Chương 41: Đối với em cố chấp
Hạ Kiêu giương mắt nhìn cô ta, nhíu mày, nhất thời không nhận ra nữ nhân trang điểm đậm màu này là ai.
Chỉ thấy cô ta mặc một chiếc váy ngắn gợi cảm, lông mi cong vút, trên gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo tươi cười mang theo vài phần quyến rũ phong tình, lại thêm một đôi chân thon dài trắng nõn, lộ ra trong tiết trời mùa thu lạnh giá làm cho người ta vô cùng chú ý: "Cô là...Lục...quản lý?"
Lục Na cong khóe môi đỏ mọng xấu hổ mỉm cười, trong lòng buồn bã hóa ra hắn không phải đến tìm mình, ngay cả tên cũng chưa từng nhớ kỹ.
Mấy ngày nay trong lòng cô ta nghẹn hỏa, nhà cũng không muốn về, ngày ngày đi cùng với đám bạn tới mấy quán bar nhảy nhót, hôm nay nghe bọn họ khuyên bảo không nên để Diệp Chân độc chiếm công lao mới phá lệ đến công ty, thật vất vả mới chờ đến giờ tan tầm, mẹ cô ta gọi điện giục về nhà, đang cảm thấy phiền phức thì bỗng nhiên thấy được Hạ Kiêu, còn tưởng là khổ tận cam lai...
"Ừm." Tuy trong lòng cô ta mất mát, nhưng cũng không muốn làm mất mặt mũi đại tiểu thư, ngẩng cằm mỉm cười nhìn hắn: "Sao lại không lên phòng làm việc ngồi? Anh chắc là có hẹn với Trần phó tổng hả, ông ấy sắp..."
"Diệp Chân! Ở đây." Tầm mắt Hạ Kiêu lướt qua cô ta hướng về phía sau vẫy tay.
Lục Na nghe tới hai chữ "Diệp Chân" nhất thời cả kinh, nụ cười cứng ngắc. Cô ta quay đầu lại nhìn về cách đó không xa. Thế nhưng thật sự là đứa con riêng kia, lúc này mới nhớ tới khi trước cùng ăn cơm với Hạ Kiêu hắn có hỏi qua trong nhà còn có em trai nào tên Diệp Chân không, khi đó còn nghĩ sẽ không trùng hợp như vậy, càng không ngờ tới Diệp Chân ở nước ngoài tám năm sẽ quen biết với Hạ tổng.
Lông mi mảnh dài chau lại, lại là Diệp Chân, vì sao ở chỗ nào cũng có mặt cậu ta! Ngay cả Hạ tổng mà cô ta yêu thích cũng quen biết cậu ta, còn đón cậu ta tan tầm...
Cước bộ Diệp Chân hơi ngừng lại, bị đố kị cùng oán độc không chút che giấu bên trong đôi mắt cô ta làm cho sợ hãi tới mức rụt rụt cổ, nghĩ thầm: Đi xuống trễ một chút là được rồi, chị ta cư nhiên còn chưa về, nhưng cậu cũng đâu có trêu chọc gì chị ta đâu, tự nhiên...
"Tôi đúng là đang chờ người, nhưng mà không phải là chờ Trần phó tổng, mà là chờ em ấy." Hạ Kiêu không coi ai ra gì mà đi tới cầm cổ tay Diệp Chân, xem ra "nữ nhân xuống núi đều là hổ dữ" là nói cô ta, hắn kéo cửa xe đẩy cậu đi vào, không hề có thành ý khách sáo: "Không biết Lục tiểu thư muốn đi đâu, có muốn tôi tiễn một đoạn không?"
"Không cần." Cô ta không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt, vuốt vuốt tóc bên má ngẩng đầu lên: "Bạn trai tôi lập tức sẽ tới đón tôi, cảm ơn ý tốt của anh, tạm biệt."
Hạ Kiêu mỉm cười gật đầu, rời đi.
Mặt trời khuất sau núi, gió lạnh nhè nhẹ, Lục Na chợt cảm thấy như có một tia lạnh lẽo đang đi lên từ giữa hai chân, như đang trào phúng vẻ cao ngạo giả tạo của cô ta, nhìn theo người đàn ông mình ái mộ mang theo "kẻ thù" mình chán ghét nhất đi xa, Lục Na siết chặt ngón tay, oán hận nói: "Là do mày tự tìm."
Cô ta gọi cho anh họ Đinh Tồn nhiều quỷ kế nhất, mở miệng liền khóc kể: "Anh hai, em không chịu nổi nữa rồi, anh nghĩ cách giúp em đi, không thì đứa con riêng kia sẽ ngồi lên đầu mẹ em mất..."
Diệp Chân ngồi trên ghế phó lái nhìn ngón tay đến xuất thần, trong lòng lo sợ bất an, ánh mắt Lục Na vừa rồi nhìn cậu thật sự quá giống với Đinh Đồng năm đó bắt cóc cậu sang nước ngoài, cậu thình lình rùng mình một cái, cảm thán cũng đã đến mùa thu, gió lạnh từ cửa sổ len vào thổi tan nhiệt độ trên người, cậu nâng tay đóng lại, theo bản năng quay đầu nhìn về phía Hạ Kiêu, như có cảm ứng mà đối diện với ánh mắt của hắn.
"Lạnh sao?" Nam nhân vừa hỏi vừa đóng lại cửa sổ bên này: "Sắp đến rồi...Sao lại không biết mặc thêm nhiều áo một chút?"
Diệp Chân nhìn đôi mày rậm đang nhíu lại của hắn, chiếc cằm cương nghị, khóe miệng dần dần cong lên: "Mọi người cũng chỉ mặc một lớp thôi nha."
"Em quản bọn họ làm gì."
"Vâng ~"
Hạ Kiêu nghe cậu miễn cưỡng kéo dài giọng, tiếng nói hoạt bát mang theo ý cười, ngoảnh đầu nhìn cậu một cái, cũng không nhịn được cười lên: "Ngốc nghếch."
Hồi trung học, Hạ Kiêu thích ăn nhất là mấy món do Diệp Minh Nhu làm như thịt hấp bia, canh gà, trứng gà hấp với hành lá... Không ngờ đã nhiều năm rồi mà nàng vẫn còn nhớ rõ, đồ ăn ngon quen thuộc xa cách đã lâu, cho dù đã ăn qua rất nhiều bữa ăn xa hoa, nhưng dù sao cũng chỉ là xã giao, tâm trạng khác nhau rất lớn.
Diệp Minh Nhu thấy hắn ăn đến ngon miệng, nụ cười càng thêm ôn nhu, khi đó Hạ Kiêu ở cách vách, giống như là nửa con trai của nàng, nay đã thấy trưởng thành thành thanh niên cao lớn tuấn lãng, trong lòng liền có vài phần vui mừng, thường xuyên gắp đồ ăn bỏ vào chén hắn.
Lúc sắp ra về, Diệp Minh Nhu dặn dò hắn nhớ thường xuyên đến ăn cơm, đừng ăn đồ bên ngoài, không sạch sẽ, Hạ Kiêu liền híp lại đôi mắt nhìn Diệp Chân, ý vị thâm trường cười nói: "Dì Diệp, dì yên tâm đi, cháu rất thích ăn...ăn đồ ăn gia đình, dì đừng chê cháu ăn nhiều cơm là được."
"Dì không chê, nhớ thường đến nhé..."
Vành tai Diệp Chân ửng hồng, cuống quít đẩy hắn đi ra ngoài: "Mẹ, con tiễn anh ấy về."
"Gấp cái gì?" Diệp Minh Nhu vội vàng đi vào bếp đem hai hộp cơm đã gói sẵn đưa cho hắn, ngày hôm qua nghe Diệp Chân nói công việc của hắn bận rộn, thường xuyên tăng ca, cố ý làm thêm cho hắn hai phần thịt hấp, để tủ lạnh có thể ăn được hai bữa.
Hạ Kiêu mang theo đồ ăn chậm rì rì tản bộ cùng Diệp Chân trên con đường đá cuội, mặt sông gợn sóng, bóng đêm ôn nhu, ánh trăng như một tấm sa mỏng bao phủ sau cái gáy trắng nõn sạch sẽ của thiếu niên.
Hạ Kiêu gọi cậu: "Chân Chân."
"Dạ?" Thiếu niên quay đầu nhìn hắn, nghi hoặc chớp mắt, miệng khẽ nhếch, môi hồng răng trắng, mặt mày thanh tú, lông mi cong dài như chiếc quạt trêu chọc lòng người.
Hạ Kiêu ôm chầm vai cậu, nghiêng đầu nhẹ nhàng hôn lên cánh môi phớt hồng của cậu, không mang theo ȶìиɦ ɖu͙ƈ, cũng không đưa lưỡi vào hôn sâu, chỉ nhợt nhạt ngậm vào môi dưới non mềm, như chuồn chuồn lướt nước, giống như trở về buổi tối tám năm trước, cách một tấm chăn mỏng, thuần túy mà khắc chế biểu đạt tình yêu cùng quý trọng.
Diệp Chân chỉ ngây ngốc mặc hắn hôn, trong lòng rống to mau đáp lại đi, cố tình thân thể lại không thể làm ra phản ứng, chỉ có thể nản lòng nhắm mắt lại.
Hai người bọn họ đứng ở cuối con đường nhỏ hôn môi, bên cạnh là một giàn hoa tử đằng xanh um tươi tốt, nụ hoa còn chưa nở, ngây ngô non nớt
Ngôn ngữ của hoa là: Đối với em cố chấp.
Những ngày bận rộn qua rất nhanh, trong chớp mắt đã đến hội nghị kí kết hợp đồng cuối tháng, Trần phó tổng đã đến công ty từ sớm, sau khi ra khỏi văn phòng thì có chút không nỡ, nơi này là nơi đã chứng kiến ông từ một tên nhóc trở thành một quản lý cao tầng, nay thất bại thảm hại, không khỏi thổn thức.
Mang theo hai vị luật sư, một trợ lý cộng thêm Diệp Chân đứng trước cửa đón khách, Lục Na lại chậm chạp không đến, bất mãn từ lâu đã áp chế dưới đáy lòng đã nhanh muốn tràn ra khỏi chữ xuyên trên lông mày, thật vất vả mới gọi điện được, cô ta lại nói là sinh bệnh, trợ lý tư nhân sẽ thay cô ta đi họp.
Vị trợ lý tư nhân này tên là Phùng Linh Linh, tuy đến chậm, nhưng ngược lại là một cô gái ôn hòa khiêm tốn, hai bên mặt có vài đốm tàn nhan, nhìn rất giản dị, liên tục khom lưng giải thích nói trên đường kẹt xe, làm chậm trễ thời gian của mọi người rất có lỗi.
Trần phó tổng không cho cô sắc mặt hòa nhã, cảm thấy Lục Na làm như vậy không khỏi có chút hoang đường, Diệp Chân thấy cô còn nhỏ tuổi hơn mình, thần sắc kích động bất an, lặng lẽ an ủi cô đừng khẩn trương, Phùng Linh Linh liền cười cười với cậu, lại quay đầu nhìn về nơi khác, trong ánh mắt có khinh thường cùng với giãy dụa chợt lóe.
Ước chừng đến 10 giờ, hai bên công ty tiến vào phòng họp, Phùng Linh Linh vì muốn cảm tạ Diệp Chân an ủi, cố ý chạy xuống dưới lầu mua cà phê cho cậu, nhiều sữa nhiều đường, Diệp Chân không nghi ngờ gì, chỉ cảm giác cô gái nhỏ này tốt bụng lại lễ phép, ở chung với Lục Na được nuông chiều đã quen chắc là thường xuyên bị bắt nạt.
Phùng Linh Linh không dám nhìn đôi mắt to ôn hòa của cậu, nhìn chằm chằm cậu uống ngụm cà phê đầu tiên, sau đó lại lấy lí do đau bụng muốn đi WC, kết quả lại không quay lại nữa.
Trong gian phòng tối đen, có giọng nói áp lữ vang lên: "Đinh thiếu gia, việc anh giao tôi đã làm xong, em trai tôi còn nằm trong bệnh viện, tiền..."
"Cô yên tâm đi, không thiếu phần của cô đâu."
Đinh Tồn cúp điện thoại, nheo mắt cười âm hiểm, vỗ vô tay em họ bảo cô ta không cần lo lắng: "Nếu ba em đã để ý đến nó như vậy, chúng ta liền làm cho nó mất hết mặt mũi, anh muốn chờ xem cầm thú phát tình mọi lúc mọi nơi như vậy về sau còn dám ra ngoài bàn công việc hay không..."
- ----
Qua mười phút, Diệp Chân nhìn Hạ Kiêu ngồi đối diện, khuôn mặt cậu hoảng hốt, hạ thể sung huyết trướng đau, cả người khô nóng mẫn cảm, lòng bàn tay chạm vào vỏ di động cũng mang đến từng trận run rẩy.
Cậu cắn chặt môi dưới sắp chảy máu, mồ hôi đầy đầu, may mắn là cái bàn che khuất, còn có thể miễn cưỡng chống đỡ không bị người khác phát hiện, cơ hồ là theo bản năng, cậu nhắn tin cho Hạ Kiêu: "Em khó chịu, có người bỏ thuốc."
Điện thoại đặt trên bàn của Hạ Kiêu ong ong chấn động, mới đầu hắn còn không thèm để ý, nhưng thấy Diệp Chân đối diện cúi đầu ngày càng thấp, cắn ngón tay, cả người phát run.