Chương 19: Đứa nhỏ quật cường
Luồng không khí lạnh phương Bắc tới mà không báo trước, buổi sáng còn có thể mặc áo len chống lạnh, nhưng tới buổi tối nhiệt độ không khí hạ thấp, hận không thể mặc một lần nhiều áo len mới được.
Lúc Diệp Chân chạy tới nhà Hạ Kiêu chỉ mặc độc một bộ áo ngủ, đứng một lát liền cảm thấy lạnh ngắt, Hạ Kiêu giục cậu đi ngủ trước, chăn nệm đã trải sẵn rồi nhưng cậu cứ muốn ngồi trên giường không muốn nằm xuống.
Ban đầu Hạ Kiêu còn nhẹ nhàng dỗ cậu, nhưng cậu không nghe lời, không chịu đi ngủ, Hạ Kiêu chỉ có thể nghiêm mặt, giống người lớn trong nhà mà trừng mắt hung dữ nhìn cậu: "Diệp Chân, có có đi ngủ hay không? Nằm xuống ngay cho tôi, có nghe chưa?"
"Em không..." Cậu nhỏ giọng kháng nghị.
Hạ Kiêu quả thật bị cậu chọc tức tới nở nụ cười, chỉ mới có mấy ngày mà lấy đâu ra lá gan này? Hắn làm bộ như hung thần ác sát giơ nắm đấm, uy hϊế͙p͙ quỷ thích khóc: "...Cậu lặp lại lần nữa thử xem? Có muốn tôi đánh cậu không?"
Quả nhiên Diệp Chân sợ tới mức rụt rụt cổ, không dám giằng co nữa, nhưng cậu vẫn không ngủ được, ngồi im một chỗ không nhúc nhích, giống như một vị tráng sĩ mặc kệ mưa gió.
"Cậu..." Hạ Kiêu chọc chọc trán cậu, đây là cái tính tình gì? Bình thường nhìn rất ngoan ngoãn, sao hôm nay lại không nghe lời như vậy, đụng đến cánh tay lạnh ngắt ở bên ngoài chăn của cậu, càng cảm thấy tức giận mà không biết nói sao, hắn kéo cao chăn tới cằm cậu, Hạ Kiêu bình tĩnh hỏi: "Cậu muốn làm cái gì? Đã muộn như vậy rồi còn tới nhà tôi là muốn đối nghịch với tôi có đúng không?"
Diệp Chân liên tục lắc đầu, chỉ còn có mỗi cái đầu cậu lộ ra bên ngoài tấm chăn, thoạt nhìn giống như một bé búp bê Nga xinh đẹp: "Ca ca nói bậy, em không muốn đối nghịch...Em chỉ muốn cùng anh làm bài tập, mẹ em cũng giúp em giống như vậy."
"Ái chà, cậu còn muốn làm mẹ tôi sao? Tôi không cần cậu làm cùng, cậu mau đi ngủ đi."
"Em không em không em không em không..." Diệp Chân lắc lư đầu, mặc cho Hạ Kiêu có thúc giục như thế nào thì cậu cứ dùng sức ngồi im như vậy, giống như con lật đật dù có đẩy ngã thì cũng tự dộng ngồi dậy, còn chơi rất vui vẻ nữa, cười khúc khích giật giật tay Hạ Kiêu.
"Tôi mẹ nó chẳng lẽ còn không trị được cậu sao?"
Hạ Kiêu nheo mắt, nghiến răng nghiến lợi nắm lấy cái chân ở trong chăn của cậu, dùng lực kéo, đẩy Diệp Chân vào sâu trong đống chăn mền, như vậy còn chưa đủ, hắn giữ chặt gót chân của cậu lại, dùng tay cào cào, làm cho cậu vừa nhột vừa ngứa, liên tục cầu xin, giống như một chú cá bị ném lên bờ, không ngừng vặn vẹo.
"Ha ha ha...Ca ca, em không đùa nữa, em không đùa nữa..."
Hạ Kiêu nắm bàn chân cậu, bình tĩnh hỏi cậu: "Vậy giờ cậu có đi ngủ hay không?"
"Ngủ..."
Diệp Chân rất vất vả mới cứu được bàn chân của mình về, vội vàng ôm chặt vào người, cái đầu cậu lộ ra từ trong chăn đề phòng nhìn Hạ Kiêu, tóc tai lộn xộn, rối bời giống như cái ổ gà: "Ca ca, vậy anh làm nhanh lên nha, một mình em không ngủ được."
"...Ừm."
Dường như là vừa rồi đùa giỡn có hơi mệt mỏi, mí mắt Diệp Chân rất nhanh liền díp lại, không cố nổi nữa. Hạ Kiêu chỉ mới tới thư phòng lấy bài tập bỏ vào trong cặp sách, lúc trở về cậu đã ngủ say, nhéo mũi cậu cậu cũng không phản ứng.
Hạ Kiêu nở nụ cười, vậy mà còn nói là "một mình em không ngủ được"?
Hắn xốc chăn lên chui vào, nhìn khuôn mặt say ngủ bên cạnh, ngoan ngoãn mà yên tĩnh.
Hắn nhịn không được sát lại ngày càng gần, cho tới khi sắp đụng tới lông mi Diệp Chân mới dừng lại: "Nhóc lừa đảo, nếu cậu là con gái thì tốt biết mấy." ( Editor: Nếu là con gái thì sao có đam mỹ cho em đọc được anh ơi =))))
Diệp Chân ngủ vô cùng lộn xộn, cậu giống như Diệp Minh Nhu vậy, trời sinh không chịu được lạnh, vào mùa hạ không bật quạt cũng không thấy nóng. Lần đầu tiên Hạ Kiêu ngủ cùng cậu, cậu đã đem cả tấm chăn cuộn hết lên người, lúc đó trời còn nóng nên hắn cũng không để ý, nhưng bây giờ thời tiết lạnh, nửa đêm Hạ Kiêu bị lạnh đến tỉnh giấc, phát hiện Diệp Chân lại giành hết cả tấm chăn, hơn nửa cơ thể hắn đã lộ ra bên ngoài, trên cánh tay bên phải còn có một cái đầu đang gác lên.
"Diệp Chân, Diệp Chân..." Gọi mãi không tỉnh.
Hạ Kiêu bất đắc dĩ, chỉ có thể dùng sức kéo chăn qua, cẳng chân không cẩn thận đụng phải chân của Diệp Chân, rất lạnh, lại sờ sau lưng cậu, cũng không có chút ấm áp nào, chẳng trách lại muốn cướp chăn.
Diệp Chân nửa tỉnh nửa mơ sáp tới một cái lò sưởi bự, ngay cả chăn cũng không muốn đắp nữa, dùng sức dán chặt trên người hắn, cho đến khi cả cơ thể đều quấn lên, ngay cả ngón chân cũng ấm áp, ngủ vô cùng ngon giấc.
Cơ thể ấm áp, cậu cũng không lộn xộn nữa.
Hạ Kiêu ôm cậu cả một đêm, cánh tay phải bị đè tới tê rần. Sáng sớm tỉnh lại phải giải quyết nhu cầu cấp bách, hắn đẩy đẩy đứa nhỏ trong ngực, cậu lại giống như con sâu không chịu buông tay, Hạ Kiêu quyết định thật nhanh, không chút lưu tình nắm áo cậu kéo ra, khởi động chân tay, thở ra một hơi.
Hắn gọi cậu rời giường, nhưng gọi vài tiếng cậu cũng vẫn ngủ tới bất tỉnh nhân sự.
Hắn lập tức đơn giản mà trực tiếp giật nguyên tấm chăn của cậu ra, hô một hai ba, ánh mắt cậu liền mở ra.
Hạ Kiêu kéo cậu ngồi dậy, vỗ vỗ khuôn mặt còn đang mơ màng của cậu: "Nhóc lười mau rời giường, mẹ cậu đã đem quần áo qua rồi mà cậu còn ngủ?"
"Vâng..."