Chương 129-2: Tôi ở tận thế nuôi mèo to
Trì Tiểu Trì ra ngoài, giả vờ bận rộn một hồi ở cốp xe, lôi ra nguyên một con dê non tươi mới đã được làm thịt, cầm một nồi to và đánh thức cha mẹ, gọi bọn họ vào nhà nghỉ ngơi.
Ông Đinh nghỉ ngơi trong phút chốc, cũng khôi phục chút sức lực, cùng Trì Tiểu Trì đi ra khu bên cạnh khu phục vụ để bẻ rất nhiều cành cây khô dùng sưởi ấm.
Ông Đinh cũng hỏi lai lịch của nồi thịt dê này, Trì Tiểu Trì dùng lời giải thích lúc đi mua đồ ở trung tâm thương mại, bảo là vốn định cùng bạn đi chơi dã ngoại sinh tồn, ngoại trừ dụng cụ nấu nướng thì cậu còn tồn không ít gạo và nước, gia vị dầu muối dấm chua đủ cả.
Bên ngoài lạnh như vậy, để thức ăn trong xe cha mẹ cũng coi như bỏ vào tủ lạnh.
Trong khu phục vụ có nhà ăn, người máy nấu nướng bên trong đã hoàn toàn đình công, bị Trì Tiểu Trì đạp sang một bên.
Cậu dẹp hết các thiết bị nấu nướng bằng điện tử, đem nồi sắt đặt trên giá bếp, mở bếp, phát hiện khí gas còn lại cũng không nhiều, cậu cũng không tiếc rẻ, róc xương dê, lấy xương hầm một nồi canh thịt dê, nước súp màu trắng sữa không ngừng sôi sùng sục, xương và thịt dập dềnh trong nước.
Trì Tiểu Trì canh bếp, con báo nhỏ lại canh cậu, nằm nhoài lên vai cậu, lấy cái môi nhỏ nóng hầm hập bập lấy vành tai của Trì Tiểu Trì, khẽ cắn một cái, cũng không đau, rõ ràng là đang làm nũng.
Trì Tiểu Trì đem con báo ôm vào lòng, thử kiểm tr.a trọng lượng, phát hiện nó nặng hơn hôm qua một chút.
Con báo nhỏ mổ mổ đầu ngón tay của cậu.
Trì Tiểu Trì nâng báo nhỏ lên, hỏi: “Tao giống thịt lắm hả?”
Con báo nhỏ: “Ngao Ngao.”
Hỏi xong, Trì Tiểu Trì liền cảm thấy câu hỏi này rất ngốc, bèn bật cười.
Con báo nhỏ nghiêng đầu nhìn cậu, nhẹ nhàng nâng ngón tay của cậu rồi cắn cắn, bên trong đôi mắt màu xanh xám chỉ có một mình Trì Tiểu Trì.
Trì Tiểu Trì bắt đầu nghiêm túc cân nhắc, vì an toàn của người thân mình, có nên bắt đầu từ hôm nay bồi dưỡng con báo nhỏ này thói quen ăn đồ chín hay không?
Xương trong nồi dần dần mềm rục, xương thịt được nấu nhừ trong canh, thêm chút muối và gừng tỏi càng khiến mùi vị thêm thơm ngon, hương thơm tươi mới và hơi nóng đập vào mặt khiến lông mi người ta cũng trở nên ẩm ướt.
Chờ canh được nấu chín, cậu bưng nguyên nồi nóng hổi đi đến phòng nghỉ.
Phòng nghỉ của nhân viên và trạm xăng cách một quãng, đóng kín cửa rồi đốt lửa cũng không sao.
Trong chậu rửa mặt chứa củi, lửa cháy bập bùng, trong củi còn mang theo một chút hơi ẩm làm vang lên tiếng tí tách liên tục.
Cách sưởi ấm nguyên thủy này rất hữu hiệu, cả gian phòng trở nên ấm áp thoải mái.
Sau khi tiến vào, Trì Tiểu Trì trực tiếp đem nồi đặt lên chậu rửa mặt, làm thành một nồi lẩu, còn bỏ thêm miến khoai lang vào, xếp mấy cái bát to rồi kêu mọi người vây quanh nồi, múc miến chan canh, cùng nhau húp canh thịt dê nóng hổi vừa thổi vừa ăn.
Thịt dê là món ăn kích thích, Cảnh Nhất Minh mới bớt sốt nên chưa ăn được, Trì Tiểu Trì lấy nước sôi đổ vào cháo bát bảo ăn liền để cho cậu nhóc vui vẻ ăn no bụng.
Mùi canh thịt dê lượn lờ bay vào bên trong cửa hàng tiện lợi lạnh thấu xương.
Tiểu Hàn gặm bánh bao lạnh lẽo khô khan, đi đi lại lại trong phòng cho bớt lạnh, trên mặt trên tay đều đã đóng băng hơi nước.
Hương vị kia khiến cho lòng gã tràn đầy buồn bực, xé một miếng bánh mì lớn rồi nhét vào trong miệng, nhưng bởi vì ăn quá nhanh mà nghẹn đến trợn tròn mắt.
Gã cầm lấy một lon nước uống, vì đột ngột uống cho nên răng lợi đều tê buốt, trực tiếp phun một ngụm ra ngoài.
Gã ôm lấy quai hàm, mắng chửi một câu thô tục.
…Cmn tụi bây sẽ biết tay ông.
Vừa nãy ở cách cửa sổ phía sau, gã nghe thấy họ Đinh kia nói chuyện với lão cha, nói cả nhà cậu ấy phải tạm ở nơi này, mà họ Đinh phải ra ngoài tìm vật tư và viện trợ.
Họ Đinh cao đến một mét tám, hơn nữa vừa nhìn chính là người có rèn luyện, tiểu Hàn cũng sợ cậu ấy, còn sợ cậu ấy ỷ vào vũ lực đến cướp cửa hàng tiện lợi, bây giờ nghe nói cậu ấy sắp rời đi, sau khi tiểu Hàn mừng thầm thì liền nổi lên một chút ý nghĩ mới.
Khí trời thật sự kỳ lạ, hết thảy trí tuệ nhân tạo đều dừng hoạt động, có vẻ đã xảy ra gì đó rồi.
Nếu họ Đinh rời đi, trong khu phục vụ cũng chỉ sót lại người già yếu bệnh tật, gã có thể thừa dịp này để đi thu phí bảo hộ.
Gã đã mơ ước sắc đẹp của chị Cảnh từ rất lâu rồi, còn có cô gái đeo vòng lục lạc kia nữa, tuy hơi dữ chút nhưng lại vô cùng xinh đẹp.
Tiểu Hàn mang suy nghĩ quái đản liền gặm bánh bao, lại phát hiện phần bánh bao dính nước bọt của mình đã bị đóng băng.
Sau khi ăn xong, Trì Tiểu Trì cưỡi mô tô, dự định theo đường cao tốc đi về phía Nam, đi tới thành phố hướng đó để tìm kiếm anh em nhà họ Tôn trong đội ngũ trước kia.
Về phần đối tượng của nhiệm vụ lần này thì Trì Tiểu Trì hoàn toàn không để trong lòng.
Cậu đã bố trí hết thảy, chỉ chờ người nhảy vào cuộc.
…
Cốc Tâm Chí cắt đứt đầu của một nhân loại mới, ngồi xuống bên cạnh, đem máu trên mu bàn tay cọ lên quần áo của kẻ nọ, dự định nghỉ ngơi một hồi thì sẽ kéo thi thể của người nọ đi, ném ra sau cửa.
Đây là “nhân loại mới” thứ hai xông vào siêu thị để đánh cướp và bắt cóc “nhân loại cũ”.
Cốc Tâm Chí không có ý kiến đối với việc bắt cóc, chỉ là trói đến trói đi thì rốt cục cũng sẽ trói lên đầu của cậu.
Cậu chán ghét bị người quấy rối, không bằng tiên hạ thủ vi cường.
Cô bé nhân loại cũ suýt bị lôi đi đang thút tha thút thít đi đến bên cạnh cậu, khi nói lời cám ơn cũng không che giấu được sự kinh hoàng trên mặt.
…Dù sao ân nhân cứu mạng thoạt nhìn còn hung tàn hơn kẻ làm hại cô bé.
Cốc Tâm Chí không để ý đến cô bé, một tay đặt trên đầu gối, trong lồng ngực ôm khẩu súng bắn tỉa cậu mang từ khu huấn luyện ra, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cậu luôn là người rất có logic.
Hai căn nhà của Đinh Thu Vân đều trống rỗng, hơn nữa khu cư xá mà cha mẹ của Đinh Thu Vân cư ngụ đã bò đầy dây thường xuân ăn thịt người, có lẽ xác suất rất lớn là Thu Vân đã dẫn cha mẹ rời đi.
Trời đất mênh mông, mình phải tìm cậu ấy ở đâu đây.
Cậu không dám đánh cược vận may, bởi vì vận may của cậu từ trước đến nay không bao giờ tốt.
Khi mẹ của Cốc Tâm Chí tái giá từng nói với cậu, cậu có cha thì sẽ có thêm người thương yêu cậu.
Kết quả cha dượng là một con sâu rượu, say xỉn liền đánh cả mẹ lẫn cậu.
Khi đó Cốc Tâm Chí nghĩ, ít ra cậu vẫn còn mẹ.
Sau đó mẹ cậu cũng học theo mà say xỉn, bị cha dượng đánh thì liền chuyển sang đánh chửi Cốc Tâm Chí.
Cốc Tâm Chí nghĩ, mẹ như vậy có lẽ là do bị cha dượng ảnh hưởng.
Vì vậy khi mới 15 tuổi, cậu đã thay đổi mạch điện, làm cho nó vừa bật lên liền bị chập mạch, thiết kế tai nạn nổ khí gas.
Cha dượng uống rượu, mơ màng tiến vào nhà, nghe thấy mùi lạ liền đi bật công tắc đèn.
Sau khi cha dượng ch.ết, cậu nghĩ rằng tất cả đều sẽ ổn.
Sau đó mẹ cậu say xỉn càng thêm trầm trọng, tuổi còn trẻ đã mắc bệnh ung thư.
Chính vì vậy Cốc Tâm Chí không còn hy vọng nào vào vận may của mình nữa.
Cậu không muốn đi trời Nam đất Bắc để tìm kiếm, chỉ muốn ở tại chỗ chờ đợi.
Đối với cậu mà nói thì ở tại chỗ chờ đợi có lẽ còn có hy vọng đôi chút so với đi tìm Đinh Thu Vân.
Cậu lấy ra thiết bị truyền tin đã mất tín hiệu, hình nền là ảnh chụp chung của cậu và Đinh Thu Vân.
Cốc Tâm Chí nhìn trong phút chốc, dần dần trở nên ủ rũ, dựa vào tường, ôm súng mà ngủ.
Mới vừa ngủ không bao lâu thì bên tai cậu liền vang lên tiếng bước chân quen thuộc.
Cốc Tâm Chí lập tức mở mắt, người đập vào mắt cậu làm cho cậu hơi suy nghĩ, dường như không thể tin được mình lại may mắn như vậy.
Đinh Thu Vân nhìn trông có vẻ tang thương rất nhiều, trên vai khoác một khẩu súng, nghe tiếng ngẩng đầu, sững sờ cả buổi, một chữ chưa nói đã nhào lên ôm lấy cậu.
Cảm giác ấm áp kia thật sự khiến vành mắt của Cốc Tâm Chí bất chợt ấm nóng, đưa tay xuyên vào mái tóc của người kia, quyết tâm dùng sức ôm chặt lấy đối phương, hôn đến mức đối phương cảm thấy khó có thể hít thở.
Buổi tối, bọn họ còn làm chuyện đó.
Hai thân thể khô ráo lại ấm áp quấn quýt bên đống lửa, cảm giác chân thực khiến Cốc Tâm Chí như đang nắm giữ cả thế giới, nâng lấy mặt Đinh Thu Vân mà hôn lấy hôn để.
Cậu gia nhập tiểu đội của Đinh Thu Vân, cùng cậu ấy lưu lạc, đồng thời đi tìm kiếm vật tư khắp nơi.
Nhưng Cốc Tâm Chí dần dần phát hiện tình huống có chút không đúng.
Nhân số của tiểu đội vốn được Đinh Thu Vân phát triển không tệ càng ngày càng ít.
Người ch.ết đầu tiên là cô gái tên Nhan Lan Lan, bị linh cẩu xé xác, sau đó lần lượt từng người ch.ết đi, giống như những ngọn nến bị thổi tắt.
Cốc Tâm Chí nhìn Đinh Thu Vân vô cùng thống khổ, tuy đau lòng nhưng lại có chút mừng thầm.
Cậu rất chán ghét tiểu đội của Đinh Thu Vân.
Nói đúng ra cậu chán ghét bất kỳ kẻ nào quá mức thân mật với Đinh Thu Vân.
Mãi đến khi Đinh Thu Vân bị đám nhân loại mới bức ép phải chia nhau mà chạy, còn cậu lại được một đám nhân loại mới tôn kính vây quanh thì cậu mới nhận ra hình như có chuyện gì đó vượt khỏi tầm kiểm soát của mình.
Cậu bị người bao vây dẫn xuyên qua một đám đông, đi về phía một cái bục hình tròn.
Khi cậu bị đẩy lên phía trước, mồ hôi lạnh lập tức tuôn ra như một quả bom nổ mạnh.
Đinh Thu Vân bị trói gô quỳ gối giữa bục, kinh hãi nhìn về cậu đang đứng giữa đám nhân loại mới.
Cốc Tâm Chí sốt ruột muốn giải thích nhưng chiếc lưỡi lại cứng như gỗ, một chữ cũng nhả không ra.
Giây phút tiếp theo cậu lập tức thấy hoa mắt.
Nhưng vẫn có thể thấy rõ cảnh vật trước mặt, cậu đang đứng trong một gian phòng, trên đất là đám người canh giữ bị té xỉu, mảnh ghế vỡ vụn, dây thừng rơi trên đất, cửa sổ mở rộng cùng với cửa kính bị đập nát.
Cửa sổ kia dường như có ma lực, mặc dù Cốc Tâm Chí không muốn đi đến nhưng đôi chân vẫn cứng đờ bước về phía đó.
Lướt qua cửa sổ, trước tiên cậu nhìn thấy một vũng máu rồi mới nhìn thấy Đinh Thu Vân nằm trên mặt đất.
Máu nhuộm đỏ tóc mai của Thu Vân, là mái tóc mà một tuần trước chính cậu đã cắt hỏng cho cậu ấy.
Lúc đó Đinh Thu Vân còn trách cậu, bảo lần sau không để cậu cắt tóc giùm nữa.
Ai ngờ câu nói đó lại thành tiên tri, cậu thật sự không còn cơ hội nữa.
Cốc Tâm Chí thức tỉnh từ trong giấc mộng với toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Dường như cậu đã trải qua nửa năm thời gian ở trong mơ, nhưng chờ cậu xem đồng hồ thì phát hiện chỉ mới trôi qua 3 phút.
Cậu đột nhiên thở phào nhẹ nhõm.
…Cũng may chỉ là giấc mộng mà thôi.