Tiếu đẩy Giang Hoài đến phòng tắm, lau người một chút.
Vẻ mặt cô rất tự nhiên dùng khăn lông lau người cho anh, kéo qυầи ɭót trở lại thắt lưng, cuối cùng còn cẩn thận sửa sang lại chút nếp nhăn trên quần dài.
Giang Hoài nói: “Có đôi lúc khó tránh được để em phải chịu thiệt.” So với bức rứt, giọng nói của anh càng có phần thẳng thắn hơn.
“Nếu như đây là một loại “chịu thiệt” thì đây cũng là lựa chọn của em, em không oán trách mà còn có chút vui vẻ.”
Thư Tiếu đứng lên, đẩy anh ra khỏi phòng tắm.
Mặc dù không nỡ cùng anh nói tạm biệt nhưng cô nhìn ra được anh mệt mỏi, vì thế liền chủ động đi gọi Bồi An. Dù sao tối mai bọn họ cũng có một chút thời gian bên nhau.
Sau khi lên xe Bồi An chủ động nâng tấm cách ly lên, Thư Tiếu le lưỡi một cái ngượng ngùng nhìn về phía Giang Hoài, chớp mắt nói, “Em nói này, anh nên tăng lương cho Bồi An nha, một trợ lý chu đáo tận tình như vậy biết đi đâu mà tìm?”
“Em nói đúng.” Anh lại chủ động khẽ nắm lấy ngón tay cô, “Thư Tiếu, anh rất may mắn.”
Có thể nói ra được hai chữ “may mắn” này đối với anh cần biết biết bao cố gắng—–điều này cô hiểu rõ hơn ai hết. “Em cũng rất may mắn, Giang Hoài. Thật ra, trái tim có thể rung động lần nữa sau khi tổn thương là rất khó. Là em tự buông bỏ nhưng lại cảm thấy vô cùng đau đớn, em từng cho rằng bản thân sẽ không thể vượt qua nổi, nhưng mà bởi vì hiện tại có anh, em không còn tiếc nuối nữa….”
Giang Hoài nói: “Sau khi bị tai nạn, anh cũng không dám yêu, nhưng “yêu” chính là thứ cảm giác không thể khống chế, trong quá khứ anh đã lựa chọn trốn chạy, mà bây giờ, em khiến anh không còn chỗ để trốn!”
“Không phải em không cho anh chỗ để trốn mà là chính anh cũng không muốn trốn, đúng không?” Cô cầm tay anh lên áp vào gò má mình.
“Ừ.” Giọng nói rõ ràng có chút run rẩy nhưng lại lộ ra sự hạ quyết tâm rất kiên định.
Sau khi xe dừng lại trước nhà Thư Tiếu, trước khi xuống xe cô cùng anh hẹn lịch bắt đầu việc phục kiện là vào ngày thứ hai, Thư Tiếu từ cửa sổ nhìn xe anh rời đi trong màn đêm, trong lòng vừa có chút mãn nguyện lại vừa có chút trống rỗng.
Vừa xa đã nhớ — câu nói này quả thật không sai chút nào.
Nếu không phải trời đã khuya sợ quấy rầy hàng xóm, cô thật muốn mở dương cầm trong phòng khách lên đánh một bài để giải tỏa nỗi lòng tương tư nhưng cuối cùng cô vẫn làm một công dân tốt. Tâm trạng nhất thời không thể ngủ yên, cô dứt khoát xuống giường mở máy tính xem một chút tin tức trùng tu nhà cửa, cô dự định sẽ sửa sang lại nhà vệ sinh để Giang Hoài có thể dễ dàng sử dụng. Có một vài việc cô không thể không suy tính kĩ càng một chút, Giang Hoài hành động bất tiện, về sau mỗi lần hẹn hò đều phải đi bên ngoài chi bằng đến nhà cô, vừa riêng tư lại dễ dàng chiếu cố, lỡ như thân thể anh mệt mỏi cũng có thể qua đêm ở đây. Như vậy, việc cải tạo lại phòng tắm và vệ sinh là điều thiết yếu.
Cuối cùng cô chọn được hai công ty trùng tu, dự định sáng thứ hai sẽ gọi điện cho bọn họ bàn bạc cụ thể. Làm xong hết thảy hai mắt cô cũng sắp díu lại, vọt đi tắm rửa rồi lên giường đi ngủ.
Chiều thứ hai, cô rời khỏi bệnh viện phục hồi sớm hơn hai tiếng so với bình thường. Sau khi tới Giang gia, đầu tiên là cô huấn luyện phục hồi ngôn ngữ cho mẹ Giang Hoài như thường lệ. Hôm nay tâm trạng của Phương Hiếu Linh rất tốt, dạy bà những cụm từ bà cũng nhớ rất nhanh, còn lôi kéo tay Thư Tiếu, nhìn cô cười híp mắt, miệng không ngừng nói hai chữ “tốt lắm”. Thư Tiếu bị bà nói đến ngượng ngùng, nhưng trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào, nghĩ đến tâm trạng người bệnh mà thoải mái thì việc phục hồi sẽ rất tốt liền hào phóng nói với Phương Hiếu Linh, “Cháu cũng cảm thấy Giang Hoài rất tốt.” bà ấy nghe xong mặt mày càng hớn hở hơn.
Ra khỏi phòng Phương Hiếu Linh, Thư Tiếu liền nhìn thấy Giang Hoài, anh đang ở trước cửa phòng mẹ mình. Trên người anh mặc bộ quần áo thể thao mỏng màu bạc, chắc là đã chuẩn bị kĩ càng cho buổi phục kiện hôm nay, có điều trên đùi vẫn còn đắp thêm chăn mỏng để tránh bị lạnh.
Cô nói, “Đợi em hả?”
Anh không phủ nhận: “Ừ, đợi một ngày một đêm.”
Lời kia rất đơn giản nhưng lại ẩn chứa biết bao ngọt ngào nhớ nhung. Cô nghe xong không khỏi cười, nói: “Nhớ em đến vậy sao?”
“Vừa nhớ,” Anh nói, “Vừa sợ.”
“Sợ cái gì?”
“Sợ lát nữa làm phục kiện, sẽ bị em phát hiện ra anh vô dụng thế nào.”
Cô cũng không phản bác. Có một số việc không cần dùng nhiều lời, dùng hành động để chứng minh tâm ý và quyết tâm của mình thì mới đem lại hiệu quả, “Vậy có thể bắt đầu chưa?” cô hỏi.
Anh gật đầu, điều khiển xe lăn dẫn đường.
Phòng phục kiện của Giang Hoài rất lớn, dường như không thua gì phòng phục kiện đặc biệt của bệnh viện phục hồi. Bên trong thậm chí còn có thiết bị điều khiển trọng lực tự động mới nhất hiện nay, cho dù là bệnh nhân tứ chi tê liệt như Giang Hoài khi sử dụng thiết bị hỗ trợ này cũng có thể đứng lên thậm chí là đi lại.
Thư Tiếu không có nóng lòng bắt đầu phục kiện ngay, mà là lấy chăn trên đùi anh xuống, sau đó điều chỉnh tư thế xe lăn. Xe lăn của Giang Hoài rất cao cấp có thể điều chỉnh từ tư thế ngồi sang đứng thẳng. Thư Tiếu điều chỉnh rất chậm, cẩn thận quan sát vẻ mặt của Giang Hoài xem anh có bị choáng vì thay đổi tư thế hay không. Cũng may, thần thái của anh coi như nhẹ nhõm, xem ra bình thường anh rất hay làm loại phục kiện này.
Một lát sau cô điều chỉnh xe lăn trở lại bình thường, sau đó nói: “Thế nào? Anh vẫn ổn chứ?”
“Mỗi ngày anh đều sẽ đứng như vậy một hồi, cho dù phục kiện những thứ khác không mang lại nhiều hiệu quả nhưng đối với luyện tập đứng thẳng anh vẫn luôn kiên trì.”
Cô nhìn anh, gật đầu nói: “Rất tốt.” Lại nói tiếp, “Dù sao đây cũng là lần đầu em giúp anh làm phục kiện, chi bằng anh nói em biết bình thường anh thường phục kiện những gì?”
Anh dường như suy nghĩ xong, hất cằm chỉ về phía giường nằm nói: “Vậy chỗ đó đi.”
Thư Tiếu tôn trọng ý kiến của anh. Đẩy anh tới trước giường nằm: “Anh định dùng ván gỗ(*)?”
(*): Tấm ván mỏng được làm từ nhiều chất liệu (gỗ, nhựa,v..v..) chịu được lực, giúp bệnh nhân di chuyển từ xe lăn đến giường hoặc ngược lại.
“Nếu như em đồng ý hỗ trợ thì chúng ta dùng cái đó đi.” Anh nói, “Không có ngoại lực hỗ trợ thì anh không thể tự mình làm được.”
Thư Tiếu đem ván gỗ trên giường nằm đặt vào giữa mặt ghế xe lăn và mông của Giang Hoài: “Xong rồi, chúng ta cùng nhau cố gắng nào.”
Cổ tay phải Giang Hoài chống lên mặt giường, cổ tay trái thì chống lên nệm ngồi của xe lăn, cả người nghiêng một góc độ, mông sa mát với ván trượt di chuyển tới phía mặt giường, chưa tới hai giây cả người anh bắt đầu run lên. Thư Tiếu che chở anh, cũng không dùng sức chẳng qua là khi anh ngã trái ngã phải thì cô đưa tay ôm lại. Sau khi Giang Hoài vất vả chuyển được nửa cái mông lên mặt giường thì anh gần như ngã xuống, thật may tay phải, khuỷu tay vẫn còn chút lực chống đỡ thân thể anh. Thấy anh không còn hơi sức để nâng hai chân đang xụi lơ lên giường Thư Tiếu liền thu hồi ván gỗ, sau đó nâng hai chân anh đặt lên giường.
Anh nằm trên giường, thở hồng hộc. Cô cầm khăn lông đã chuẩn bị trước giúp anh lau mồ hôi.
“Anh cần nghỉ ngơi một lát không?” cô ân cần hỏi.
“Một phút thôi.” Anh nói.
Quả nhiên ước chừng nghỉ ngơi được một phút anh liền nói có thể tiếp tục phục kiện.
“Anh thật sự rất muốn học cách tự mình lật người, nhưng mà rất khó, nhất là khi đã lật qua được nửa người bên trái, nửa còn lại anh căn bản không làm được.” Anh có chút chán nản nói, “Người trong nhà luôn luân phiên giúp anh lật người lúc nửa đêm, hại bọn họ ngủ không ngon, trong lòng anh thật sự rất khó chịu.”
Thư Tiếu an ủi anh, “Anh sẽ càng ngày càng tốt lên, chẳng qua là cần thêm thời gian.”
“Có phải anh không nên ủ rũ trước mặt em không?”
“Anh có thể, có điều sau khi nói xong thì anh không được nản chí, từ bỏ cố gắng.” Cô giúp anh xoa bóp tay chân, “Vậy thì hôm nay chúng ta tiến hành bài tập “Tự mình lật người” đi.”
Thế nào là “tự mình lật người”? Giang Hoài cắn răng, sử dụng đầu, cổ, bả vai và lợi dụng một chút lực còn lại của khủy tay phải nằm trên giường chiến đấu với nửa người dưới của mình, cả người anh vặn vẹo thành một tư thế kì quái, lại không có cách nào lật người qua, lúc sắp thành công lại bị thắt lưng và sức nặng của hai chân ghì trở lại, anh thở hổn hển, đưa tay phải kéo lấy chân của mình, một lần, hai lần,….dùng hết toàn lực cũng chỉ miễn cưỡng kéo nó qua được một nửa, phần eo giống như có keo dán chặt vào mặt giường, làm cho tư thế của anh càng thêm quái dị.
Cô có chút không đành lòng, trong miệng lại khích lệ, nói: “Sắp thành công rồi, không được từ bỏ, cố lên!”
Anh vực lại tinh thần, khuỷu tay phải phối hợp với bả vai và đầu dùng sức nghiêng qua, tay trái để bên hông cũng suy yếu dùng lực, cuối cùng miệng anh khẽ a một tiếng đem thắt lưng lật qua. Dường như anh đã sức cùng lực kiệt, sau khi thở mạnh mấy hơi mới dùng tay phải điều chỉnh hai chân nằm nghiêng qua.
Mặc dù tư thế của anh không đẹp mắt, thậm chí còn có chút chật vật nhưng mặc kệ thế nào thì anh cũng đã thành công tự mình lật người.
Nhưng đó là “thành công” thế nào chứ! Trong lòng Thư Tiếu đau xót. Người đàn ông trước mắt dù sao cũng là một bệnh nhân, mà còn là người cô yêu, nhìn anh cực khổ cô không thể chịu nổi.
“Nhìn xem, không phải anh đã làm được rồi sao?”
Từ lúc anh bắt đầu tự mình lật người đến giờ đã hết mười lăm phút.
Giang Hoài cười sáng sủa, nói: “Em có cho đây cũng là một loại thành công không?”
“Đương nhiên rồi!” Cô nói, “Mặc dù nó chỉ là khởi đầu thành công nhưng dù sao cũng là một khởi đầu tốt, đúng không?”
Giang Hoài nói: “Khi anh từ chỉ có thể nằm đến có thể ngồi một phút chính là khởi đầu thành công; khi anh từ chỉ có thể để cho người khác đút cơm đến tự mình cầm thìa chuyên dụng ăn cơm cũng chính là khởi đầu thành công; Thư Tiếu, loại “khởi đầu” này đối với anhmà nói vĩnh viễn không có chừng mực, về điều này anh đã rất sẵn sàng…nhưng mà còn em? Em đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?”