Chương 105-2: Nhân quả tuần hoàn, báo ứng xác đáng
Ban đầu Trì Tiểu Trì còn lo lắng nữ quỷ này có lẽ có chỉ tiêu giết người nhưng theo thời gian dần trôi qua cậu phát hiện cô vẫn luôn trầm mê trong diễn xuất, không có cách nào tự kiềm chế.
Giết người không phải dựa vào diễn xuất.
Chỉ cần không có ác ý và sát tâm thì cô sẽ nguyện ý dùng hết chân tình để đối tốt với người đó.
Ác ý của cô từ trước đến nay chỉ tặng cho người mang ác ý trong lòng, cô là một chiếc gương, chỉ soi sáng ngọn nguồn bẩn thỉu nhất trong lòng người, cũng đàn hồi trở lại gấp trăm lần.
Mà Cam Úc không cho rằng sự bình yên vô sự của bọn họ ở phần sau này chỉ là may mắn mà thôi.
Hệ thống đã bày tỏ “không thoát vai”, nói trắng ra chính là ý trên mặt chữ, tập trung diễn xuất, đừng suy nghĩ nhiều.
Nhưng mà hai người liên tục ch.ết thảm, không có khả năng để bọn họ không nghĩ nhiều.
Nếu như ngày đó Trì Tiểu Trì không thể kiềm chế hoặc không muốn cướp đi dao găm trong tay bọn họ thì phần sau sẽ phát triển như thế nào cũng hoàn toàn có thể đoán được.
—Cô gái tóc đuôi ngựa Đàm Duyệt sẽ tiếp tục kế hoạch giết ch.ết ‘Quan Xảo Xảo’, và không cần phải suy đoán, cô ấy sẽ trở thành vật hy sinh tiếp theo.
—Cái ch.ết của Đàm Duyệt sẽ khiến đoàn đội bị rung chuyển kịch liệt hơn, trực tiếp ảnh hưởng tiến độ quay phim, mà tiến độ quay phim bị cản trở, ‘Quan Xảo Xảo’ chỉ cần thể hiện một chút bất mãn cũng sẽ làm tâm lý của những người làm nhiệm vụ càng thêm khắc sâu kẽ nứt, lo lắng chính mình có thể diễn xuất tốt hay không, lo lắng chính mình có phải là mục tiêu kế tiếp bị ‘Quan Xảo Xảo’ nhìn chằm chằm hay không.
—Cứ phát triển như vậy, bọn họ hoặc là càng tăng thêm quyết tâm muốn giết ‘Quan Xảo Xảo’, hoặc là tinh thần bị suy sụp.
—Thậm chí trong tình huống cực đoan sợ hãi, một ít người sẽ thay đổi đầu mâu, chuyển thành nội chiến.
Từng bước một đẩy mạnh xuống, chuyển biến càng ngày càng xấu.
Đến cuối cùng, tập thể bọn họ sẽ ch.ết vì chính nỗi sợ, hoài nghi và bất an của mình.
Nói tóm lại, nếu như không phải nhờ Tiểu Trì thì thế giới thứ tám này sẽ không vượt qua thuận lợi như thế.
Tiến thêm một bước, Trì Tiểu Trì trâu bò nhất, không chấp nhận bất kỳ ai phản bác.
Nhiệm vụ hoàn thành đến mức quá thuận lợi.
Đảo mắt đã qua nửa tháng, bộ phim vẫn chưa quay xong nhưng bọn họ cũng phải rời đi.
Tối ngày hôm đó, đoàn phim ăn liên hoan.
Món ăn rất phong phú, còn có món nướng bằng que gỗ lim. Xâu thịt dê vào que gỗ, dần dần tiết ra lớp dầu vàng óng ánh, bên ngoài phần thịt hình thành lớp vỏ giòn giòn, bao bọc thỏa đáng phần thịt tươi ngon bên trong, bảo đảm nước thịt bên trong không tiết ra nữa. Chờ thịt dê được nướng chín, lại tùy ý rắc ớt bột lên, rất gợi cho người thích ăn cay cảm giác thèm thuồng ngon miệng.
Nhiệm vụ sắp kết thúc, mỗi người đều rất nhớ nhà, một lòng chỉ muốn quay về, đối với mỹ vị như vậy cũng chỉ là nhạt như nước ốc.
…Ngoại trừ Trì Tiểu Trì và hai anh em họ Cam đang bận rộn nướng thịt cho cậu.
‘Quan Xảo Xảo’ uống chút rượu. Tửu lượng của cô rất kém, nửa ly vào bụng liền lệch người nằm dựa vào bên ghế của Trì Tiểu Trì, suy nghĩ mơ hồ.
Thấy trong tay của cô vẫn ôm chai nước khoáng như cũ, Trì Tiểu Trì định lấy ra để cô súc miệng một chút.
Ai ngờ cô ôm chặt chai nước khoáng trong tay: “Đừng động vào chai nước này…Tôi không nỡ uống.”
Trì Tiểu Trì đã rất quen thuộc với cô, nhịn không được mà cười: “Cô rót nước thần vào chai này à?”
‘Quan Xảo Xảo’ cũng cười.
Cô nháy mắt vài cái, rất hoạt bát: “So với nước thần còn đắt hơn.”
Bọn họ vừa tuốt thịt, vừa hàn huyên rất nhiều.
Sau đó cánh cửa trái tim dần mở ra, cô kể cho Trì Tiểu Trì nghe một câu chuyện.
Trước đây có một cô sinh viên đại học trường nghệ thuật vẫn chưa tốt nghiệp, gia thế bình thường, nhưng từ nhỏ cô đã có giấc mộng làm diễn viên.
Cô không phải là vì yêu thích nơi phồn hoa hay quần áo xinh đẹp mà chỉ vì cô thích nghiền ngẫm và thấu hiểu những cuộc đời khác nhau.
Cô vốn thi vào một đại học với thành tích không tệ, còn thông qua chiêu sinh mà đạt được tư cách liên thông thạc sĩ ở một ngôi trường nọ, nhưng cô vẫn lựa chọn tiến vào ngành diễn xuất của trường nghệ thuật mà cô đã thi vào nửa năm trước.
Sau khi nhập học, cô vẫn luôn tham gia đóng vai phụ trong các đoàn phim, dưới cái lạnh âm độ C mà ăn hộp cơm chỉ mười tệ, mặc áo khoác quân đội, vẫn mải mê làm việc không biết mệt.
Cô tin tưởng chỉ cần mình nỗ lực như vậy thì nhất định sẽ được vận mệnh quan tâm.
Một ngày nọ, cô đột nhiên được một vị đạo diễn đã từng hợp tác tuyển chọn, đi đóng vai nữ quỷ trong phim kinh dị.
Cô xem qua kịch bản liền lập tức đồng ý.
Vì cô quá yêu thích câu chuyện này, cho dù là đóng vai quỷ thì cô cũng nguyện ý.
Nhưng chờ sau khi cô tiến vào đoàn phim thì mới biết diễn viên nam chính là bên phía đầu tư nhét vào, nổi tiếng là một cậu ấm chỉ biết ăn chơi, ở trong giới giải trí dựa vào nhan sắc và người cha của mình mà ăn sung mặc sướng.
Cậu ta cảm thấy kịch bản này quá lập dị, diễn không vui vẻ gì cả, bèn muốn thay đổi.
Cô đi tìm đạo diễn, cầu xin ông đừng thay đổi kịch bản.
Nhưng không có ai nghe theo cô.
Dần dần toàn bộ kịch bản đã hoàn toàn thay đổi, từ một bộ phim kinh dị nghệ thuật nói về vấn nạn bạo lực học đường lại biến thành rác phẩm hạng ba khuôn sáo cũ kỹ.
Cô biết mình thấp cổ bé họng, không thể làm gì khác hơn là vẫn luôn nhẫn nại, âm thầm tận lực cách vị nam chính này càng xa càng tốt.
Ai ngờ cô càng bất dắc dĩ xa cách thì càng gợi lên hứng thú của nam chính, anh ta bắt đầu nói đầy lời thô tục với cô, muốn cấu kết làm bậy, sau đó còn làm trầm trọng thêm mà đi gõ cửa phòng cô lúc nửa đêm.
Cô trốn trong phòng, dùng gối ngăn chặn lỗ tai, hy vọng quay phim sớm kết thúc thì cô có thể rời đi.
Nhưng chẳng ai ngờ nam chính đối với cô mong mà không được, vì vậy càng thêm quyết tâm thực hiện cho bằng được trong cảnh ‘cưỡng bức’ kia.
Khi bị xâm phạm, cô dường như muốn nổi điên, tuyệt vọng đấm đá cắn xé, nhưng sức lực của con gái làm sao sánh bằng đàn ông?
Vô số máy quay nhắm ngay vào cô, như từng con mắt lạnh lẽo đến từ bốn phương tám hướng, trầm mặc quan sát cô.
Chúng nó chỉ nhìn, cùng người đứng sau camera nhìn cô.
Không có ai tới cứu cô.
Đạo diễn và phó đạo diễn cúi đầu, không hề kêu ngừng, chỉ xem là anh ta nhập diễn quá sâu.
Nhân viên tại trường quay thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng hít hơi lạnh, cùng với thấp giọng nghi vấn “đây là đang diễn đó hả”.
Giằng co đầy đủ năm phút đồng hồ, cô hôn mê bất tỉnh.
Chờ đến khi cô tỉnh lại đã bị đưa về phòng, nam chính dương dương đắc ý ngồi bên cạnh cô, cầu mong cô làm bạn gái của anh ta, anh ta sẽ “chịu trách nhiệm” với cô.
Cô hoàn toàn lâm vào điên cuồng, đuổi theo đánh đập nam chính, cũng nói rằng mình sẽ tố cáo chuyện này.
Chờ cô phát hiện mọi chuyện không đúng thì nam chính đang say rượu đã dùng tấm rèm cửa sổ ghìm cổ của cô lại rồi treo cổ cô lên đèn chùm.
Cô ch.ết oan uổng, thông báo chính thức của đoàn phim là tai nạn bất đắc dĩ.
Cô muốn nói cho tất cả mọi người là cô không phải tự sát.
Vì vậy, vào ngày đóng máy, cô đi đến bên cạnh nam chính, những người khác đều không thấy cô mà chỉ có thể chụp được hình ảnh nam chính điên cuồng bỏ chạy, ỉa đái trong quần, hoảng loạn đến mức không lựa đường, rớt xuống từ cầu nhảy hồ bơi.
Nhìn gã té nát sọ, cô khóc.
Sau đó cô bị một luồng sức mạnh đẩy vào cảnh kỳ bí này.
Đây là một thế giới hoàn toàn khác hẳn thế giới trước kia của cô, chỉ có ma quỷ, không có người sống.
Cô không bị trói buộc linh hồn cho nên cô đi rất nhiều nơi, chụp rất nhiều bức ảnh, rồi về tới đây rửa chúng nó ra, sau đó treo lên tường, thỉnh thoảng cô sẽ trở thành nhân vật trong đó, cảm nhận những buồn vui bất đồng.
Nhưng cô vẫn luôn có một tâm nguyện, muốn diễn xong bộ phim đã bị thay đổi hoàn toàn kịch bản kia.
‘Quan Xảo Xảo’, hay nói trắng ra là cô, thần thái cực kỳ dịu dàng, khi uống say đôi mắt long lanh nước.
“Bọn họ đối với tôi không tốt.” Cô nhìn những người làm nhiệm vụ ngồi cách mình thật xa rồi chuyển sang Trì Tiểu Trì, vẻ mặt có chút ngây thơ và thẹn thùng, “Anh đối xử tốt với tôi, anh là người tốt, anh đã vặn nắp chai nước cho tôi.”
Trì Tiểu Trì cúi đầu, lúc này mới nhớ tới lai lịch chai nước trong tay cô.
Đó là chai nước mà cậu từng giúp cô vặn nắp, cô quý trọng như vậy mà nâng trong tay, như là che chở phần thiện tâm mẫn cảm lại yếu đuối của mình.
…Cô là quỷ, cũng là con người.
Tống Thuần Dương từng bị cô giết ch.ết, có lẽ sau khi cậu ch.ết, cô còn dùng thân thể của cậu.
Bởi vì sau khi Tống Thuần Dương bị đoạt mắt, hận thù và tuyệt vọng thai nghén trong lòng tạo nên ác ý vượt xa Quan Xảo Xảo và Viên Bản Thiện.
Bây giờ Trì Tiểu Trì dùng thân thể của Tống Thuần Dương, sánh vai ngồi với cô, thẳng thắn đối đãi, hơn nữa còn có lời thỉnh cầu cô, không thể không nói là do vận mệnh gây ra.
Trì Tiểu Trì nghiêng người, cùng cô thì thầm, nói một câu rất dài.
Cô ngơ ngác, vẻ mặt phức tạp mà gật gật đầu.
Trì Tiểu Trì nhét một thứ vào tay cô, cũng thành khẩn gật đầu với cô.
‘Quan Xảo Xảo’ giấu đồ vật vào trong tay áo, dịu dàng nở nụ cười.
Mà ngay tiếp theo đó, không gian trước mắt Trì Tiểu Trì bỗng nhiên vặn vẹo.
Thời hạn nửa tháng đã đến, bọn họ về tới pháo đài cổ ban đầu.
Khi bọn họ tiến vào thế giới, ngoài cửa sổ có một con ve rơi trên cây, ồ ồ hút lấy nhựa cây, đập cánh kêu vang.
Khi bọn họ đi ra, con ve này liền chớp cánh bay vào bóng đêm.
Nhiệm vụ kết thúc, thân ảnh của Quan Xảo Xảo và Liêu Võ dần dần biến mất trước mặt mọi người, giống như bị cục tẩy xóa mất, ngay cả một chút cặn bã cũng không sót lại.
Cái ch.ết nhẹ như lông hồng, tan theo gió, không còn sót lại bất cứ thứ gì.
Ngay cả sự bi thương của người còn sống cũng đều nhạt nhẽo.
Trì Tiểu Trì nhìn nơi Quan Xảo Xảo biến mất, lẩm bẩm nói: “Cô ấy thật sự biến mất rồi.”
Cậu mê man mà ngẩng đầu nhìn Viên Bản Thiện bên cạnh: “Mới vừa rồi cô ấy còn nói chuyện với em.”
Những ngày gần đây Viên Bản Thiện nhìn thấy cậu thân thiết trò chuyện với ‘Quan Xảo Xảo’, sau khi hãi hùng khiếp vía thì ngược lại cũng có thể hiểu được cậu, cậu chỉ là xem ‘Quan Xảo Xảo’ kia như nơi ký thác tinh thần cho Quan Xảo Xảo chân chính mà thôi.
Viên Bản Thiện ôm vai Trì Tiểu Trì, hôn tóc cậu một cái: “Được rồi, được rồi, ngoan.”
Sau khi tâm tình ổn định trở lại, Trì Tiểu Trì trả lại dao găm cho đám người Đàm Duyệt: “Cô ấy bảo tôi giao cho mấy người.”
Ai cũng chú ý trước thời khắc cuối cùng rời khỏi thế giới kia, Tống Thuần Dương và ‘Quan Xảo Xảo’ hàn huyên rất lâu, quan hệ của bọn họ vẫn luôn khá tốt, ‘Quan Xảo Xảo’ ủy thác cậu chuyển dao găm cho bọn họ cũng là hợp tình hợp lý.
Đàm Duyệt yên lặng thu dao găm, đặt vào ba lô.
Ngay cả chút sức lực cảm ơn cũng không có, mấy người tạm thời nghỉ ngơi rồi nhân ban đêm liền xuống núi.
Thấy đạo cụ quý giá kia bị trả trở lại, Viên Bản Thiện hơi tiếc nuối, nhưng cũng chỉ thoáng qua mà thôi.
Trì Tiểu Trì quay đầu nhìn Viên Bản Thiện: “Em làm như vậy anh có mất hứng không?”
Viên Bản Thiện liền lắc đầu: “Anh có em là đủ rồi.”
Dứt lời, Viên Bản Thiện hôn lên mắt của Trì Tiểu Trì.
Trì Tiểu Trì: “…”
Tráng sĩ, chuyện gì cũng từ từ, đừng vội động miệng.
Tương đối thê thảm chính là mới vừa rồi trong thế giới nhiệm vụ Trì Tiểu Trì được ăn thịt nướng no nê nhưng trong thực tế kỳ thật vẫn rất đói bụng.
Trước khi Tống Thuần Dương đi vào thế giới nhiệm vụ thì phát hiện chuyện xấu của Quan Xảo Xảo và Viên Bản Thiện nên cơm tối cũng không ăn, dẫn đến việc bây giờ Trì Tiểu Trì có muốn nôn cũng không có gì để nôn.
Lúc này anh em họ Cam bước xuống từ pháo đài cổ bị bỏ hoang, Cam Đường còn ôn hòa lên tiếng chào hỏi với Trì Tiểu Trì.
Trì Tiểu Trì ngẩn ra, ngay cả chuyện muốn nôn cũng đã quên mất.