Chương 26
Trời mưa ro, trong Yêu Minh treo tấm biển "Câu Lạc Bộ dưỡng lão", hiếm có khi không ai chơi bài, đánh mạt chược, chỉ có lão béo cùng với mấy trợ thủ của ông ngồi bên trong. Khi Ninh Hiên và Triều Vân đi vào, đúng lúc nghe thấy lão béo đang oán giận cùng với nhóm trợ thủ của mình.
"Cũng không biết long tộc có phải do vấn đề chủng loại không mà hàng vạn năm nay cũng không sửa đổi được tật xấu nóng nảy đấu dũng này, vừa sấm vừa mưa, bảo người ta ra ngoài kiểu gì?"
Ninh Hiên và Triều Vân nhìn nhau một cái, thì ra là long tộc đang đánh nhau, chẳng trách thế trận lại lớn như vậy.
"Meo." Tinh thần của mèo con không được tốt lắm, khi lão béo đăng ký cho nó, đột nhiên đưa tay chọc chọc trán nó: "Mọi chuyện đều xem trọng duyên phận, duyên của mày với con người đã hết rồi, không nên cưỡng cầu thêm nữa. Tu hành không dễ, mày có thể mở ra linh trí, đó là phúc, nếu như tu hành cẩn thận, có lẽ còn có thể gặp ông ta ở kiếp sau."
"Meo." Mèo con lắc đầu.
Kiếp này chính là kiếp này, kiếp sau là kiếp sau, có hồn phách giống nhau, nhưng ngoại hình, tư tưởng, ký ức, tính cách đều thay đổi rồi, sao có thể là cùng một người được?"
Duyên phận chỉ cầu ở kiếp này, không cầu kiếp sau. Quá mức chấp nhất, đó là nghiệp.
"Mày cũng nhìn được rõ ràng nhỉ." Lão béo đưa giấy chứng nhận yêu quái lương thiện tới trước mặt mèo con, mèo con lè lưỡi ra, nuốt giấy chứng nhận vào trong bụng.
"Phiền hai vị đã đưa nó tới đây, con mèo này tạm thời vẫn chưa thể hóa hình người, Minh Yêu chúng tôi sẽ sắp xếp nơi dừng chân tu hành cho nó." Lão béo phe phẩy cây quạt rách nát của ông, làm tư thế mời ra ngoài.
Triều Vân và Ninh Hiên thi lễ, xoay người rời khỏi Yêu Minh. Từ khi bọn họ ra nhập ban quản lý, không chỉ thành viên của Yêu Minh, mà còn đại biểu cho lợi ích của toàn bộ tu chân giới, cho nên nếu như quá thân mật với Yêu Minh, chỉ sợ sẽ dẫn tới sự hiểu lầm của tu chân giả.
"Ân nhân, bọn họ đã đánh hai tiếng rồi." Sở Dư nằm nhoài qua khung cửa sổ nhìn lên trên bầu trời, "Tộc Thanh Long bốn đánh một, tôi sợ lão đại sẽ chịu thiệt."
Phù Ly nhìn thấy người trong phòng chỉ biết ngước lên xem, nhưng không ai dám giúp đỡ, không nhịn được hỏi: "Các cậu nhiều người như thế, có thể đi giúp mà."
Mọi người sững sỡ, bao nhiêu năm nay bọn họ đã quen với suy nghĩ lão đại không gì không làm được, lần đầu tiên nghe thấy có người bảo bọn họ cùng lên giúp đỡ.
"Đánh nhau thôi mà, hợp lại nhiều người hơn." Phù Ly cảm thấy được những tu chân giả này quá ít kiến thức, "Các cậu tuy rằng không phải là đối thủ của long tộc, nhưng chỉ cần mọi người đứng ở đó, bọn họ sẽ sinh cố kị trong lòng. Trước đây khi Cương Liệt đại vương với yêu quái khác tranh nhau ngọn núi, ngay cả con chim nhỏ chưa hóa hình người trên núi chúng ta cũng tới giúp đỡ, càng nhiều người càng khí thế, đây là quy tắc cơ bản nhất của kéo bè lũ đánh nhau."
Sở Dư không thể tưởng tượng được cảnh tượng rầm rộ khắp núi đều là yêu quái, cũng không hiểu được khi đó yêu vương giành địa bàn phải tốn bao nhiêu sức lực. Cậu ngẩng đầu lên nhìn trời xanh, tưởng tượng bên trên đang chiến đấu kịch liệt, lại sợ hãi khí thế trên người long tộc, đây là bản năng sợ hãi đã khắc sâu trong cơ thể cậu.
"Vậy, vậy trước đây các anh đã từng đánh nhau với rồng chưa?" Sở Dư ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ đôi môi khô khốc, hai tay nắm chặt, nội tâm đang khó khăn vùng vẫy ở ranh giới.
"Đã từng đánh." Phù Ly ngẩng đầu nhìn tầng mây mênh mông, ngữ khí có chút mơ hồ.
"Thắng sao?"
Phù Ly quay đầu nhìn Sở Dư một cái, lại tiếp tục nhìn lên bầu trời xanh: "Có lẽ coi như thắng đi?"
Một tiếng sấm lớn vang lên, tia chớp như muốn xé rách không trung, sáng dọa người, cũng sáng tới nỗi làm đau mắt Phù Ly. Cậu quay đầu nhìn Sở Dư, "Khi đánh nhau lão đại của các cậu thích sấm sét hả?"
Sở Dư lắc đầu: "Lão đại của chúng tôi tương đối thâm tàng bất lộ, trước giờ không thích mấy loại biểu diễn thu hút người khác."
"Tôi hiểu rồi." Phù Ly gật gật đầu, lắc người giống như gió cả xông thẳng lên trời.
"Đợi đã!" Sở Dư hét lớn, "Ân nhân, anh đừng đi tìm ch.ết!" Cậu đi lòng vòng tại chỗ mấy vòng, cắn cắn răng lấy pháp bảo của mình ra, giẫm lên bay lên trời.
"Đợi tôi với." Trương Kha lấy trong ngăn kéo ra một cây kiếm rút, đạp lên, bay ra ngoài.
"Long tộc đánh nhau, các cậu đi đều chịu ch.ết đấy." Từ Viện vừa mắng, vừa gỡ vòng bạc trên tay xuống, chiếc vòng bạc hóa thành con thuyền, cô xoay người ngồi trên chiếc thuyền, nhanh chóng đuổi theo.
"Mẹ nó, không nói nhiều lời, xông lên."
Vô số pháp bảo được rút ra, sáo trúc, bút lông, mai rùa, thậm chí còn có cả lông chim, nhất thời trong phòng hào quang rực rỡ.
Mọi người đều biết, mỗi khi lên cao 100m, nhiệt độ sẽ giảm 0.6 độ, cảm giác đầu tiên khi Từ Viện bay lên chính là, hôm nay mặc ít quần áo quá. Cô đứng từ xa nhìn năm người chiến ý sục sôi ở trong kết giới, đừng nói là giúp đỡ, bọn họ còn không xông vào kết giới được.
Từ Viện xoay người nói với mấy đồng nghiệp vừa đuổi tới: "Mọi người chú ý ẩn thân, không được để rada phát hiện, nếu không sẽ ảnh hưởng tới máy bay."
"Ân nhân, anh đừng qua đó, nơi đó có kết.............." Sở Dư sững sờ nhìn Phù Ly xông vào kết giới, thì thào nói ra từ cuối cùng, "giới".
"Mọi người có muốn vào đây chơi không?" Phù Ly chống lỗ hổng kết giới, xoay người ngoắc ngoắc đám người Sở Dư.
Sở Dư và các sinh vật khác nhìn thấy bên trong kết giới sấm chớp lóe lên không ngừng, đồng thời lắc đầu lui về sau một bước.
Phù Ly quay đầu nhìn lại tình hình chiến đấu trong kết giới, buông tha nói: "Thôi bỏ đi, mọi người không vào vẫn tốt hơn." Tu vi thấp như vậy, đứng ở bên ngoài xem náo nhiệt là được rồi. Cậu thực sự không nghĩ tới, tu chân giới lại xuống đốc nhanh như vậy, năm đó đại yêu khắp nơi, hiện tại đến bản thân cậu còn được tính là đại yêu.
Vào trong kết giới, sát khí và long uy tạt vào mặt, hai Thanh Long trẻ tuổi đã bị thương, ngồi ở trong góc dưỡng thương. Nhìn thấy Phù Ly vào trong kết giới, bọn họ trừng to hai mắt, dường như không dám tin là có người có thể xé rách kết giới mà long tộc bọn họ đã tạo ra.
"Tôi biết rằng mắt long tộc các cậu to, đừng trừng nữa." Phù Ly dùng thuật định thân lên người hai con Thanh Long kia, đi tới ngồi xuống giữa hai bọn họ. Tầng mây mềm mại, có một loại cảm giác ướt át, lạnh lẽo, "Cậu cảm thấy ai sẽ thắng?"
Hai con Thanh Long không thể nói chuyện:..............
"Ai da, long tộc các cậu đánh nhau, không hợp một tí liền phun long đan ra."
"Trưởng lão kia của các cậu, bình thường không thích chơi trò chơi thích khách mà, tại sao lại thích đánh lén như vậy?"
"Xem đi, đánh lén người khác bị báo ứng rồi kìa." Phù Ly nhìn thấy Thanh Nguyên bị đuôi của Trang Khanh đánh bay, "Đấu cái gì không đấu, lại so lực lượng bản thể với Kim Long, bị đập một đuôi như vậy mất mặt bao nhiêu."
Hai Thanh Long kia căn bản rất muốn làm cho con yêu quái lải nhải ôm đùi Trang Khanh này câm miệng, nhưng bọn họ không thể cử động, chỉ có thể bị ép buộc lắng nghe.
Tộc Thanh Long tới bốn người, có ba người bị thương, Thanh Diễn với Trang Khanh đối chưởng, hai người đều rung lên bay xa hơn mười mét. Trên người Trang Khanh đã lộ ra gân rồng, chiếc sừng trên trán vừa mới phân nhánh, tỏa ra ánh sáng vàng kim chói mắt.
Lúc này Phù Ly mới đứng dậy, tính theo tuổi tác của long tộc, tách vỏ hai nghìn năm mới coi là trưởng thành, Trang Khanh vẫn là một con rồng chưa thành niên.
"Các người còn bắt nạt cả long tộc chưa thành niên, cũng quá không biết xấu hổ rồi." Phù Ly đứng dậy, phủi phủi quần áo bị sương mù thấm ướt, "Gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ, bắt nạt trẻ chưa thành niên là không đúng."
"Trang Khanh Long Quân, long tộc chưởng quản thủy vực bao nhiêu năm nay, thi vân bố vũ, giáng sương lạc băng là bản năng, trong cuộc đời con người vốn phải gặp vô số đau khổ, ngươi hà tất phải vì ngoại tộc mà làm khó xử bản tộc?" Thanh Diễn thu hồi thế tiến công, đứng đối diện với Trang Khanh, "Không cần biết là sinh vật gì, đều có chủng tộc làm chỗ dựa. Cho dù ngươi có hợp với vận mệnh quốc gia, cũng không thể không có đối thủ trong thiên hạ rộng lớn này, có những chuyện quá so đo sẽ không hay nữa."
"Vì sinh mệnh của con người rất ngắn, ngoan cường cầu sinh, nên phải thừa nhận nhiều đau khổ hơn sao?" Trang Khanh cười lạnh, "Lời này của Thanh Diễn Long Quân sợ rằng không hợp đạo lý."
"Cho dù có lý lẽ hay không, nhưng có một điều là thật, hàng nghìn năm rồi, nhân loại đều bước trải qua như vậy." Sắc mặt Thanh Diễn mang theo nụ cười như quân tử, nhưng lời nói ra lại lạnh lùng vô tình, "Huống hồ con người số lượng nhiều, năng lực sinh sản mạnh, ch.ết mấy người thì đã sao?"
"Thanh Diễn Long Quân không cần phải nói lời này với tôi, trước khi Long Quân Bắc Hồ mãn hình phạt, tôi sẽ không thả người ra." Trang Khanh sẽ không phí lời thảo luận vấn đề này với Thanh Diễn, người không cùng tư tưởng, vĩnh viễn không cần dùng ngôn ngữ để thuyết phục đối phương.
"Nếu đã như thế, thì đừng trách ta không khách khí." Thanh Diễn cười thi lễ, "Mời."
"Lần đầu tiên tôi nhìn thấy bắt nạt trẻ vị thành niên vừa khách khí vừa lễ phép như vậy."
Thanh Diễn quay đầu nhìn về hướng phát ra âm thanh, nhìn thấy tiểu yêu ban nãy nói tộc Thanh Long trong long tộc có địa vị thấp nhất, đang đứng trên tầng mây. Trên người tiểu yêu này dường như không cảm nhận được chút yêu khí nào, xem ra là một yêu quái tu vi vừa thấp vừa dễ bắt nạt.
Nếu là trước đây, Thanh Diễn sẽ không để ý, nhưng vào thời khắc này, hắn chỉ cảm thấy vô cùng quỷ dị. Tiểu yêu bình thường sao dám xé mở kết giới, tới gần xem bọn họ đánh nhau như vậy. Yêu tu bình thường, căn bản không chịu được long khí bọn họ phóng ra khi đánh nhau.
"Ai." Phù Ly nhảy từ đám mây xuống, đi tới đứng bên cạnh Trang Khanh, "Làm yêu quái cũng phải nói lý lẽ, các người bốn rồng đánh một con rồng chưa thành niên, có phải có chút mất mặt không?"
Thanh Diễn sững sờ, nhìn sừng rồng vẫn chưa thành hình của Trang Khanh, mới nhớ ra Trang Khanh thực sự vẫn chưa thành niên. Chẳng qua mấy năm nay tu vi Trang Khanh tăng lên rất nhanh, lại thành người đứng đầu ban quản lý, làm cho tất cả mọi người quên mất điểm này.
"Tuy rằng các người xem thường con người, nhưng trong thế giới của con người có "Pháp luật bảo vệ người chưa thành niên"." Trong ánh mắt nghiêm túc của Phù Ly còn mang theo phê phán, "Các người còn không bằng con người, lại còn không biết xấu hổ xem thường người khác."
Nét cười trên mặt Thanh Diễn đông cứng lại, ông ta không ngờ rằng sẽ có một ngày bị yêu quái khác nói rằng long tộc thua kém nhân tộc, lý do lại chính là bọn họ không có "Pháp luật bảo vệ người chưa thành niên".
Nhưng mặc kệ cách nói này có hoang đường tới đâu, trong lòng Thanh Diễn rất rõ ràng, trận đấu này không thể tiếp tục đánh nữa. Quay đầu lại nhìn ba người trong tộc bị thương, Thanh Diễn cười khổ, nếu như không đánh tiếp, chuyện hôm nay truyền ra ngoài, sẽ chỉ làm cho người ta cảm thấy, bốn người tộc Thanh Long không đánh lại một mình Trang Khanh của ban quản lý, thể diện của tộc Thanh Long bọn họ cũng coi như bị đánh mất.
Nếu đánh tiếp, các yêu tộc khác cũng sẽ nói, bốn con rồng bọn họ bắt nạt một con rồng còn chưa trưởng thành, các nói này so với cách nói bên trên chẳng tốt đẹp hơn, có lẽ lại càng mất mặt hơn. Điều quan trọng nhất chính là, yêu tu đứng bên cạnh Trang Khanh không nhìn được mức độ lợi hại, hắn không muốn tùy tiện chọc vào.
Sau khi suy nghĩ một hồi lâu, Thanh Diễn chắp tay nói: "Đạo hữu nói có lý, Trang Khanh Long Quân, chuyện này bàn sau đi." Hắn chuẩn bị rời đi, nhưng Thanh Nguyên bị Trang Khanh quất một đuôi lại không cam lòng, hắn rít gào lên một tiếng, hóa thân thành rồng, trực tiếp xông tới Trang Khanh.
Trong nháy mắt trời đất biến sắc, tiếng sấm ầm ầm, tầng mây trong không trung cuồn cuộn, giống như con thú lớn muốn cắn nuốt tất cả, đen nghìn nghìn cả một góc trời.
"Hỏng rồi!" Lâm Quy bên ngoài kết giới sắc mặt đại biến, "Sắp xảy ra gió lốc rồi! Mọi người hãy nhanh chóng tạo kết giới, cố gắng áp chế dòng khí trong kết giới!
Tác giả có lời muốn nói:
Phù Ly: Tộc Thanh Long thật không biết xấu hổ, lại có thể bắt nạt rồng chưa thành niên!