Chương 47: Vịt nhỏ
Phòng tắm nhà Hạ Kiêu được thiết kế tựa như một bể cá tinh xảo cỡ lớn, ánh sáng từ thủy tinh công nghiệp hai tầng và cửa sổ sát đất sạch sẽ sáng lóa, ở trong góc là phòng tắm vòi hoa sen được làm bằng kính mờ, cách khoảng mười bước là một bể tắm hình tròn lớn màu trắng, dựa vào bên cạnh bồn tắm là một gốc cây tùng được tu bổ kĩ lưỡng, sát đó là hai chùm hoa diệp lan xanh um tươi tốt.
Diệp Chân xả nước đầy bồn rồi nằm vào, dòng nước ấm áp theo chuyển động của máy mát xa chậm rãi chảy lên tới cằm. Sau khi xuất ngoại cậu tắm vòi sen cũng đã quen, rất nhiều năm rồi chưa có lần nào được tắm thoải mái như thế này.
Diệp Chân gấp hai chân lười biếng nhìn đèn lồng trên đỉnh đầu, những vệt sáng gần sát tựa như có thể bắt lấy, cả góc cạnh của bồn tắm cũng được chiếu sáng rõ ràng.
Diệp Chân bị dòng nước theo máy mát xa làm cho ngứa ngáy, cảm giác có chút mới lạ sờ soạng chung quanh, mái tóc đã bị thấm ướt đẫm đang muốn tìm dầu gội lại đột nhiên nhìn thấy sau giá để đồ có đặt hai con vịt bằng cao su.
Một cái màu đỏ cam có vẻ hơi bạc màu một cái khác đã bị lõm vào một khối không thể khôi phục. Diệp Chân nhớ rõ năm đó mình không cẩn thận bị trượt té, cái mông đè lên con vịt làm cho nó bị xẹp xuống một nửa, cậu sợ tới mức chưa mặc quần áo đầy đủ đã vội vàng cầm lên xem xét nhưng làm như thế nào cũng không thể làm cho nó phồng lên như cũ, may mà lúc sau Hạ Kiêu dùng nước sôi mới có thể khôi phục lại như lúc đầu, tới lúc đó cậu mới yên tâm đi ngủ.
Diệp Chân sờ sờ hai con vịt có vẻ đã cũ, đặt vào trong nước vẫn có thể nổi lên như trước. Cậu ôm đầu gối nhìn bọn nó chậm rãi chuyển động theo dòng nước lên lên xuống xuống, dường như đã qua mấy đời, cậu nhịn không được có chút chua xót, nếu lúc trước không rời đi thì tốt rồi...
Muốn sấy tóc lại không tìm thấy máy sấy, Diệp Chân một bên lấy khăn mặt chà xát qua loa một bên gọi Hạ Kiêu, có lẽ là cửa thư phòng đóng nên hắn không nghe thấy, cậu liền đi xuống lầu tìm hắn. Đứng trước cửa phòng mơ hồ nghe được hắn đang phát giận với ai đó, rống lên một câu: "Đừng tự chủ trương..." gì đó rồi lại im lặng.
Lúc Diệp Chân gõ cửa đi vào, lệ khí trong mắt hắn đã lui gần hết, chỉ có mi tâm còn đang hơi nhíu lại thể hiện rõ lửa giận mới vừa rồi. Cậu đứng ở cửa phòng có chút ngại ngùng niết ngón tay: "Ừm...Em không tìm được máy sấy còn có... Tối nay em ngủ ở chỗ nào ạ?"
Hạ Kiêu tựa lưng vào ghế ngồi, nghe vậy nghiêng thân đối mặt với cậu, liếc mắt đánh giá làn da ửng hồng do vừa tắm xong của cậu, không chút để ý nói: "Lại đây."
Bàn làm việc làm bằng gỗ cũng có vẻ cứng rắn tựa như tính cách của hắn. Diệp Chân mặc một bộ đồ ngủ màu trắng đơn giản, vừa mới bước vào liền cảm thấy có chút ấm áp, cậu đi tới trước mặt hắn, Hạ Kiêu ôm eo cậu đặt cậu lên trên đùi. Nếu là trước đây Diệp Chân đã sớm tránh né thoát khỏi, trải qua tám năm cô độc đã không giống như trước đây thời điểm còn dại khờ đùa giỡn, từ lâu đã không có thói quen thân cận với người khác nữa.
"Lạnh không?" Hạ Kiêu sờ sờ cánh tay cậu, trên làn da còn có bọt nước chưa tan hết, có vẻ lạnh lẽo.
Diệp Chân cảm thấy không được tự nhiên, thân thể hơi cứng lại cúi đầu ngập ngừng: "Không đâu, vừa mới tắm xong nên như vậy thôi...". Cậu dừng một chút lại bổ sung: "Nhiệt độ cơ thể em hơi thấp, kỳ thật không cảm thấy lạnh."
Hạ Kiêu gật gật đầu ôm cậu, hai người không nói gì, thoáng chốc bên trong thư phòng đã yên tĩnh đến mức như có thể nghe được nhịp đập của không khí. Diệp Chân hít sâu một hơi muốn đánh vỡ loại trầm mặc khó có thể ứng phó này, nhưng không may ngồi hơi cao, mũi chân đạp vào không khí, đang muốn thăm dò mang dép lê vào lại đột nhiên đối mặt với ánh mắt gần trong gang tấc của Hạ Kiêu, sâu kín đến mức làm cho người khác đoán không ra lại có chút ôn hòa không cách nào che giấu, đầu quả tim cậu không khỏi rung lên, mắt to chớp chớp né tránh, khóe miệng không tự chủ được cong lên.
"Anh cảm thấy người em có chút lạnh." Hạ Kiêu bỗng nhiên chộp lấy chân cậu ôm ngang lên: "Thời tiết này nên mặc áo ngủ dài tay, có phải em không đem tới không? Trong tủ có hai bộ, ngày mai em tự lấy mặc vào."
"A...? Em có đem theo, anh mau thả em xuống." Diệp Chân hoảng sợ, tư thế này có chút xấu hổ không nói nên lời, lần trước là vì bị người ta hạ thuốc nên mới chân mềm, lần này lại không phải như vậy: "Ca ca em muốn đứng xuống...Em cũng không phải là con gái, anh đừng ôm em như vậy."
Hạ Kiêu chân dài đi rất nhanh, đạp lên cầu thang hình xoắn ốc đi lên lầu, lực cánh tay hắn rất lớn, ôm vô cùng chặt. Diệp Chân dù làm thế nào cũng không thể thoát khỏi, cánh tay ngang hông cậu bỗng nhiên siết chặt nắm lấy đầu vai cậu, Diệp Chân không dám lộn xộn nữa.
Hạ Kiêu ném cậu lên trên giường, hắn hỏi: "Không ôm em như vậy thì nên ôm như thế nào? Khiêng lên vai?"
Diệp Chân bẹp miệng không nói, khiêng trên vai nhìn giống như đồ tể bán thịt heo ấy, vậy còn không bằng ôm công chúa...
Ngày thường Hạ Kiêu không dùng máy sấy, qua phòng bên cạnh lục tìm được cái mẹ hắn từng dùng qua, tóc Diệp Chân ngắn, đợi đến khi hắn tìm được thì cũng đã sắp khô rồi, tùy tiện sấy hai cái là xong.
Hạ Kiêu đi tắm rửa. Trên giường chỉ có một cái gối đầu, sau khi về nước Diệp Chân còn chưa qua đêm ở nhà hắn lần nào, phân vân không biết mình có nên ngủ ở đây không. Cậu rối rắm trong chốc lát rồi quyết định bổ nhào lên giường nằm chơi di động, chơi hai game nhỏ nhưng lần nào cũng thua, cậu liền mất đi hứng thú. Qua một lát Diệp Chân chống cằm gọi điện thoại cho mẹ, cậu còn chưa nói chuyện xong Hạ Kiêu đã đi ra rồi.
"Dạ, ca ca tắm xong rồi...Mẹ để con hỏi anh ấy thử xem." Diệp Chân ngồi dậy nhìn hắn một cái, nhất thời hoảng sợ trợn mắt há mồm. Trên người Hạ Kiêu chỉ có một cái khăn tắm lớn vây quanh eo, thân trên lỏa lồ, làn da màu mật ong còn dính một ít bọt nước, vai rộng eo thon, cơ bắp rắn chắc hình giọt nước trên cánh tay gợi cảm vô cùng, cho đến khi hắn đi đến cạnh mép giường, ánh mắt Diệp Chân không tự chủ được trượt xuống cơ bụng căng đầy, dưới ánh đèn có thể nhìn ra được từng khối được phân chia rõ ràng.
Hạ Kiêu gỡ khăn tắm lau nước trên người: "Mẹ em muốn hỏi cái gì?"
Diệp Chân vội vàng chuyển ánh mắt, âm thầm nghĩ: Sao anh ấy lại cởi khăn tắm? Đừng nói là ngay cả qυầи ɭót anh ấy cũng không mặc chứ...
Cậu xoay lưng đi lắp ba lắp bắp nói: "Em em em ngủ chỗ nào...?"
"Ngủ ngay đây, không thì em định ngủ chỗ nào?"
Hạ Kiêu ngồi sau lưng cầm lấy di động trên tay cậu: "Vâng,dì Diệp...Không có việc gì...Được, dì yên tâm đi...Hẹn gặp lại dì."
Hạ Kiêu cúp máy,đặt di động lên tủ đầu giường. Diệp Chân không dám quay đầu, xấu hổ tới mức muốn hát bài "Khúc quân hành".
Đứng lên - -
Đứng lên - -
Đứng lên - -
Anh mau đứng lên đi chứ!
Lúc này một cái chân khác của Hạ Kiêu cũng đặt lên giường, vô cùng tự nhiên để sát vào chân cậu, bây giờ cậu có muốn chạy cũng không được, chỉ có thể nhìn chằm chằm chân Hạ Kiêu.
Rất nhanh Hạ Kiêu cũng ném khăn tắm xuống đất, Diệp Chân phảng phất có thể cảm nhận được ánh mắt nóng cháy phía sau lưng, cậu vừa nhắm mắt vừa tìm đề tài: "Mẹ em nói với anh chuyện gì thế? Có phải mẹ em biết chuyện em chuyển đến nhà anh rồi không?"
"Ừm." Ngừng một lát, Hạ Kiêu bỗng nhiên nghiêm trang nói: "Dì cũng chưa nói gì cả, chỉ bảo em chung sống tốt với anh, còn nói nếu em không nghe lời thì bảo anh cứ đánh đòn em."
"Gạt người..."
Hạ Kiêu từ chối cho ý kiến, chỉ hừ một tiếng rồi nở nụ cười, ôm cậu nằm xuống, nghiêng người chặn cậu lại rồi bắt đầu hôn cổ cậu, từ bờ vai gầy gò hở ra từ cổ áo ngủ mỏng manh đến xương quai xanh trắng nõn. Diệp Chân theo bản năng ngước cằm, hai tay chống trên lồng ngực hắn, lúc chạm đến bờ ngực xích lỏa lại như bị phỏng tay mà lập tức rút về.
Hạ Kiêu lập tức bắt lấy tay cậu đặt trên vai mình, dẫn đường cậu thích ứng với loại thân mật đơn giản này.
Sau một nụ hôn sâu lâu dài, hắn như có như không đặt một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước trên đôi môi ẩm ướt của cậu, Hạ Kiêu muốn chậm rãi hướng dẫn cậu, sợ dọa cậu sợ nên tay cũng chưa đưa vào quần áo. Hạ Kiêu một bên chậm rãi vuốt ve eo nhỏ mông vểnh của cậu, một bên hôn lên bờ mi đang run rẩy kịch liệt, ôn nhu nói: "Đừng nhắm mắt, anh cũng không phải là yêu quái, em sợ cái gì?"
Diệp Chân: "Nhưng mà...Anh có mặc quần không vậy?"
"Cái gì?" Hạ Kiêu sửng sốt, cúi đầu nhìn qυầи ɭót không biết nói gì: "Có, anh cũng đâu có thói quen lỏa thể."
"Ừm, vậy là tốt rồi."
Diệp Chân như là yên tâm, tròng mắt đen nhánh linh động quét tới trên môi hắn, kỳ thật từ nhỏ cậu đã thích hôn Hạ Kiêu, chỉ là bởi vì xa cách rất nhiều năm, tha hương nơi đất khách tạo thành thói quen đóng chặt nội tâm, lâu lắm rồi mới cùng người khác thân mật khó tránh khỏi có cảm giác mới lạ, nghĩ tới đây là Hạ Kiêu, trong lòng cậu không khỏi âm thầm vui vẻ, nổi lòng tham ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi, ôm vai hắn thoải mái mấp máy miệng: "Vậy anh hôn đi."