Chương 115-2: Nhân quả tuần hoàn, báo ứng xác đáng:
Cần có một người tiến vào con đường bằng thủy tinh để phát động cơ quan, mà những người còn lại bị chia cắt ở hai gian phòng chỉ cần dựa theo nhắc nhở của cơ quan, đứng vào trong tia sáng kia, thông qua cửa sổ truyền tin trên vách, mô phỏng tư thế nắm tay của hình nhân thì có thể phát động một cơ quan mới, thậm chí…
Mở ra một cánh cửa!
Điều mà Viên Bản Thiện nghĩ đến thì những người khác cũng nghĩ đến.
Thời gian gấp rút, Kiều Vân dường như không kịp chờ mà đứng vào vòng sáng, cũng ra hiệu Cam Đường nhanh lại đây.
Cam Đường theo lời đứng lên, ai ngờ một giọng nói nhắc nhở bằng điện tử vang lên: “Cân nặng không đủ 55kg, cân nặng không đủ 55kg. Xin thay người, xin thay người.”
…Kiều Vân tái mặt, đồng thời rất muốn giết hệ thống này.
Cam Đường chỉ có thể hơi xin lỗi rồi rời đi, đổi bằng Viên Bản Thiện cách cửa sổ truyền tin gần nhất.
Viên Bản Thiện rón rén xê dịch vào chính giữa vòng tròn, tận lực tách chân để phân tán cân nặng, chỉ sợ áp lực sẽ phá hỏng sàn nhà.
Lần thứ nhất thử nghiệm, bọn họ vẫn chưa nắm tay, hai người chỉ đứng vào vòng sáng, chờ đợi liệu có phát động cơ quan nào hay không.
Đáng tiếc cũng không có động tĩnh gì.
Trong hành lang thủy tinh, Giả Tư Viễn liền chủ động dang tay ra, đưa xuyên qua lỗ cửa sổ cho hai người.
Ba người nắm tay nhau như hình nhân khắc trên tường.
Khi ba người đứng vững, bọn họ toại nguyện nghe thấy tiếng máy móc vang lên.
Giả Tư Viễn ngẩng đầu nhìn.
Hành lang chia hai gian phòng làm đôi một cách cân xứng, cô đang ở đầu Đông của hành lang, cùng nắm tay với đồng đội của mình.
Mà ở cuối hành lang phía Tây, một khoảng trống đang nứt ra từ trung tâm hành lang, di chuyển về hai phía, giống như đôi môi bằng thủy tinh đang chầm chậm mở ra.
Giả Tư Viễn mừng đến phát khóc: “Được rồi! Chúng ta làm được—hả?”
Tiếng nói của cô im bặt đi.
Mà một giây sau, giọng nói của cô liền trở nên kinh hoảng đến thất thố: “Hành lang…có phải hành lang trở nên hẹp hơn không?”
Hành lang vốn có chút rộng rãi đối với thân hình của cô, thì lúc này ở phía Tây đang mở rộng ra, còn phía Đông ngay chỗ cô đứng lại dần dần khép lại, ép chặt vào bờ vai của cô!
Tình huống bất ngờ này khiến sắc mặt của cô trắng bệch, theo bản năng muốn chạy trốn.
Nhưng chân của cô vừa rời khỏi vòng cảm ứng thì cánh cửa phía Tây vốn mở ra một chút lại bị khép vào, ầm ầm đóng lại!
Sự tình xảy ra quá mức đột ngột, Trì Tiểu Trì nằm trên đất trố mắt ngoác mồm, tâm trạng trong nháy mắt trở nên trống rỗng, băng lãnh.
…Tử cục!
…Từ đầu đến đuôi chỉ là đường ch.ết!
Mắt thấy hy vọng đã tới thì cửa sống bị khép lại, dưới tình thế cấp bách, Kiều Vân càng không thả tay Giả Tư Viễn ra.
Vào lúc này con khỉ gõ chiêng lại cất lên giọng the thé, dùng giọng cười đùa đã biến âm mà nói: “Chỉ có—-___—lần nha, chỉ có —-một cơ hội nha.”
Kiều Vân hoàn toàn biến sắc, theo bản năng càng nắm chặt tay Giả Tư Viễn!
Giả Tư Viễn không thể chạy thoát, quay đầu lại thì mặt đã tái như tro: “Tiểu Vân! Cô làm gì vậy!! Buông tay ra!”
Mà Viên Bản Thiện cũng vì tình huống thay đổi đột ngột mà không thể buông tay.
Kiều Vân sử dụng sức mạnh nắm chặt tay Giả Tư Viễn, cũng rát cổ họng gào với Viên Bản Thiện: “Chỉ có một cơ hội! Anh nghe không hiểu hả!? Nếu cô ta bỏ chạy thì ai còn nguyện ý đi vào cơ quan thay chúng ta mở cửa?! Anh sẽ làm sao?”
Yết hầu của Viên Bản Thiện lăn lộn kịch liệt, không do dự nữa, nắm chặt tay Giả Tư Viễn, thậm chí lôi cánh tay gầy như nhánh cây của cô ra ngoài cửa sổ truyền tin, bẻ lại, dùng sức kéo xuống!
Cánh tay Giả Tư Viễn bị đau, bị mạnh mẽ kéo về ngay chỗ cũ.
Cơ quan lại khởi động một lần nữa.
Hành lang đã không thể đi vào, Mạnh Càn như thằn lằn bò đến trước khe cửa phía Tây, đem hết toàn lực đem cánh tay và đầu nhét vào khe nhỏ vừa mới mở ra một chút, Tư Gia Dịch cũng bị tình huống đột ngột này kinh sợ, nhìn tới nhìn lui, lựa chọn cùng tiến lên với Mạnh Càn, nỗ lực vặn bung cánh cửa kia.
“Không đủ! Vẫn chưa đủ.”
Mạnh Càn nỗ lực dùng sức mở cửa nhưng cánh cửa kia vẫn bất động, chỉ dựa theo sức ép của hành lang phía Đông để mở ra.
Cửa sinh của mọi người mở ra nhưng cũng có nghĩa cửa tử của Giả Tư Viễn cũng mở theo.
Trong hành lang, thân thể của Giả Tư Viễn đã bị đè ép đến biến dạng hai vai, cô thảm thiết kêu gào, hai chân đạp đá lung tung một cách tuyệt vọng nhưng bởi vì quá mức sợ hãi, cộng thêm không gian bị giới hạn nên căn bản không làm được gì.
Cô kêu thảm: “Buông tôi ra, van cầu mấy người!! Van cầu mấy người!!”
Mắt thấy tình thế sắp phát triển đến mức không thể vãn hồi, Cam Đường nhào tới, đấm vào mặt Viên Bản Thiện một cái.
Nhưng lúc này Viên Bản Thiện như được tiêm thêm adrenalin, mạnh mẽ thừa nhận cú đấm này.
Anh ta nhổ một ngụm máu trong miệng ra, mặt mũi sưng vù nhưng vẫn giữ chặt tay của Giả Tư Viễn.
Cam Đường quay đầu lại, quát to một tiếng: “Anh hai!!”
Còn Trì Tiểu Trì đã sớm lăn mấy vòng đến bên cạnh cửa phía Tây, cùng Mạnh Càn bẻ cửa về hai phía.
Cam Úc cũng đến phía sau lưng cậu, cùng cậu đẩy cửa.
Nhưng bọn họ cũng không dám dồn sức xuống chân quá mạnh, sợ sẽ đạp vỡ sàn nhà.
Hai đầu ngón tay của Trì Tiểu Trì trở nên trắng bệch, mồ hôi lạnh trên trán ứa ra, chỉ vì tìm đến một điểm giới hạn.
Có lẽ còn có thể, có lẽ còn có thể cứu được!!
Giả Tư Viễn bị áp lực đè ép đến trợn trắng mắt, xương cốt bị ép đến mức vang lên tiếng răng rắc không ngừng, khóe miệng bắt đầu chảy máu.
Cam Đường vẫn luôn cắn răng nhìn Trì Tiểu Trì, chờ cậu phán đoán thế cục.
Trì Tiểu Trì quay đầu lại, lắc đầu với cô.
Khe hở quá nhỏ! Căn bản ngay cả đầu người cũng chui qua không được!
Thấy Giả Tư Viễn sắp ch.ết, Cam Đường không nghĩ gì khác, nhấc chân mạnh mẽ đạp vào vách kính.
Có lẽ còn có thể cứu, có lẽ—-
Vách kính quả thật rất mỏng manh, vừa đạp liền nát, mà khi vách kính vỡ nát bỗng nhiên những mảnh thủy tinh tăng tốc bắn vào nhau!
Một tiếng hét thảm vang lên, thịt vụn đỏ tươi bắn ra từ trong hành lang thủy tinh vỡ nát, hai cánh tay đẫm máu của Giả Tư Viễn thẳng tắp rơi xuống đất từ trong tay hai người Kiều Vân và Viên Bản Thiện.
Cô ấy chân chính biến thành “Người trong khe”.
Bên trong thủy tinh thậm chí còn in lại dấu tay hoàn chỉnh mới nãy cô ấy còn lưu lại.
Mà Cam Đường cũng không khống chế được mà ngã nhào xuống đất.
Khi cô nhấc lên chân phải đã đá vào vách kính thì chân phải của cô cũng hóa thành thủy tinh, rơi ào ào xuống đất.
…Đây chính là sự trừng phạt cho việc phá hoại.
Qua ải này bọn họ mất 15 phút cùng với một mạng người và một chân của đội viên.
Đối với tình huống đột ngột như vậy, trong khoảng thời gian ngắn tất cả mọi người đều mất năng lực ngôn ngữ.
Chỉ có con khỉ kia vẫn đang gõ chiếc chiêng bị hư của nó, vô cùng phấn chấn vì cái ch.ết của Giả Tư Viễn, liên tục hát bài ca đưa đám: “Chỉ có—-___—lần nha, chỉ có —-một cơ hội nha.”
Máu tươi ấm nóng bắn ra từ cửa sổ truyền tinh khiến nửa khuôn mặt của Viên Bản Thiện bị nhuộm đỏ.
Viên Bản Thiện dùng ngón tay ấn vào khóe môi của mình, đã bị sưng lên.
Anh ta cúi đầu liếc nhìn Cam Đường đã ngã xuống đất, suy nghĩ một chút, rốt cục vẫn tiến đến đỡ cô dậy.
Cam Đường đã hôn mê bất tỉnh, cũng may miệng vết thương ngưng tụ thành một loại vật chất sáng lấp lánh, thoạt nhìn như mặt thủy tinh bị vỡ, cũng không bị chảy máu.
Cam Đường nhắm nghiền hai mắt, sắc mặt tái nhợt, giống như sắp ch.ết.
Trì Tiểu Trì chạy đến bên cạnh Cam Đường, cẩn thận quỳ xuống: “Đường Đường?”
Tay cậu run dữ dội, ngay cả cậu cũng không biết vì sao mình lại có phản ứng lớn như vậy.
Từ xa nhìn thấy chân phải của Cam Đường hóa thành thủy tinh rồi vỡ nát, ngã xuống đất, trong đầu của Trì Tiểu Trì ong lên một tiếng, trước mắt trực tiếp trở nên tối đen vài giây.