Chương 111-2: Nhân quả tuần hoàn, báo ứng xác đáng

Các bé gái đều rất biết chăm sóc chính mình, tẩy rửa đến thơm ngát, còn cầm cục xà phòng nhỏ để giặt váy.
Cam Đường xác nhận bên phía mình không có vấn đề gì, bèn nhìn về phía Trì Tiểu Trì.


Vừa nhìn sang, tâm tư của anh liền trở nên mềm nhũn khó có thể tưởng tượng được.


Trì Tiểu Trì dời đến một cái ghế đẩu nhỏ, mang theo một chậu nước ấm, ngồi ở ngoài cửa phòng tắm, nhấc lên từng đôi giày dính đầy bùn đất của đám con trai, cũng cởi chiếc vớ bên chân trái của mình ra, thấm nước ấm, tẩy rửa sạch sẽ.


Cậu giống như đang làm một chuyện rất bình thường, hơi cau mày, còn có chút mất kiên nhẫn.
Trì Tiểu Trì vừa ghét bỏ vừa thì thầm: “Cái đám nhóc bẩn thỉu này.”
Nói xong, cậu thả xuống một đôi giày thể thao đã được lau chùi sạch sẽ.
Hề Lâu cũng nhìn thấy tất cả.


Mấy ngày ở chung, mặc dù những lời phê bình kín đáo của Hề Lâu dành cho Trì Tiểu Trì đã có thể tích lũy thành một vùng biển mênh mông, nhưng vẫn không thể không thừa nhận: “Con người của cậu cũng rất được.”
Trì Tiểu Trì cười hì hì: “Tôi rất có năng lực. Không tin cậu thử xem.”


Hề Lâu trơ mặt, nhưng trong lòng lại đang tát mình hai cái bạt tai.
Ai bảo mày nhiều chuyện, khen ai không khen, lại đi khen cái tên độc miệng này.
Hề Lâu không lên tiếng, Trì Tiểu Trì lại bắt đầu trêu ngược: “Sau này Tống Thuần Dương sẽ trở lại, hai người tính thế nào?”


available on google playdownload on app store


Hề Lâu: “Chuyện chưa đâu vào đâu cả, đừng nói trước.”
Trì Tiểu Trì đổ đi thau nước đầy bùn, đổi một thau nước mới: “Người trẻ tuổi phải có giấc mộng. Lớn tuổi giống như tôi cũng rất ngóng trông vào chuyện tình cảm của người trẻ tuổi như các cậu.”


Hề Lâu kiên trì ngậm miệng, không chịu cho Trì Tiểu Trì bất kỳ cơ hội nào để phát huy.
Trì Tiểu Trì cười, cúi đầu tiếp tục lau giày.
Kỳ thật cậu rất hâm mộ Hề Lâu và Tống Thuần Dương.


Lâu Ảnh đã mất nhiều năm, Trì Tiểu Trì từng nằm mơ, mơ thấy năm đó người ch.ết không phải Lâu Ảnh, mà là cậu.
Sau khi tỉnh lại, cậu ngẩn ngơ rất lâu, suy nghĩ, nếu như chuyện đó thật sự là như vậy, Lâu ca còn sống có yêu thích mình như mình đối với anh ấy không.


Nghĩ đến cuối cùng, Trì Tiểu Trì còn rất vui vẻ mà ôm gối lăn hai vòng trên giường.
…Chỉ cần Lâu ca không quên cậu thì cậu đã rất vui rồi.


Nghĩ đến đây, đột nhiên ngón tay của cậu cảm thấy hơi rát, khẽ cau mày, mở tay phải ra, phát hiện ngay khớp xương ngón trỏ có một vết thương đang rướm máu.


Cậu ngẫm lại, hình như lúc chiều cùng đám nhóc đào đất bị cái xẻng làm xước một chút, lúc đó không có cảm giác gì, hiện tại ngâm nước nên mới thấy rát.


Trong kho hàng có sẵn băng cá nhân, cậu đi lấy một miếng, ai ngờ vừa mới xé ra thì một thân ảnh yểu điệu đã đi tới trước mặt cậu.
Cam Đường: “Để tôi giúp được không?”
Trì Tiểu Trì cũng không nghĩ nhiều, cười nói: “Được thôi.”


Cam Đường không có bất kỳ động tác dư thừa nào, chỉ dán băng cá nhân lên ngón tay của cậu một cách ngay ngắn, dùng đầu ngón tay khẽ vuốt một chút lên lòng bàn tay của cậu.
Trì Tiểu Trì bị nhột bèn rút tay về, đang muốn khom người tiếp tục lau giày thì Cam Đường liền chủ động nhận lấy.


Trì Tiểu Trì: “Ô…”
Cam Đường dịu dàng nói: “Ngồi đi. Tay bị thương mà còn dính nước, cẩn thận bị nhiễm trùng.”
Trì Tiểu Trì cười, lộ ra lúm đồng tiền nhàn nhạt: “Cô chùi giầy, tôi ngồi xem cũng không quá ga lăng.”


Cam Đường cũng lộ ra nụ cười: “Ngồi xem là được rồi.”


Trì Tiểu Trì dựa vào tường, để trần một chân, ngửa đầu nhìn mặt trăng ở thế giới này, còn Cam Đường đang cúi đầu chà lau giày của đám nhóc, tiếng bọn nhỏ tát nước cười đùa trong phòng tắm truyền đến, bầu không khí bỗng trở nên vô cùng tốt đẹp.


Không ai ngờ ở thế giới kỳ quái này còn có thể an bình trong chốc lát như thế.
Trì Tiểu Trì suy tư một lúc, cảm thấy hơi buồn ngủ.
Cậu nỗ lực ưỡn thẳng người, muốn cho mình tỉnh táo một chút, ai ngờ Cam Đường lại nói: “Cậu ngủ đi, có tôi ở đây trông chừng, cứ yên tâm.”


Hề Lâu nghĩ, yên tâm con khỉ khô, cái đồ con gái lưu manh.
Hề Lâu muốn nhắc nhở Trì Tiểu Trì, nhưng lại nghĩ, anh em hai người cùng có tình cảm với một người, nghe qua rất kỳ lạ, họ Trì này chưa chắc sẽ tin mình, vả lại Cam Đường cũng chưa tiến thêm một bước để bày tỏ, cứ quan sát trước rồi tính sau.


Khác với Hề Lâu đang bí mật quan sát, Trì Tiểu Trì vẫn rất tin tưởng Cam Đường, yên lòng dựa vào tường mà nghỉ ngơi.


Cam Đường nghiêm túc lau tất cả giày dép sạch sẽ, sau khi dọn dẹp, liền ném xuống đôi tất đã vô cùng bẩn của Trì Tiểu Trì, rửa sạch tay, nhẹ nhàng cầm lấy mắt cá chân của Trì Tiểu Trì, thay cậu mang giày, sợ gió đêm khiến cậu bị lạnh.
Hành động này có chút vượt giới hạn.


Linh cảm trong lòng của Hề Lâu bất chợt mãnh liệt, vừa định mở miệng đánh thức Trì Tiểu Trì thì liền thấy Cam Đường giơ ngón trỏ lên, đặt bên môi, nhẹ giọng nói: “Xuỵt.”
Hề Lâu ngẩn ra.
…Cô ấy đang xuỵt ai vậy? Là mình sao?


Trì Tiểu Trì lặng yên chìm vào giấc ngủ, đầu gật gù, không quá an ổn, Cam Đường đưa tay đỡ gò má của cậu, tinh tế quan sát một lúc, một đôi môi tiến tới gần, vén lên tóc tai, lặng lẽ hôn lên vành tai của cậu.
Hề Lâu: “…?!”


Hề Lâu đang dại ra thì liền thấy Cam Úc chẳng biết từ lúc nào đã đi ra từ ký túc xá, lẳng lặng đứng bên dưới ánh trăng trên hành lang, nhìn bộ dáng có lẽ đã nhìn thấy cảnh đó.
Hề Lâu nhất thời dấy lên hy vọng.
Nhìn em gái của anh kìa! Mau nhìn em gái của anh đi!


Xin anh và em gái của mình đánh nhau! Xin mời! Cảm ơn!
Cam Úc đúng như Hề Lâu mong muốn, bước từng bước về phía này, cũng gỡ xuống mắt kính gọng vàng trên sóng mũi, dây xích vàng lướt qua hai má, phát ra tiếng vang rất nhỏ.


Cam Úc dừng lại bên cạnh Trì Tiểu Trì, cúi người, học dáng dấp của Cam Đường mà hôn lên tai trái của Trì Tiểu Trì.
Hề Lâu: “…………”
Tam quan của Hề Lâu vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ.


Hai lần này là trực tiếp hôn lên tinh thần thể, Trì Tiểu Trì bị hôn đến mức khống chế không được mà phát run, giơ tay xoa tai trái, muốn kéo lấy chăn, quả nhiên bắt được một thứ ấm áp, trực tiếp trùm lên người mình.
…Đó là áo khoác mà Cam Úc đã cởi ra từ trên người xuống.


Hai anh em im lặng nhìn Trì Tiểu Trì một cách dịu dàng, rất muốn nói cho cậu biết, cậu không cần mơ ước hoặc ngóng trông bất cứ ai, bởi vì chính mình đang ở bên cạnh cậu, mong cậu hãy yên tâm.
Nhưng anh chẳng thể nói ra được lời nào.
Ngay lúc này Viên Bản Thiện cũng đi ra từ trong ký túc xá.


Viên Bản Thiện cho rằng Cam Úc không nói gì mà đi ra ngoài là vì muốn đi nhà vệ sinh, nhưng nghĩ đến việc Cam Úc luôn mong ước có được Thuần Dương, cho nên gã cũng không an tâm cho lắm, bèn đi theo ra ngoài, vừa vặn nhìn thấy hai anh em đang ngồi nhìn Trì Tiểu Trì ngủ gật, không biết đang suy nghĩ gì.


Viên Bản Thiện ngẩn người, không khỏi bật cười, đi lên trước rồi hỏi: “Sao lại ngủ ở đây?”
“Cậu ấy quá mệt.” Cam Đường thản nhiên đáp: “Cậu ấy và bọn nhỏ chơi cả ngày mà.”


Viên Bản Thiện lễ phép gật đầu với Cam Đường, bày tỏ đã hiểu, bất chợt bế lên con mèo nhỏ đang ngủ kia.
Trì Tiểu Trì bị chấn động nên thức tỉnh, vừa mở mắt nhìn thì đập vào mắt chính là khuôn mặt to chình ình của Viên Bản Thiện.
Cậu nghĩ, đệt mịa nó, gặp ác mộng rồi.


Trì Tiểu Trì liền nhắm mắt lại, mất vài giây để định thần, chuẩn bị tâm lý đầy đủ, lúc này mới chủ động nghiêng đầu đặt lên cổ của Viên Bản Thiện.


Viên Bản Thiện cười, liếc mắt nhìn Cam Úc và Cam Đường một cái, thấp giọng nói: “Đừng nghịch đừng nghịch, còn có người ở đây này.”
Trì Tiểu Trì đang giả bộ ngủ: “…” Ọe.


Cam Đường và Cam Úc vẫn tỏ ra bình thường, thậm chí hai người còn tự sờ môi của chính mình, sau đó Cam Đường mới cất bước đuổi theo bọn họ, để tránh cho Viên Bản Thiện làm ra  chuyện gì với Trì Tiểu Trì.
Cam Úc nhận lấy lớp học của hai người, ngồi xuống bên hành lang.


Đã có vài đứa nhóc mặc quần áo tử tế, lần lượt chạy ra từ phòng tắm, muốn thăm cải thìa của bọn họ một chút trước khi đi ngủ.
Cam Úc phụ trách chỉnh đốn trật tự, mất một lúc lâu mới có thể dẫn bọn nhóc quay về ký túc xá.


Nhưng khi anh kiểm kê nhân số lần cuối cùng, lại phát hiện thiếu đi hai đứa.
…Là cái tên nhóc vắt mũi chưa sạch thiếu đòn kia, còn có tên nhóc béo muốn ăn thịt cô Liễu.
Tần Lĩnh được chuyển ra từ phòng cứu thương, Viên Bản Thiện và Cam Úc cũng chuyển về ký túc xá ban đầu.


Liễu Thành Âm và Điền Quảng Băng nắm chặt hai tay, lặng lẽ không nói gì.
Đám tiểu quỷ này thật ra rất đáng thương, nhưng Tần Lĩnh đã làm sai điều gì cơ chứ?
Tự dưng lại móc đi một con mắt của cậu ấy, bọn họ cũng cảm thấy bất bình thay Tần Lĩnh.


…Nhưng làm sao có thể nói đạo lý với quỷ đây?


Trong lòng của Liễu Thành Âm vô cùng loạn, không biết vết thương của Tần Lĩnh có thể kiên trì đến ngày mai hay không? Không biết nếu dựa theo quy tắc của nhiệm vụ, sống sót quay về thì vết thương không phải trí mạng có thể được chữa trị hoàn toàn không? Lại nghĩ đến người phụ nữ mặc áo đen kia rốt cục là ai.


Hôm nay cô đã hỏi rất nhiều người, bọn họ đều bảo chưa từng nhìn thấy người phụ nữ nào cả.
Lẽ nào thật sự là cô đã nhìn nhầm?
Ngay khi cô đang suy nghĩ lung tung thì cửa sổ của bọn họ bị một cái tay nhỏ từ bên ngoài chậm rãi đẩy ra.


Nhưng rõ ràng là cửa sổ đã khóa trái từ bên trong.
Điền Quang Băng phát hiện đầu tiên, lập tức biến sắc, trước tiên đè lại vai của Liễu Thành Âm, ra hiệu cho cô không nên quay đầu nhìn.
Nhưng đã chậm, một ống loa làm từ chai nhựa được nhét qua từ ô cửa sổ, lăn tròn đến chân Liễu Thành Âm.


Liễu Thành Âm chỉ mới liếc mắt nhìn thấy thì thân thể đã tê rần một nửa, tim đập thình thịch.
…Cô quên mất tối hôm qua tên nhóc kia vẫn muốn hôm nay mình chơi ‘gọi điện thoại’ cùng với nó.
Cũng may lần này nó không trực tiếp gọi vào điện thoại di động của cô…


Liễu Thành Âm bị hoảng sợ nhiều lần cho nên hiện tại cũng tỉnh táo một chút.
So với tối hôm qua thì lúc này cũng không quá khủng bố.
Cô cúi người nhặt ống loa lên, Điền Quảng Băng muốn ngăn cản nhưng cô lại lắc đầu, đặt ống loa vào bên tai của mình.


“Cô Liễu, cô Liễu. Alô, Alô, cô nghe thấy không?”
Giọng con nít vang lên từ ống loa, nghe có vẻ ồm ồm, cũng tăng thêm một chút màu sắc kinh dị.
Liễu Thành Âm hít sâu vài lần, nhấc lên sự cảnh giác cao độ, cân nhắc mà đáp lại từng câu từng chữ: “Ừm, cô nghe đây.”


Bên kia ‘đầu dây’ không phát ra âm thanh, im lặng thật lâu.
Chờ đợi là thứ khó chịu nhất, Liễu Thành Âm tái nhợt mặt mày, ngón tay siết chặt thành giường, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh, căn bản không dám nhìn ra ngoài cửa sổ.


Cậu nhóc có thể vì mình “Thất hẹn” hai lần mà nổi giận không?
Cậu nhóc có mang khuôn mặt đáng sợ kia xuất hiện một lần nữa trước cửa sổ không?
Cậu nhóc—


Không biết đã trải qua bao lâu trong bầu không khí nghẹt thở cực đoan kia, cuối cùng Liễu Thành Âm xem như nghe thấy tiếng nói của cậu nhóc vắt mũi chưa sạch.
“Thầy Tống nói, làm sai thì phải xin lỗi.” Cậu ấp a ấp úng, có chút ngượng ngùng, “Xin lỗi cô, ngày hôm qua em không nên cố ý hù dọa cô.”


Liễu Thành Âm thật sự quá mức hoảng sợ, nhìn chằm chằm Điền Quảng Băng khiến Điền Quảng Băng lo lắng đề phòng, không ngừng hỏi đầu dây bên kia nói cái gì, an ủi cô, khiến cô đừng sợ.
“Đầu dây bên kia” nói xong, “ống loa” lại được đổi sang tay người khác.
Là Mã Thanh.


Là cậu nhóc mập muốn ăn thịt của cô.
Giọng nói ngây ngô khờ khạo truyền đến: “Cô ơi, cám ơn cô buổi sáng đã cho em bánh bao.”
Liễu Thành Âm có chút cảm động, nhẹ giọng nói: “…Không…không có gì.”
Ống loa lại được truyền đi, là cậu nhóc vắt mũi chưa sạch cầm lấy.


Cậu nói: “Tối hôm qua em nghe cô Liễu bảo rằng bên ngoài cửa sổ nhìn thấy một người xấu. Hôm nay em có nói cho ku mập…”
Có tiếng kháng nghị từ bên ngoài truyền đến: “Tớ không có mập!”


“Cô ơi, cô đừng sợ nhé.” Cậu nhóc vắt mũi chưa sạch đẩy ra bàn tay của cậu nhóc béo, hai đứa sóng vai ngồi trên bệ cửa sổ chật hẹp, rất có khí khái của nam tử hán, “Cô ngủ đi, chúng em ở bên ngoài bảo vệ cô.”


Liễu Thành Âm dùng điện thoại hàn huyên với hai đứa trẻ rất lâu, mãi đến khi sóng vai nằm xuống cùng Điền Quảng Băng.
Hai đứa trẻ kia quả thật ở bên ngoài bảo vệ cô.
Cảm giác này thật sự kỳ lạ cũng khiến người ta cảm động.


Cô dựa sát vào lồng ngực của Điền Quảng Băng, bỗng nhiên an tâm mà ngủ thiếp đi.
Nhưng không biết qua bao lâu, một mùi khét lẹt trong nháy mắt lôi cô ra từ giấc mộng, cô giật mình tỉnh dậy, lôi kéo Điền Quảng Băng còn đang mơ hồ ngủ trên giường.


Cô cấp tốc đứng dậy, ngoài cửa vang lên tiếng tách tách của lửa cháy, cô đi chân trần xuống đất, nhất thời phân biệt không rõ đây là mộng cảnh hay là hiện thực.
Mãi đến khi trước cửa bị người đập ầm ầm, giọng của Trì Tiểu Trì vang lên từ bên ngoài: “Dậy đi! Mau dậy đi, cháy rồi!”






Truyện liên quan