Chương 33
Nét chữ của Phù Ly vô cùng cứng, giống như đứa trẻ vừa mới học viết, từng nét vẽ miễn cưỡng hợp thành một chữ hoàn chỉnh, nhưng không hề có mỹ cảm. Ánh mắt Trang Khanh nhìn lướt qua bài thi, bị một đáp án của câu hỏi làm chấn động.
Hỏi: Yêu tu làm sao để nhanh chóng tăng tu vi mà không làm tổn thương thân thể với thiên hòa?
Đáp: Tự tại tùy tâm, hấp thu linh khí thiên địa, đêm vái mặt trăng, ngày vái mặt trời, hấp thu Đế Lưu Tương, bổ sung khí của biển lớn.
Đáp án này so với phương thức tu hành của yêu quái hiện tại khác biết khá lớn, nhưng lời "hấp thu linh khí thiên địa" này, làm Trang Khanh không thể lờ đi được. Mấy trăm năm trước, anh từng lấy thân phận của con người, thăng quan trong triều đình. Bởi vậy có thể tiếp cận thư khố của vua, bên trong tìm được rất nhiều tư liệu sách cổ không được công bố ra ngoài. Tuy rằng những sách cổ này đa phần đều đã không còn trọn vẹn, hơn nữa còn có nghi vấn khiên cưỡng chắp vá, nhưng quả thực đã ghi chép lại một số chuyện thần tiên ma quái. Ví dụ như Cửu Vĩ Hồ bái nguyệt, cây cỏ nhận được tinh khí của đế vương hóa thành yêu, muông thú hướng về mặt trời hóa hình, vân vân. Khi đó anh cảm thấy những điều này là do thư sinh con người nghĩ ra, nhưng không biết vì sao, những năm nay anh vẫn luôn ghi nhớ những thứ này trong lòng.
Bây giờ đột nhiên nhìn thấy trên bài thi của Phù Ly ý kiến tương tự như vậy, anh vô cùng kinh ngạc, nhưng lại đột nhiên cảm thấy, có lẽ phương pháp này thực sự là phương pháp tu luyện của đại yêu thượng cổ. Phương thức tu luyện kho đó nhìn dường như rất đơn giản, nhưng lại mang theo tình cảm sùng bái thiên nhiên. Phương thức tu luyện của yêu tu hiện tại, dựa vào mánh khóe nhiều hơn, ảnh hưởng của tự nhiên đối với người tu hành cũng không còn lớn nữa.
Theo sự phát triển của thời đại, yêu cũng giống như người, dần dần bớt đi sự ỷ lại cùng kính sợ với thiên nhiên, không biết cuối cùng đây là chuyện tốt hay chuyện xấu.
"Lão đại, anh sao thế?" Sở Dư và Từ Viện cùng tới tìm bài thi, nhìn thấy vẻ mặt ngưng trọng của Trang Khanh, Sở Dư cho rằng anh bị thành thích thi văn của ân nhân làm tức giận, vì thế mở miệng nói, "Ân nhân có lẽ đã ngăn cách với thế giới quá lâu rồi, lần này.........cho dù thi có không tốt cũng có thể tha thứ."
Trang Khanh không để ý tới cậu, lấy di động ra gọi điện cho Phù Ly.
Phù Ly đang đọc sách, khi di động vang lên, còn chưa phản ứng lại. Từ sau khi mua di động, nó chưa từng kêu một lần nào. Nhìn chằm chằm di động hơn mười giây, Phù Ly mới nhấc điện thoại lên ấn phím nghe.
"Cậu Phù." Đợi Phù Ly nhận điện thoại, Trang Khanh đặt bài thi lên bàn, "Tôi có một số chuyện muốn thỉnh giáo cậu Phù đây, không biết bây giờ cậu có thời gian hay không?"
Phù Ly nhìn "Xuất Sư Biểu" cậu mới đọc được một nửa: "Tôi đang đọc sách."
"Chỉ kéo dài mấy tiếng đồng hồ của cậu thôi, tôi lái xe tới đón cậu." Ngữ khí Trang Khanh mềm đi vài phần, "Có thể chứ?"
Nghe thấy âm điệu mềm mại của đối phương, Phù Ly nghĩ tới đối phương là một con rồng không cha không mẹ chưa thành niên, lời từ chối không thể nói ra miệng, cậu gật đầu nói: "Được thôi."
Đầu dây bên kia, Từ Viện và Sở Dư kinh ngạc nhìn Trang Khanh, hôm nay lão đại làm sao thế, không ngờ rằng lại nguyện ý chủ động lái xe tới đón người khác, vừa đi vừa về không đau lòng tiền xăng xe sao?
"Cảm ơn." Trang Khanh tắt máy, nhìn thấy hai người đồng nghiệp đang nhìn mình, đưa bài thi của Phù Ly cho Sở Dư: "Mang bài thi này về để trong văn phòng của tôi."
"Vâng." Sở Dư gật đầu, có lẽ là lão đại bị nội dung trả lời của ân nhân dọa sợ rồi?
"Nhĩ Thử?" Từ Viện tùy ý nhìn lướt qua, thấy trên bài thi có hai từ Nhĩ Thử, trầm tư một lát nói, "Tôi nhớ rằng trong một quyển sách cổ từng ghi lại thứ này, ăn thịt Nhĩ Thử có thể bách độc bất xâm. Chỉ tiếc rằng qua nhiều năm như vậy, loài Nhĩ Thử có tác dụng thần bí đã sớm bị diệt sạch rồi."
Sở Dư cũng xem đáp án, không nhịn được cảm khái, có lẽ đây là khác biệt nhận thức giữa đại yêu thượng cổ và yêu quái thời đại mới như chúng ta?
Một tiếng sau, Phù Ly ngồi trong phòng họp nhỏ ở ban quản lý, tại hiện trường còn có bộ phân tinh anh của ban quản lý. Trang Khanh đưa bài thi trả lại cho cậu, cậu nhận lấy xem, khó hiểu hỏi: "Tại sao tôi chỉ được có 28 điểm?"
Trang Khanh nhìn Hoàng Xán, Hoàng Xán vuốt râu mình xấu hổ cười, sớm biết bài thi này là của Phù Ly tiền bối, cho dù ông có bị che mờ lương tâm, cũng phải cho số điểm chẵn.
Vài chỗ bị gạch chéo, Phù Ly đều cảm thấy mình không trả lời sai, cậu hoài nghi nhìn mọi người: "Tôi nghe bọn họ nói, bây giờ có một vài cuộc thi, sẽ có người đi cửa sau, có phải nội bộ các người đã chọn xong người rồi, thấy thành tích thi võ của tôi tốt, nên cố ý cho tôi điểm thấp như vậy?"
Mọi người: Có thể nói ra được những lời này, rốt cuộc là tự tin thế nào?
Hoàng Xán chấm bài thi cố gắng che dấu sự căng thẳng của mình, âm thầm nói với bản thân, tuyệt đối không thể để Phù Ly biết, số điểm này là ông cho. Nhớ tới Toan Dữ bị Phù Ly ném chơi, một con chồn như ông là cái gì?
"Cậu nghĩ nhiều rồi, cũng không phải chúng tôi cố ý cho cậu điểm thấp, mà là đáp án của cậu, không phù hợp với tri thức hiện tại ở tu chân giới." Mặt Trang Khanh không biến sắc, sau khi mời Phù Ly ngồi xuống, mới tiếp tục nói, "Tôi sống một nghìn chín trăm năm rồi, chưa từng gặp qua Đế Lưu Tượng, cũng chưa từng thấy cỏ Yên Toan, cho nên không biết hiệu quả thần kỳ của nó."
"Đế Lưu Tương ngàn năm khó gặp, mọi người chưa từng thấy là chuyện mình thường. Nhưng cỏ Yên Toan, loại cỏ thường thấy như thế, tại sao mọi người cũng chưa nhìn thấy?" Phù Ly cầm bài thi của mình, chỉ vào đáp án của mình, "Yêu tu hiện đại các người thích nhàn hạ, không bái nguyệt vọng nhật, tại sao lại không biết xấu hổ nói đáp án của tôi sai?"
"Bái nguyệt không có tác dụng," Ninh Hiên đam mê tiểu thuyết tu tiên nhỏ giọng nói, "Tôi đã từng thử rồi."
"Vậy nhất định là phương pháp của cậu sai rồi. Chỉ có đêm trăng tròn, sau khi bái thì ngồi thiền mới có tác dụng." Phù Ly nghiêm túc nói, "Nếu như chỉ đơn giản như vậy mà có tác dụng, còn tu hành cái gì nữa?"
Ninh Hiên bừng tỉnh, liên tục gật đầu, lấy quyển sổ ghi chép nhỏ ra ghi lại.
"Ai, mấy yêu quái ngày nay như các người, tại sao cái gì cũng không biết." Phù Ly bất đắc dĩ thở dài, "Trưởng bối của các người rốt cuộc là đang làm gì, tại sao không nói những điều này với các người?" Giống như vượn trắng trên đỉnh núi, ngày nào cũng kéo cậu lải nhải nói chuyện, trời nam biển bắc, chân trời góc bể, cái gì cũng muốn nói, nếu như cậu không nhớ được, lại lải nhải thêm lần nữa.
Hoàng Xán cảm thấy những lời này có chút quen, khi bọn họ chấm bài thi, dường như cũng nói mấy lời giống thế này.
"Về phần mấy thứ như cỏ Yên Toan......." Phù Ly lục lọi trong túi Càn Khôn, lấy ra một cây cỏ hình dáng có chút kỳ lạ, cành ngay ngắn chỉnh tề, giữa những phiến lá còn có một vài đóa hoa màu vàng. Kỳ lạ nhất là, tuy rằng không biết cành hoa này ở trong túi Càn Khôn đã bao nhiêu năm rồi, nhưng khi Phù Ly lấy ra, những thảo dược này còn tươi như vừa mới được hái xuống, "Những thứ này tặng cho các người." Yêu tu bây giờ cũng không dễ dàng, thứ đồ tốt nào cũng chưa từng được thử qua, lẽ nào tu vi đã thấp đến thế rồi.
Cỏ Yên Toan giải trăm loại độc, thì ra trông như thế này? Mọi người nhìn cây cỏ kỳ lạ trên bản, ánh mắt đều trừng lớn.
Không đúng, trọng điểm lẽ nào không phải ở loại thảo dược quý như thế này, tại sao lại bị ném lên bàn như cỏ dại?
"Sao thế?" Phù Ly thấy bọn họ vẻ mặt khiếp sợ nhìn chằm chằm cái bàn, còn cho rằng bọn họ lo lắng thảo dược quá ít, không đủ chia, lại túm lấy một bó to ra, "Các người cầm lấy chia nhau, ăn hết rồi thì tìm tôi, tôi còn nữa."
"Tu vi bọn họ còn chưa đủ, tôi lo lắng bọn họ cầm loại thảo dược hiếm lạ như thế này sẽ dẫn tới phiền phức." Trang Khanh thu lại toàn bộ cỏ Yên Toan, sau đó chia cho mỗi thành viên một chiếc lá, chỉ để lại một vài cành chuẩn bị đưa cho các thành viên khác trong ban quản lý, "Mọi người ăn trước đi, còn lại để ở chỗ cậu, sau này khi cần, cậu đưa thêm cho bọn họ cũng được."
Trang Khanh rời mắt khỏi cỏ Yên Toan, cắn răng nhét lại cỏ vào trong tay Phù Ly.
Phù Ly muốn nói, đây không phải thứ gì quý hiểm cả, cậu có cả một đống lớn. Nhưng thời đại bây giờ đã khác trước, nếu Trang Khanh đã nói như vậy, khẳng định là có đạo lý. Nghĩ như vậy, cậu nhét cỏ Yên Toan về lại.
Từ Viện lặng lẽ nhét lá cây vào miệng, phát hiện tuy loại cỏ này trông kỳ lạ, nhưng mùi vị lại chua chua ngọt ngọt vừa miệng, sau khi vào dạ dày, cô cảm thấy thân thể mình như nhẹ hơn, miệng phát ra hương thơm.
Hồi thần lại, cô đứng dậy thi lễ với Phù Ly: "Đa tạ tiền bối." Những người khác cũng theo sau nói cảm ơn, nhất là Hoàng Xán, mặt đỏ tới nỗi có thể làm đèn lồng đỏ treo tường.
"Có chút đồ thôi mà, không đáng giá một tiếng cảm ơn đâu." Phù Ly lại quay lại chủ đề ban đầu, "Câu này tôi không trả lời sai đấy chứ?"
"Không sai, không sai." Hoàng Xán liên tục gật đầu, cho dù Phù Ly nói trái đất không phải hình cầu, mà là trời tròn đất vuông, ông cũng sẽ gật đầu nói phải. Yêu sinh có trận vả mặt này, vừa nhanh vừa mạnh, ông xấu hổ tới nỗi sắp biến thành con chồn đỏ rồi.
Phù Ly liếc mắt nhìn Trang Khanh, Trang Khanh lấy ra một chiếc bút màu đỏ trong hộp, cộng thêm điểm của mấy câu hỏi.
Sau đó mọi người ở ban quản lý, mở mắt nhìn chằm chằm Phù Ly lấy ra một món lại một món đồ hình dạng kỳ quái, chứng minh đáp án của cậu là chính xác, chẳng qua mấy thứ này bọn họ không có mà thôi. Tới cuối cùng, mọi người đã đùng tư thế ngẩng đầu nhìn lên Phù Ly, có nhiều thứ tốt như vậy, còn tới ban quản lý làm nhân viên, còn làm bảo vệ, tùy ý bán thứ gì đó cho người luyện đan liền có thể biến thành nhà giàu nơi yêu giới.
"Ân nhân, yêu tu trước đây của các anh, đều có những thứ tốt như thế này sao?" Sở Dư âm thầm hối hận, tại sao cậu không sinh ra sớm một nghìn năm, khắp nơi đều có đồ tốt, thời kỳ huy hoàng thần chi linh thảo nhiều như chó.
"Có lẽ là thế." Phù Ly nhét lại từng thứ vào trong túi, "Ngọn núi của chúng tôi đều là những tiểu yêu không biết tên, còn không thiếu những thứ này, huống hồ là đại yêu bên ngoài."
"Đúng vậy," Từ Viện không nhịn được nói, "Đại yêu, tiểu yêu các anh rốt cuộc là tính như thế nào?"
Đại yêu như Chu Yếm, Toan Dữ đều thua trên tay cậu, cô không thể không hoài nghi, Phù Ly có thể hiểu lầm với từ "tiểu" này.
"Nguyên hình của đại yêu cực kỳ hung hãn, hơn nữa từ khi ra đời đã có thần lực không gì bì kịp." Phù Ly ngượng ngùng cười, "Nguyên hình của bọn họ đều vô cùng uy phong, không giống như những yêu quái trên núi tôi, bộ dáng không quá vừa mắt."
"Vậy anh.........." Từ Viện thiếu chút nữa cướp lời hỏi nguyên hình của Phù Ly, may là nhớ ra đây là chuyện vô cùng kiêng kị, vội vàng nhịn lại, "Lợi hại bẩm sinh chỉ là nhất thời, như anh gọi là người tới sau ở trên cao, cũng nên tôn xưng một tiếng đại yêu."
Sắc mặt Phù Ly lộ ra vài phần lúng túng, nghiễm nhiên không tiện đề cập tới vấn đề địa vị của bản thân: "Chúng ta tiếp tục nói về bài thi đi."
Mọi người nhìn thấy dáng vẻ này của Phù Ly, nhất thời tâm như gương sáng. Xem ra tiền bối quả thực là một yêu tu bình thường, hơn nữa còn là loại nguyên hình không hề thu hút, cho nên khi nhắc tới vấn đề nguyên hình, mới lúng túng như vậy.
Mọi người trao đổi ánh mắt với nhau, quyết định sau này tuyệt đối sẽ không ở trước mặt Phù Ly nhắc tời hai từ nguyên hình, tránh cho đối phương ngại ngùng.
"Tôi đưa cậu về nhà." Trang Khanh thấy vẻ mặt Phù Ly lúng túng, đứng dậy nói, "Chuyện bài thi, là do tri thức của chúng tôi không đủ, đã thêm phiền phức cho cậu rồi."
"Không trách mọi người, nhân loại bọn họ thường nói câu.........." biểu tình Phù Ly tự nhiên thêm mấy phần, "Sự khác biệt? Chắc là từ này?"
Trang Khanh quay người nhìn những người khác.
Những người khác liên tục gật đầu: "Đúng, đúng, đúng, tiền bối nói rất có đạo lý."
Phù Ly cười lên: "Con người quả thật thú vị, từ ngữ sáng tạo ra cũng có ý nghĩa."
Nhân tu ở hiện trường: Cảm, cảm thấy vinh hạnh?
Lái xe ra khỏi ban quản lý, Trang Khanh thuận miệng nói: "Có muốn ăn trưa không, tôi mời cậu nhé?"
"Được thôi, cảm ơn." Phù Ly gật đầu.
Trang Khanh nở ra nụ cười cứng ngắc: "Không cần khách khí."
Anh quên mất, yêu quái đã có tuổi này, giống như không hiểu sự khách khí của con người.
Hai món mặn, một món rau, còn có một bát canh rong biển mà chủ quán tặng, canh rong biển trong vắt, thưa thớt vài miếng rong biển thái mỏng dính, tản ra sương mù mông lung.
Phù Ly nhìn thấy bàn bên cạnh gọi cá dưa chua, ngửi thấy rất thơm, cậu cũng nhìn nhìn cá, lại nhìn Trang Khanh. Trang Khanh nắm chặt menu, lặng im nửa phút sau, mới gọi chủ quán tới thêm một phần cá dưa chua nhỏ.
Tuy rằng Phù Ly tự nhận là một yêu tu đã ngủ gần hai nghìn năm, nhưng dáng vẻ ăn cơm của cậu rất nhã nhặn, mang theo vài phần phong thái của quý tộc nhân loại, tuy rằng tốc độ ăn cơm không chậm chút nào.
Ăn cơm xong, hai người đi ra ngoài, mới đi tới nơi dừng xe, đột nhiên bên cạnh có một cậu bạn trẻ chạy ra, nắm chặt tay áo Phù Ly không chịu buông.
"Đại ca, boss lớn!" Chu Xướng nắm chặt tay Phù Ly, sợ buông tay Phù Ly sẽ chạy mất, "Em đây có mắt không tròng, không biết anh là cao nhân, anh đừng chấp nhặt với em." Cậu vội vàng lấy trong túi áo ra một tờ chi phiếu, "Anh đừng đi, em nhất định phải cảm ơn anh."
Chu Xướng tìm Phù Ly rất lâu nhưng không thu hoạch được gì, thủ đô lớn như vậy, bọn họ có thể tình cờ gặp, chứng minh rằng bọn họ có duyên.
"Là cậu à." Phù Ly nhìn Chu Xướng, nhớ tới người này đã từng nói với cậu thuốc của cậu là thuốc giả, "Thuốc của tôi không có vấn đề gì chứ?"
"Không có vấn đề, không có bất cứ vấn đề gì!" Chu Xướng buông lỏng tay ra, trực tiếp điền hai trăm vạn vào tờ chi phiếu nhét vào tay Phù Ly, "Chỉ là chút tâm ý nho nhỏ, trước đây đã đắc tội, anh cứ coi em là rắm thối thôi, quay đầu thì bỏ đi, nhất định đừng để ý."
Từ lúc cậu mời người giám định tác dụng của nhân sâm, cầm về nhà cho người nhà ăn, thân thể người nhà của cậu khỏe mạnh hơn rất nhiều. Mẹ cậu nói, uống thuốc mà cậu mang về còn có tác dụng hơn cả trăm lần thẩm mỹ, ngày nào cũng khen cậu biết làm việc. Gần đây ở trong nhà cậu được hưởng đãi ngộ đặc biệt, chỉ sợ vượt qua đứa bé vừa mới ra đời hai năm."
"Đại ca, bây giờ anh muốn đi đâu, em đưa anh đi." Trong mắt của Chu Xướng, Phù Ly chính là búp bê vàng sáng rực rỡ vạn dặm, trừ cậu ra, tất cả những người và vật khác đều không tồn tại.
"Không cần đâu." Trang Khanh bị xem nhẹ ngữ khí bình thản, "Chúng tôi có xe." Anh chỉ chỉ chiếc xe bên ngoài giá trị lên tới bảy chữ số, bên trong thì vô giá cách đó không xa.
"A, anh đẹp trai này là bạn của anh hả? Chu Xướng nhìn thấy Trang Khanh khí thế uy phong, quần áo mặc trên người cũng tinh tế, biết rằng không thể đắc tội người thế này, biết lui bước, sau đó nói, "Anh, anh có thể cho em xin phương thức liên hệ không, đợi sau này anh có thời gian, em nhất định sẽ cảm ơn anh tử tế."
Phù Ly quay đầu nhìn Trang Khanh: "Số điện thoại của tôi là bao nhiêu?"
"Cậu còn chưa dùng tới điện thoại?" Trang Khanh nhíu mày.
Phù Ly gật đầu.
Trang Khanh vừa cam chịu lấy điện thoại ra, vừa nói: "Tiền phí tặng cậu mỗi tháng sẽ không để tới tháng sau được." Không phải công ty hoạt động sẽ được lợi sao?
Tìm tới số điện thoại của Phù Ly, Trang Khanh nhanh chóng đọc một lần.
Chu Xướng cầm điện thoại, cẩn thận hỏi: "Anh có thể đọc lại một lần nữa được không?"
Trang Khanh đưa mắt nhìn cậu.
Chu Xướng lắp bắp nói: "Không, không phải là do anh, là do đầu óc em không được tốt."
Trang Khanh rũ mắt xuống, đọc lại một lần nữa, lần này tốc độ chậm hơn một chút.
Chu Xướng nhanh chóng ghi lại dãy số, cười lấy lòng Trang Khanh: "Anh đẹp trai, cảm ơn nhé."
Trang Khanh khẽ gật đầu: "Không cần cảm ơn."
"Vậy........vậy em không làm phiền hai người nữa?" Chu Xướng thấy Phù Ly dường như vẫn không có ý giữ mình lại, chỉ có thể ủ rũ rời đi.
Đối phó với Chu Xướng xong, Trang Khanh đưa Phù Ly tới xe. Yên lặng lái xe một đoạn, tới khi chờ đèn đỏ, Trang Khanh nói: "Tôi mạo muội hỏi cậu một vấn đề."
Phù Ly quay đầu nhìn anh, hào phóng gật đầu: "Tùy tiện hỏi."
"Hai nghìn năm trước, cậu ở ngọn núi nào?"
Tác giả có lời muốn nói:
Phù Ly: Yêu quái bây giờ thứ gì cũng chưa từng thấy qua, thật đáng thương nha~