Chương 43

“Thư Tiếu, anh sẽ cố gắng để bản thân có thể khá hơn một chút.” Vất vả một hồi Giang Hoài cũng chuyển được cơ thể từ xe lăn sang nằm trên giường, anh thở hồng hộc nói.


“Anh luôn tiến bộ lên từng ngày mà không phải sao?” Thư Tiếu leo lên giường nằm song song với anh, “Em đã nghiên cứu kĩ bệnh án của anh rồi, tình huống của anh có tiến triển.”
Anh nhìn lên trần nhà, cười khẽ: “Cứ coi là có tiến triển đi.”


“Anh có muốn thử phương pháp phục kiện trong hồ bơi không?” Cô tích cực đề nghị.
“Anh đã từng thử qua rồi.” Anh nói.
Thư Tiếu bắt được một tia thương cảm trong lời nói của anh. Cô ngồi dậy, cúi mặt nhìn anh, nói: “Hiệu quả không tốt à?”


“Anh chưa từng đặt quá nhiều kì vọng vào những phương pháp phục kiện.” Anh cười tự giễu, “Chẳng qua là nhớ đến một chút chuyện mất mặt thôi.”
Cô dịu dàng đến gần cánh tay anh, nhẹ nhàng dựa vào: “Có thể nói cho em nghe không?”


“Đó là một năm sau khi anh bị tai nạn, bác sĩ phục hồi khuyên anh nên áp dụng phương pháp phục kiện trong hồ bơi, anh đồng ý. Hết thảy đều rất thuận lợi, thời gian đó anh còn học được cánh quạt nước…” Giang Hoài dừng một chút rồi mới nói tiếp, “Nhưng đến một ngày, anh bơi ra xa, suýt chút nữa bị ch.ết đuối.”


Thư Tiếu khẩn trương nắm chặt cổ tay anh, dù biết chỉ là chuyện cũ nhưng cô vẫn mở to mắt hỏi anh: “Anh đuối nước sao? Bên cạnh anh lúc đó không có người nhà hay bác sĩ phục hồi nào sao?”
“Nói đúng ra là anh thừa dịp bác sĩ phục hồi không chú ý tự dìm mình xuống hồ….”


available on google playdownload on app store


Thư Tiếu sợ hãi kêu lên: “Anh cố ý? Anh…anh tự…”
“Ừ, là anh muốn tự sát.” Anh bình tĩnh nói ra hai chữ đó. “Mọi người bao gồm cả anh cũng không ngờ, người đã tàn tật hơn một năm mà vẫn còn muốn đi con đường này.”


Thư Tiếu nhắm ngay đầu vai anh, hung hăng cắn xuống một cái: “Em không cho phép.”
Vẻ mặt Giang Hoài đầu tiên có chút đau nhưng rất nhanh sau đó nhẹ nhõm trở lại: “Thật đáng tiếc vì khi đó không có em bên cạnh nói rằng anh đã sai.”


Thư Tiếu cuối cùng cũng bình tĩnh lại, đau lòng ngồi dậy muốn đi lấy hòm thuốc: “Hình như em cắn anh mạnh quá rồi, đợi em đi lấy thuốc bôi.”
“Áo rất dày không sao đâu.” Anh nói, “Thư Tiếu, anh không muốn em đi, em đến nằm cạnh anh được không?”


Thư Tiếu giúp anh lật người qua, hai người mặt đối mặt, ôm nhau nằm trên giường.


“Thật ra thì lần tự sát đó hoàn toàn không có chuẩn bị trước, chính là trong lúc bơi lội, nhìn hồ nước xanh ngắt trước mắt đột nhiên anh rất sợ, rồi trong đầu nảy sinh ra một suy nghĩ, cảm thấy chỉ cần chìm trong hồ nước này tất cả mọi thống khổ đều sẽ kết thúc.” Giang Hoài nhắm mắt lại, “Rất nhanh sau đó anh được mọi người phát hiện và kéo lên bờ, họ đều bị dọa một phen, mẹ anh cũng cấm anh không được phục kiện dưới nước nữa. Cũng đúng, một người tứ chi tê liệt muốn tự kết liễu mình không dễ. Mẹ anh cũng không dám để anh ở một mình nữa, có lẽ bà ấy không biết, sau lần đó anh vốn không muốn tìm cách tự sát nữa.”


“Bởi vì anh đã suy nghĩ thông suốt rồi đúng không?”


“Thay vì nói suy nghĩ thông suốt chi bằng nói anh chính là sợ quá trình đi đến cái ch.ết.” Giang Hoài mở mắt, chăm chú nhìn Thư Tiếu, “Cơ thể ch.ết đi thì không còn cảm giác nhưng mà quá trình đi đến cái ch.ết thì rất thống khổ. Anh vẫn còn nhớ rõ cảm giác khi yết hầu bị sặc nước, một khắc đó cảm giác sắp được giải không hề giống như anh mong đợi, trong lòng chỉ cảm thấy rất rất sợ hãi và hối hận. Sau vụ việc đó anh cũng lo mình sẽ vì một phút nhất thời xúc động lại làm ra chuyện điên rồ nên đã đồng ý với mẹ, không tiếp tục phục kiện dưới nước nữa.”


“Nhưng mà chuyện đã xảy ra lâu rồi.” Thư Tiếu nói, “Anh không nên vì chuyện này mà bỏ qua một phương pháp phục kiện tốt như thế.”


“Em nói đúng, thật ra anh cũng không phải vì chuyện lần đó mới không tiếp tục trị liệu, bởi vì anh không ôm nhiều hi vọng vào những phương pháp này nên cũng không muốn trị liệu trở lại.” Nhìn thấy vẻ tức giận nhàn nhạt trong mắt Thư Tiếu, anh mỉm cười nói, “Nhưng mà bây giờ không giống lúc trước, Thư Tiếu, mặc dù anh vẫn như cũ không đặt quá nhiều hi vọng vào phục kiện, nhưng mà vì em, anh nhất định sẽ cố gắng phối hợp hết sức có thể.”


Thứ hai sau khi tan làm, Giang Hoài đến đón Thư Tiếu đi ăn cơm, sau đó Thư Tiếu lại đưa Giang Hoài đến khu vực hồ bơi phục kiện của bệnh viện phục hồi.


Đã hơn tám giờ tối, không còn bệnh nhân đến đây trị liệu, tất cả nhân viên cũng đã về hết. Thư Tiếu chọn thời gian này cũng vì suy nghĩ cho Giang Hoài, anh không quen ở trước mặt mọi người làm phục kiện. Từ trước tới giờ anh vẫn luôn tiếp nhận trị liệu tại nhà, cô biết rõ mặc dù bị thương đã nhiều năm nhưng anh vẫn như cũ không thích để người ngoài nhìn thấy thân thể tàn tật của mình.


Thư Tiếu để Bồi An giúp Giang Hoài thay quần áo, còn cô cũng đến phòng thay đồ thay một bộ đồ bơi nữ. Phần áo hình chữ nhật che lưng, bên dưới là quần giả váy xòe, đồ bơi màu xanh lam khiến cả người cô căng tràn sức sống.


Cô soi gương, buộc tóc thành một búi trên đỉnh đầu, chớp chớp mắt bày ra vẻ mặt khiêu gợi. Đột nhiên ý thức bản thân đang làm chuyện kì quái, không nhịn được đưa tay vỗ má, tự nhủ: “Lâm Thư Tiếu, trong đầu mày rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy chứ? Phong thái của bác sĩ chuyên nghiệp biến đâu mất rồi hả?”


Đành chịu thôi, tối nay cô không chỉ là bác sĩ của Giang Hoài mà còn là bạn gái của anh! Ôi, cô chính là muốn bản thân thật tỏa sáng trước mắt anh nha! Cô không khỏi che miệng cười khúc khích, mặt vừa đỏ tâm vừa ngọt.
“Viện trưởng Lâm…”


Thay đồ xong, vừa bước tới hồ bơi Thư Tiếu liền nhìn thấy một người khiến cô nhất thời sửng sốt: “Vi Minh?”
Vi Minh mặc quần bơi, trong tay cầm theo mũ bơi, hiển nhiên là muốn xuống nước bơi lội.


“Xin lỗi, viện trưởng Lâm, tôi…tôi biết tôi không được sử dụng của công vào việc tư. Tôi có thói quen bơi lội, nhưng hồ bơi ở gần nhà mới đóng cửa, nhất thời tôi vẫn chưa tìm được chỗ mới cho nên…”


Chuyện vốn không phải vấn đề gì nghiêm trọng, Thư Tiếu cũng không muốn chuyện bé xé ra to, nhưng vấn đề bây giờ là cô không muốn sự xuất hiện của Vi Minh lại tạo áp lực cho Giang Hoài làm phục kiện.
“Chuyện này hôm khác chúng ta nói tiếp, bất quá…tối nay tôi sẽ sử dụng hồ bơi này.”


“Cô hẹn anh Giang đến phục kiện sao?” Vi Minh chỉ chỉ vào hướng phòng thay đồ nam, vừa đúng lúc Bồi An đẩy Giang Hoài đi ra, “Tôi vừa gặp anh Giang ở phòng thay đồ, anh ấy nói anh ấy không ngại nếu tôi ở lại giúp một tay. Thành thật mà nói, đối với tình huống của anh Giang, có hai bác sĩ phục hồi hỗ trợ sẽ dễ dàng hơn nhiều.”


Thư Tiếu có chút không vui: “Tôi không nghĩ vậy đâu.”


Xe lăn của Giang Hoài dừng trước mặt cô: “Thư Tiếu, đồng nghiệp của em nói đúng, đã lâu rồi anh không phục kiện dưới nước, Bồi An trước giờ cũng chưa từng thấy anh trị liệu bằng phương pháp này. Có thêm người hỗ trợ em sẽ bớt cực nhọc hơn.”


Thư Tiếu vốn định kháng nghị nhưng Giang Hoài lại đưa cổ tay phải nhẹ nhàng cọ cọ vào tay cô. Anh chỉ dịu dàng cười nhưng lại khiến cho người ta không có cách nào để cự tuyệt.


Bồi An ngược lại không vui, lầm bầm nói: “Tôi còn hận bản thân không thể trở nên trong suốt, nhưng người nào đó lại cứ muốn làm bóng đèn chói lọi.”


Vẻ mặt Vi Minh đã có chút không nhịn được, Thư Tiếu cũng lười phải đứng ra giảng hòa, liền nói: “Thôi được rồi, em giúp anh làm vận động thư giãn gân cốt trước đã.”
Vi Minh nói: “Vậy tôi xuống hồ bơi chuẩn bị dụng cụ trước.”
“Bồi An, cậu đi giúp anh Vi một tay đi.” Giang Hoài nói.


Vi Minh nói: “Không cần, một mình tôi là được rồi. Anh Giang mới cần nhiều hỗ trợ hơn là tôi đấy.”
“Ra vẻ như thế là cho ai xem đây?” Bồi An tức giận nói.
“Cậu đừng để ý người ta là được rồi, không phải sao?” Giang Hoài nói.


Thư Tiếu nhìn thấy sắc mặt Giang Hoài nhàn nhạt như vậy trong lòng cũng buông lỏng không ít, vừa giúp anh xoa bóp tay chân vừa nhíu mày hỏi: “Này, anh không ngại à?”


“Anh có thể giả vờ như không ngại mà.” Anh cười có chút miễn cưỡng, thẳng thắn đáp, “Bởi vì anh cũng không muốn mình mất phong độ. Dù là ngồi xe lăn nhưng anh cũng cần có phong thái của đàn ông nha.”


Lòng Thư Tiếu tuy hơi đau vẫn kiêu ngạo nhìn anh nói, “Em rất thích! Tiếp tục giữ phong độ thế nhé!”


Mặc dù biết Giang Hoài đã cố gắng khắc chế tâm tình của mình nhưng khi Vi Minh chạm vào cơ thể anh, chuẩn bị giúp anh xuống nước, Thư Tiếu vẫn nhìn ra được sự kháng cự trong mắt anh, thậm chí cơ thể anh còn né ra một cái nhưng rốt cuộc vẫn bị Vi Minh nắm lấy.
“Anh Giang, anh ngồi cẩn thận.”


Thư Tiếu không nhìn nổi nữa: “Vi Minh, khi nào cần giúp tôi sẽ nhờ anh, bất quá hiện tại một mình tôi hỗ trợ Giang Hoài là được rồi.”
Vi Minh cũng không kiên trì, đi qua hồ bên kia bắt đầu bơi lội.


Thư Tiếu để Bồi An đứng trong nước, dùng phao nhỏ nâng bên dưới hai bắp chân của Giang Hoài, còn cô lại dùng một cái phao khác luồn qua nách anh. Cả người Giang Hoài bồng bềnh trong nước, bộ dạng giống như chúa Jesus khi bị hành hình.


Thư Tiếu đứng sau ót anh, hai tay giữ chặt lấy phao, dịu dàng nói: “Thế nào? Có sợ không?”
Anh nói: “Mặc dù đang ở trong nước, cảm giác rất xa lạ nhưng có em ở đây, anh không thấy sợ.”


“Mặc dù trước đây anh đã từng có thể một mình bơi lội nhưng mà đã quá lâu anh chưa áp dụng lại phương pháp trị liệu này, hôm nay em chỉ làm những bước cơ bản nhất, đợi sau khi anh thích ứng được, có thể khống chế cơ thể của mình em sẽ để anh tự mình bơi lội, được không?” Thư Tiếu biết, rất nhiều bệnh nhân bị tê liệt tứ chi rất thích phương pháp trị liệu trong hồ bơi, bởi vì nhờ vào sức nổi của nước bọn họ có thể dễ dàng khống chế cơ thể của mình, để cho bọn họ hưởng thụ được cảm giác “cơ thể tự do” hiếm khi có được trên bờ.


“Em cũng bơi cùng anh chứ?”
Trong nói của anh mang theo lưu luyến vui vẻ. Cô nhìn thấy anh nhướng mắt lên rất cao, giống như muốn nhìn cô thật rõ.
Cô điều chỉnh tay cầm phao, đi đến phía bên trái của anh: “Dĩ nhiên rồi.”


Anh không chớp mắt nhìn cô: “Thư Tiếu, lúc nãy anh quên chưa nói em biết: Hôm nay em thật sự rất đẹp.”






Truyện liên quan