Chương 37: Muốn cãi lộn sao? Tới đây!
Sau khi hội nghị kết thúc thì cũng tới giờ ăn trưa, Hạ Kiêu mời bọn họ ở lại dùng bữa, nhưng Trần phó tổng lại từ chối nói rằng ở công ty còn hiều việc chưa xử lý xong, không bằng chờ lần ký hợp đồng sau lại tụ họp một bữa.
Trương Thao nhìn người đàn ông trung niên bộ dáng nham hiểm này, trong lòng có chút phản cảm, thầm nghĩ: Chẳng lẽ còn không hài lòng về giá cả sao?
Hôm nay trong hội nghị phía bên bọn họ đã rất nể tình, mấy yêu cầu y đã xem qua, hoàn toàn không cần phải nhượng bộ, nhưng mà ngoài ý muốn Hạ tổng lại rất dễ nói chuyện, ngay cả vài cái yêu cầu quá mức cũng không phản đối.
Sau khi tiễn khách xong, y vào cửa oán giận: "Hạ tổng, anh trúng mỹ nhân kế rồi sao? Hôm nay bọn họ đã chiếm được tiện nghi lớn rồi, kỹ thuật khoa học Hồng Nhạn của chúng ta cứ như đã ăn quả táo đắng vậy."
Hai bên suối phun trước công ty vẫn ra sức vui đùa, ánh nắng rực rỡ tươi sáng xuyên qua, hơi nước bay đi còn có thể nhìn thấy rõ ràng dải cầu vồng nhỏ trong đó, Hạ Kiêu nhìn chiếc xe đã rời đi, cười cười: "Tôi từ sớm đã biết, sớm hay muộn cũng là của tôi."
"Hả...?" Trương Thao lén lút bĩu môi, nhỏ giọng nói thầm: "Gì chứ, công ty nhỏ kia có gì tốt."
Trần phó tổng đang lái xe bỗng nhiên hắt xì một cái thật to, làm cho Diệp Chân ngồi bên ghế phó lái đang ngẩn người siết chặt điện thoại cũng hoàn hồn, ông ta từ lúc họp cũng đã biết "tiểu thiếu gia" này rất yen tĩnh ít nói, lúc này lại thấy cậu đang mở cửa sổ, nhịn không được sinh ra vài phần tò mò, thử thăm dò hỏi cậu: "Nóng sao? Hôm nay ánh nắng có hơi gắt."
"Không có."
"Bây giờ tôi đưa cậu về nhà hay cậu muốn theo tôi đến công ty tham quan thử, cậu còn chưa tới công ty lần nào phải không?" Ngón tay nhịp nhịp trên tay lái, ông ta như có ý mà nói: "Nhưng mà không phải là Lục quản lý nói hôm nay sẽ tới sao, thế nào lại không tới?"
"..." Diệp Chân rất không thích ánh mắt tìm tòi như có như không của ông ta, vẫn luôn cúi đầu xem di động: "Chú đang nói Lục Na à, chị ấy thường không đi làm sao?"
Trần phó tổng rất bất đắc dĩ thở dài: "Lục quản lý...Đại tiểu thư mà, tất nhiên là muốn đi đâu thì đi đó, đừng nói đi làm, ngay cả khi đi ký hợp đồng, nếu cô ấy không muốn thì cấp dưới như chúng tôi cũng chỉ có thể làm thay cô ấy."
"Muốn đi đâu thì đi đó..."
Diệp Chân dựa vào lưng ghế lộ ra nụ cười, khóe miệng hơi hơi cong lên giấu đi một tia chua xót, thật tốt, muốn đi đâu thì đi đó.
Một đường nhìn chằm chằm di động không nói chuyện, cậu có chút hối hận là tại sao lúc nãy lại không xin một tấm danh thiếp của Hạ Kiêu, vừa rồi thật sự là vô cùng xấu hổ.
Hạ Kiêu trước mặt mọi người cầm điện thoại di động đưa cậu, nói rằng muốn cậu lưu số, nhân viên của hai bên công ty cứ như vậy nhìn chằm chằm, làm hại cậu khẩn trương tới nỗi gõ có 11 con số cũng sai.
Nhưng điện thoại Hạ Kiêu còn chưa tới thì lão Trịnh đã gọi cho cậu, nói là Lục Nguyên Khắc biết hội nghị hôm nay rất thuận lợi, vô cùng vui mừng, muốn cậu về nhà ăn cơm, đợi lát nữa ông ấy sẽ đến cửa công ty đón cậu.
Diệp Chân rất không muốn về Lục gia, đối với cậu mà nói, nơi đó không có gì khác so với ổ sói, có đến cũng không được thoải mái, cậu hỏi lão Trịnh có thể không đi được không, lão Trịnh nói ông ấy chỉ là một người lái xe, không quyết định được, bảo cậu tự mình nói với Lục Nguyên Khắc đi.
Cậu với Lục Nguyên Khắc thì có gì để nói chứ?
Cậu nhíu mày suy nghĩ nửa ngày cũng không tìm ra được cái lý do nào tốt để có thể không đi, bằng không hay là lấy mẹ làm lý do? Nhưng mà thôi, mẹ cậu bây giờ nhìn Lục Nguyên Khắc không có chỗ nào nhìn vừa mắt, người của Lục gia là mấy que diêm, còn mẹ cậu chính là cây pháo, rất dễ có khả năng bùng nổ, vạn nhất hai người lại cãi nhau làm nàng tức giận, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.
Không phải chỉ là một bữa cơm thôi sao, ăn xong lập tức đi là được.
Đáng tiếc, ông trời không chiều lòng người.
Cơm còn chưa ăn được mấy miếng, Lục Nguyên Khắc đã bảo cậu tới công ty thay vị trí của Lục Na.
Người chị Lục Na sống an nhàn sung sướng đã quen của cậu lập tức bùng nổ, đôi môi mấp máy đóng mở như là súng máy chỉa vào cậu, cậu muốn tránh cũng không được, Lục Nguyên Khắc tức giận đập bàn, bảo cô ta cút lên trên lầu, cô ta ném đôi đũa, hung tợn trừng Diệp Chân: "Cái gì cũng muốn lấy, mày với mẹ mày đúng là cùng một loại!
Cô ta vừa mới dứt lời, Lục Nguyên Khắc còn chưa có phản ứng, Diệp Chân đã bưng bát cơm ném qua, hỗn hợp cơm trắng với nước canh dính đầy trên chiếc váy mới của Lục Na, trong phòng ăn nhất thời vang lên tiếng thét chói tai của hai nữ nhân, cậu cũng trừng mắt lên, vẻ mặt kiêu ngạo: "Who do you think you are? Shut up! Take a hike!" (*)
(*): Chị nghĩ chị là ai? Câm mồm đi! Cút ra chỗ khác! (version cục súc của editor:v)
Lục Na tức giận đến dậm chân: "Mày đền váy cho tao!"
"Tôi không! Tôi không! Nếu chị còn mắng mẹ tôi nữa, tôi sẽ...tôi..." Diệp Chân vừa nói vừa nâng tay lau nước mắt, sẽ làm gì nhất thời còn chưa nghĩ ra.
Đinh Đồng cắn chặt răng bảo con gái đi lên lầu, vừa đi vừa quát cô ta: "Sao con lại đi tức giận với loại người không có giáo dưỡng đó làm gì?"
"Tôi không có giáo dưỡng..." Diệp Chân nhìn bà ta, cảm giác lời nhục mạ này vô cùng buồn cười: "Dì Đinh, không phải là bà bắt tôi rời khỏi mẹ tôi sao? Bắt cóc tôi nhốt ở nước ngoài, tám năm không cho tôi về nước, tất nhiên là tôi không thể so với Lục Na có giáo dưỡng."
Đinh Đồng nhất thời bị nghẹn họng không nói ra lời: "Mày...mày..." nửa ngày cũng không thể nói gì.
Ngược lại là Lục Na vô cùng tức giận, muốn tránh thoát khỏi tay Đinh Đồng tới đánh Diệp Chân, bị Lục Nguyên Khắc ngăn lại: "Đi lên lầu, đừng để tôi nói tới lần thứ ba."
Y xây dựng ảnh hưởng ở nhà đã lâu, Lục Na thấy y lạnh mặt thật sự tức giận, không dám làm càn nữa, phẫn hận chạy lên phòng.
Vốn là một bữa cơm tốt đẹp lại biến thành một mớ lộn xộn, Diệp Chân đi tới bồn rửa tay dùng nước lạnh tạt lên mặt, thật vất vả mới áp xuống được cảm xúc phập phồng, quay đầu muốn chào hỏi Lục Nguyên Khắc để ra về, kết quả phòng ăn to như vậy chỉ còn một mình cậu.
Lau đi vài giọt nước trên mặt, cậu cúi đầu nhắm chặt mắt: Kỳ thật Lục Na nói không sai, nơi này vốn không phải là nơi cậu nên tới, vọng tưởng muốn bước vào, chính là mơ tưởng, nhưng cậu và mẹ trước giờ chưa từng hiếm lạ mấy thứ này, cũng chưa từng muốn lấy đi cái gì, tội danh này không thể đeo được.
"Ong ong - - -"
Di động trong túi quần chấn động nửa ngày cũng chưa dừng, cậu lau khô ngón tay mở màn hình, gọi tới là một số lạ, cậu vừa về nước cũng không có người bạn nào, ai có thể gọi cho cậu? Chẳng lẽ là... Cậu hít sâu một hơi cố gắng làm cho giọng nói nghe có vẻ bình thường một chút, nhận điện thoại.
"Này ~"
Đầu bên kia im lặng trong chốc lát: "Khóc?"
Diệp Chân vừa nghe thấy giọng nói của hắn lập tức không nhịn được, khóc nức nở tố cáo: "Ca ca, anh đang ở đâu vậy? Em còn chưa ăn no, em đói bụng."