Chương 45

Cơn đau dai dẳng vô cùng khó chịu trong bụng khiến vẻ mặt Thư Tiếu trở nên nhợt nhạt. Giang Hoài hiển nhiên phát hiện ra, cổ hơi hướng về phía trước dò xét, chân mày nhíu lại, khuôn mặt mang theo vẻ lo lắng không che dấu được: “Thư Tiếu, em có vẻ không khoẻ…”


“Ừ, em rất khó chịu!” Ánh mắt cô sáng quắc nhìn anh, “Em đang rất rất khó chịu! Cả người đều khó chịu ch.ết được! Em muốn anh chăm sóc em, anh có làm được không?”
Anh sửng sốt, đáy mắt có chút thương cảm nhưng vẫn gật đầu một cái: “Anh sẽ cố gắng hết sức.”


Vi Minh nói: “Viện trưởng Lâm có cần tôi giúp…”


Thư Tiếu cười khẽ nói: “Tôi có bạn trai tôi là đủ rồi.” Cô giúp Giang Hoài đeo vòng cố định cổ tay, đặt tay anh lên vòng đẩy của bánh xe để anh có thể tự mình điều khiển xe lăn. Sau đó cô nghiêng đầu nói với Vi Minh, “Công nhân viên thỉnh thoảng có thể tới đây bơi để tăng cường sức khoẻ, đây cũng không phải vấn đề lớn, thậm chí tôi còn đang suy tính sẽ mở thêm một hồ bơi dành cho nhân viên. Đúng rồi, lát nữa về đừng quên tắt điện.”


Cô nắm lấy tay vịn sau xe lăn, cúi đầu cười rạng rỡ nói: “Giang Hoài, bây giờ chúng ta cùng nhau đẩy xe lăn, có điều em chỉ dùng chút xíu lực thôi đấy nhé.”
*******


Lúc lên xe, Giang Hoài không ngồi trên xe lăn nữa mà chuyển qua ngồi trên ghế bình thường. Từ khi chính thức hẹn, mỗi khi ra ngoài cùng Thư Tiếu anh thích sử dụng xe lăn tay hơn là xe lăn điện, mặc dù hoạt động bị hạn chế nhưng anh có thể cùng cô ngồi chung một băng ghế.


available on google playdownload on app store


Giờ phút này Thư Tiếu dựa vào ngực anh, hai tay của anh vòng lại ôm eo cô. Bàn tay của anh rất ấm áp khiến bụng Thư Tiếu bớt khó chịu hơn nhiều. Qua một lúc lực tay của anh không đủ khiến chúng dần dần giãn ra, cô đưa tay giữ lại, để anh lần nữa ôm lấy mình.


“Em có thấy đỡ hơn không?” Từ bệnh viện phục hồi ra đến xe Thư Tiếu không chịu nổi Giang Hoài liên tục hỏi han nên đã nói cho anh biết chuyện cô đang tới tháng.
“Ừm.” Cô rũ mi, giống như đứa trẻ nghịch nghịch ngón tay của anh: “Còn anh? Dáng vẻ của anh hiện giờ trông còn nghiêm trọng hơn em.”


“Ban nãy biểu hiện của anh rất hỏng bét, đúng không? Em đã rất không thoải mái mà anh còn ủ rũ kích thích em thêm. Thật xin lỗi, Thư Tiếu.”


“Chỉ cần anh đừng quá tuyệt vọng hay tự ti, em có thể cho phép anh thỉnh thoảng ũ rủ một chút.” Cô nở nụ cười, “Giang Hoài, thật ra, nếu nhìn ở một góc độ khác, thấy anh vì em mà bất an, còn ghen vì em nữa, em cảm thấy thật cao hứng.”
“Anh đâu có ghen.”
“Còn mạnh miệng!”


Giang Hoài lắc đầu: “Thật sự không ghen, bởi vì anh biết em không có tình cảm với Vi Minh——–nói mấy lời khó nghe chính là lợi thế duy nhất của anh. Nhưng mà bất an đúng là có một chút, dù sao…cậu ta cũng là một người đàn ông thân thể khoẻ mạnh, mà anh thì vừa già vừa tàn….”


“Ba mươi mấy mà cũng gọi là già sao?” Thư Tiếu kháng nghị, nói: “Lại nói, anh cho rằng em còn trẻ lắm hả? Sang năm em cũng bước sang tuổi ba mươi rồi! Như vậy sang năm có phải em có thể cùng anh “chiều tà luyến ái”(*)? A, qua năm mươi năm nữa, lúc đó có thể em đã ngồi xe lăn, bèo nhất cũng sẽ chống gậy, có phải đến lúc đó anh mới cảm thấy chúng ta xứng đôi không?”


(*) Chiều tà luyến ái: yêu khi tuổi xế chiều, hiểu nôm na như tình yêu của hội người già =)))


Trong mắt anh mang theo một tầng sương mù mỏng, vừa vui vẻ cảm động vừa phảng phất một chút bi thương, khẽ nâng tay phải vuốt ve bàn tay của cô đang đặt trên ngực anh, nghẹn ngào nói: “Em có từng nghĩ tới, có lẽ khi đó, anh đã không còn nữa rồi?”


Thư Tiếu hiểu ý tứ của anh, người bị tê liệt vị trí cao như anh rất dễ bị phát sinh biến chứng, cho nên tuổi thọ của anh không ai biết sẽ kéo dài bao lâu, “Em đáp ứng anh.” Cô cười khẽ, “Từ giờ sẽ bắt đầu chuẩn bị tâm lí để đến lúc đó sẽ không quá mức đau lòng.” Cô dừng một chút, “Anh xem, thời gian vui vẻ anh cho em có thể sẽ rất ít, cho nên từ giờ trở đi mỗi giây mỗi phút anh đều phải tận lực bù đắp cho em nha, như vậy đến lúc đó em sẽ suy nghĩ lại mà tha thứ cho anh.”






Truyện liên quan