Chương 4
Sáng ngày hôm sau, Nam Cung Hân Vũ thu dọn đồ đạc của mình, chuẩn bị ra chiến trường xung phong giết giặc để giải phóng tự do cho bản thân. Trước khi đi, nàng còn ghé qua mộ của Tà Phương và Nguyệt Mi lạy ba cái nói lời từ biệt, dù rằng hai vị sư phụ thành công trong việc vô tình hạ độc đồ đệ nhưng dù sao cũng là hai người thân duy nhất tuy không nhìn thấy mặt của nàng trên đời này. Hơn nữa còn truyền thụ cho nàng võ công cùng nhiều thứ khác, nên cảm tình của nàng đối với họ cũng đặc biệt hơn.
--- -----
Đứng trước khe đá hẹp kia, Nam Cung Hân Vũ bắt đầu giải trận địa. Ba năm này, nàng đã dốc sức để học mọi thứ tinh thông thành thạo, kể cả về trận pháp, bất quá nguyên nhân chẳng dám nói vĩ đại gì cho cam, mà thực chất là do ai đó nhàm chán không có việc gì làm. Hết ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, sợ mình biến thành heo làm mất đi thân hình quyến rũ, vì thế mà xông vào học võ công nhằm mục đích quá trần tục là.... giữ dáng.
Có như thế mới khiến con sâu lười nào đó bỗng chốc chịu đau đớn khổ cực để tu thành chính quả như ngày hôm nay.
Đối diện với ma trận thuộc hàng kim cương cao cấp như thế này, Nam Cung Hân Vũ cũng có chút chật vật. Nàng tự cảm thấy mình học cũng đã thành, tuy nhiên đây là lần đầu tiên thực chiến nên có hơi lúng túng. Đó là đối với ai kia đã quen cuồng bản thân, còn người khác thì tùy họ, có trời mới biết.
Đã quá hai nén nhang, cuối cùng mỗ nữ cũng giải xong trận đồ khó khăn vây quanh khe đá. Vách đá nhỏ kia từ từ mở ra thành một lối đi Nam Cung Hân Vũ vui sướng hét lên, oanh tạc bao trái tim bé bỏng, và tâm hồn yếu ớt.Thiên a, nàng được tự do rồi!
Đi hết lối ra, nàng quay đầu nhìn về phía Vô Tình cốc, “Sư phụ, đồ nhi sẽ đi giải độc, khi nào đã giải được, đồ nhi nhất định sẽ sống sót trở về!”
Bất quá nàng không biết rằng trong tương lai, mình phải hối hận vì quyết định dại dột ngày hôm nay. Mỗ nào đấy đã khóc trong lòng, thầm nghĩ,“Thà rằng ch.ết già trong cốc còn hơn là ra ngoài a.” Tuy nhiên đó là chuyện của tương lai, còn bây giờ dĩ nhiên là ai đó đang hí hửng vui vẻ rồi.
--- ---- ta là tuyến phân cách vui vẻ --- ---
Nam Cung Hân Vũ lần đầu tiên sau khi xuyên qua được bước chân ra thế giới bên ngoài. Mọi thứ đều vô cùng xa lạ, mới mẻ.
Ai đó giống như đứa trẻ lên ba thích thú nhìn ngó khắp nơi. Chân trần lướt trên mặt đất, tiếng leng keng của chiếc lắc dưới chân phát ra. Nàng giống như tiên tử lần đầu tọa lạc hồng trần.
Đang nhìn ngó xung quanh, bỗng dưng nàng nghe thấy tiếng binh khí va chạm mạnh mẽ, trong lòng kinh hỉ không thôi, “Oa, vừa ra ngoài đã được xem quần ẩu miễn phí a, chà chà, có vẻ đang đánh lộn rất quyết liệt.” Quả nhiên học võ có cái lợi tuyệt vời mà, nghe âm thanh sắc nét như Full HD.
Lại nói mỗ nào đó tư duy luôn luôn không giống người bình thường, nếu như người ta khi thấy chém giết sẽ co giò lên chạy để thực hiện định luật bảo toàn tính mạng, thì như ai kia chính là chạy tới, lót dép ngồi hóng, vừa xem vừa bình luận góp vui.
Và lần này cũng không ngoại lệ. Nam Cung Hân Vũ xách váy, lăng xăng bay tới chiến trường hỗn loạn kia.
Vừa đến nơi, nàng không khỏi kinh ngạc với cảnh tượng trước mắt. Một đám hắc y nhân vây quanh một nam tử vận lam y, xung quanh là xác ch.ết la liệt không rõ hình thù, chân tay đứt lìa, máu chảy lênh láng. Cảnh tượng vô cùng ghê rợn, mùi máu tanh nồng khiến người ta muốn nôn. Nhưng đối với ai đó cuồng phim kinh dị thì chỉ có một ý nghĩ duy nhất, “Ách, ra tay cũng độc ác quá đi. Xây nghĩa địa ở đây chắc cũng kiếm được khối tiền.”
Đang hứng trí suy nghĩ thì bỗng dưng có một cánh tay không tên không tuổi bay tới chỗ nàng đứng khiến nàng bừng tỉnh, lách người né.
Hắc y nhân càng ngày càng thêm người, trong khi lam y nam tử chỉ có một thân một mình, tuy rằng võ công người này cũng phải thuộc hàng sư phụ của sư phụ, ra tay vô cùng hiểm độc, nhưng đám hắc y nhân kia đông như vậy, vẻ mặt rõ ràng viết bốn chữ đuổi tận giết tuyệt, nam tử này cũng khó tránh khỏi chật vật.
Nam Cung Hân Vũ xem một lúc, cũng chẳng suy nghĩ vĩ đại gì cho cam, “Vị lam y công tử kia chắc là mắc nợ kinh khủng lắm mới bị người ta truy giết thế này! Không phải là nợ cờ bạc, rượu chè, gái gú chứ?”
Thế nhưng khi nam tử đang vung kiếm chém giết điên cuồng kia quay lại, ai đó lập tức đá văng suy nghĩ vừa nãy ra khỏi đầu. Con nhà người ta anh tuấn ngút trời như vậy, làm gì có chuyện tìm nữ nhân, vẫy tay một cái là bọn họ tự động nhảy vào rồi. Còn cờ bạc, rượu chè be bét, chắc chắn loại từ vòng gửi xe. Nhìn đi, nhìn đi, khuôn mặt tuấn mĩ như điêu khắc muốn bao nhiêu lạnh thì có bấy nhiêu lạnh. Này chính là thanh niên nghiêm túc đó! Làm gì có viết ham mê tửu sắc lên mặt chứ?
Mặc dù ở hiện đại nàng gặp không thiếu mĩ nam, nhưng mà nam nhân cổ đại này có hương vị khác nha. Thân hình cao to, cường tráng, chắc cũng phải một thước chín. Nàng vốn tự tin về chiều cao một thước bảy lăm của mình, nhưng nhìn vào thân hình thon dài đằng kia, mỗ nào đó luôn tâng bốc bản thân cản thấy xấu hổ. Mà vấn đề xấu hổ.... chẳng đâu với đâu!
Nhưng khi quan sát kĩ hơn, Nam Cung Hân Vũ phát hiện nam tử kia bị trúng độc, hơn nữa độc tính rất mạnh. Có vẻ người kia sắp không trụ được nữa.
Ý nghĩ ấy vừa dứt, lam y nam tử lập tực trúng đao của một hắc y nhân ngã khụy xuống khiến ai đó trố mắt trước tài tiên tri tuyệt đỉnh của mình.
Được rồi, việc này không quan trọng, quan trọng là bây giờ cứu người ta hay bỏ mặc?
Mỗ nào đó bắt đầu phân tích mức độ nặng nhẹ của vấn đề. Ừm, nếu cứu hắn, có khi mình bị gắn mác là đồng lõa, sau đó sống những tháng ngày phải chạy đông chạy tây, trốn người truy giết. Cuộc sống đó vốn không phải mục đích cuả nàng xuất cốc. Hơn nữa, cứu hắn nàng chẳng được lợi gì! Còn nếu không cứu hắn, nàng khỏe người, vẫn có thể ngao du thiên hạ tìm thuốc giải, cùng lắm nàng chôn cất chi hắn, coi như là lệ phí coi trận boxing bằng đao kiếm này.
Cứ theo chiều suy nghĩ đúng đắn, mỗ nữ phúc hắc ngại phiền phức lại sợ ch.ết nào đó dĩ nhiên chọn con đường thứ hai: không cứu.
--- ------
Đám người vận đồ đen sau khi hạ được nam tử kia lập tức cười ha hả. “Lãnh Hàn Phong, ngươi cũng có ngày hôm nay, thật không uổng công chúng ta liều mạng mà! Ngươi đi ch.ết đi!”
Dứt lời, tên kia giơ kiếm chém xuống.
"Kengggg...."
Kiếm của hắn gãy đôi văng ra xa, tên xã hội đen kia ngạc nhiên nhìn tay mình. Còn Nam Cung Hân Vũ, mở to mắt nhìn hành động của mình. Trong đầu chỉ có duy nhất một suy nghĩ, “Mình.... rước họa vào thân rồi!”
Một lúc sau, tất cả mọi người bừng tỉnh. Lũ người mặc đồ đen tức giận rống to, “Là kẻ nào? Mau ra đây! Mẹ kiếp dám cản đường của lão tử.”
Mỗ nữ nào đó nghe thấy mình được chỉ điểm, lập tức niệm kinh giả làm người vô tội.
Những tên hắc y nhân kia vẫn không buông tha, quên mất việc mình phải giết kẻ đang nằm dưới đất chứ không phải là kẻ "lỡ tay" cứu người kia, “Mẹ kiếp, ngươi là kẻ nào? Nam nhi đại trượng phu mà dám làm không dám nhận?”
Mỗ nữ: “ta không phải nam nhi nên không phải là đại trượng phu.” Sau đó tiếp tục giả ngu giả điếc.
Có lẽ do chửi mắng mỗ nào đó khan cả giọng, vị sát thủ xã hội đen kia mới nhớ tới người mà hắn định giết.
Tên đó lấy kiếm của kẻ khác, giơ tay chém xuống lam y nam tử kia không một chút lưu tình. Vẻ mặt như hận không thể băm vằm người kia thành thịt băm để nấu cháo.
Nam Cung Hân Vũ nhìn một màn này, bàn tay ngứa ngáy trong vô thức lại vận công, đúng lúc tên hắc y nhân kia chém đao xuống lại bị vũ khí sắc bén là chiếc lá của ai đó bay tới cản đường.
Kẻ vung đao chém người đứng đó lần này thực sự nổi giận. Lần thứ nhất hắn sẽ ôm cục tức nuốt xuống, nhưng lần này thực sự nghẹn đến nội thương rồi. Hắn rống lên làm cho mỗ nào đó đang núp trên cây phải giật mình, suýt chút nữa rớt từ trên cây xuống. “Mẹ kiếp, tên kia, ngươi là kẻ nào hả? Có gan ra mặt cho lão tử! Dám hai lần xen vào chuyện của ta, hôm nay ta phải cho ngươi và hắn cùng xuống địa ngục chơi!”
Mỗ nữ ngứa tay ngứa chân nào đó ngồi vắt vẻo trên cây cao nín thít nhìn tên hắc y dưới kia đang chửi bới như mụ già chanh chua ngoài chợ, trong lòng không khỏi thầm nghĩ, “Hắn có phải là nữ không vậy?”
Mà tên hắc y nhân bị ai đó gắn mác là mụ chanh chua đanh đá kia, giờ phút này có uất nghẹn mà không thể tìm được kẻ giấu mặt nhát như thỏ đế kia để phát tiết. Hai mắt hắn đỏ ngầu, cất giọng, “Nếu ngươi còn không mau xuất hiện, ta sẽ giết hắn, để coi ngươi còn trốn được hay không! Mẹ kiếp, tên nhãi con!”
Mỗ nữ nào đó trực tiếp phẩy tay, vẻ mặt không quan tâm, ngươi giết thì giết, chẳng liên quan gì tới ta. Sao không ra tay nhanh nhanh chút, làm hại ta ngồi xem bị kiến cắn, đau muốn ch.ết, sắp không chịu được nữa rồi.
Mình uy hϊế͙p͙ như vậy, nhưng kẻ kia vẫn không có động tĩnh gì, tên hắc y nhân trực tiếp ra tay. Vì kẻ không thấy mặt kia mà hắn đã tốn nhiều thời gian cho Lãnh Hàn Phong. Nhìn bộ dạng chật vật đau đớn của hắn(LHP) khiến hắn càng thêm sung sướng.
Bất quá, lão thiên gia rất thích trêu người khác phải thổ huyết, đúng lúc hắn định chém một đao thì bị ngăn cản, giữa đường xuất hiện một tên Trình Giảo Kim. Nhưng lần này có khác một chút, tên nhãi nhát gan theo như lời của hắc y nhân đã tự vác xác mình ra động thủ, thật không may là lần nữa vô tình tiếp tục cứu người.
Nhìn vào thì là vậy, nhưng sự thật lại chỉ có Nam Cung Hân Vũ mới biết. Nàng chẳng qua đang hồi hộp chờ đợi trận đấu đến hồi kết thúc, bàn tay mình mò mẫm thế nào lại sờ được một thứ mềm mềm, nhũn nhũn, nhỏ nhỏ, ừ, nó còn có lông. Để xem, chắc là sâu lông đi! Thôi kệ, coi xong trận võ rồi hàn huyên tâm sự với bạn sâu sau. Mỗ nữ nghĩ xong liền phóng mắt xem kịch tiếp, lại ngờ ngợ nhớ tới... mình vừa nói sâu?
Một phút trôi qua... mỗ nữ nào đó lập tức cứng đờ như tượng thạch, tất cả các giác quan bị đình chỉ hoạt động,đầu cứng ngắc nhìn bạn sâu lông quá ư là đáng yêu trong tay mình, trong lòng chỉ thốt lên câu,“Ôi mạ ơi!” sau đó vinh quang vô hạn rớt từ trên cây xuống đất.
Tưởng lần này sẽ dập mông đau đớn, ai ngờ lại êm ái vô cùng, không đau như tưởng tượng. Mỗ ngu ngốc nào đó thầm nói, “Chà, mặt đất ở thời đại này cũng êm chứ bộ!”
Mà tên hắc y nhân bị ai đó coi là đệm rồi đè bẹp kê mông ngồi lên, trước khi ngất xỉu còn trút ra một hơi, “Mẹ kiếp, hôm nay hắn bị thần xui gõ cửa à? Cái quái gì mà chưa giết được Lãnh Hàn Phong đã hưởng vận khí tới bất ngờ như thế này.”
Quả nhiên, "mặt đất êm ái" mà mỗ nữ nghĩ đó không ai khác là tên sát thủ ba lần giết không được lam y nam tử, hơn nữa còn rước họa vào thân. Bất quá, Nam Cung Hân Vũ cũng thực biết chọn chỗ để hạ cánh an toàn chớ đùa đâu.
Khán giả xung quanh:* Lặng người* câm nín~ing
[Huyết Tử: người ta là vai chính, muốn ch.ết cũng không được, cho dù ch.ết thì tình huống cẩu huyết sẽ giúp nam chính sống lại. Còn mỗ nào đó chỉ là vật hi sinh, không có quyền lợi, Ơ mi phò phò~]
Đám hắc y nhân trố mắt nhìn một màn kinh diễm trước mắt, sau đó định thần trở lại, tay rút kiếm lăm le, vẻ mặt có viết "Ta rất nguy hiểm".
Nhưng ngay khi Nam Cung Hân Vũ đứng lên thì mọi thứ trở thành mây bay.
Lũ xã hội đen kia vừa định thần ngay lập tức hồn siêu phách tán, bọn hắn ngây ngốc nhìn tiên nữ mị hoặc trước mắt. Hai mắt si mê, nước miếng chảy dài, mĩ nhân đó là tiên sao?
Mỗ nữ nào đó biết sức quyến rũ vạn người mê đắm của mình, liền ra sức dùng mĩ nhân kế, chờ khi đám người kia không để ý, trong tay vung ra "Mê Hồn Hương" khiến cả đám đổ xuống la liệt như rơm rạ.
Nam Cung Hân Vũ lia tia X-quang quét một lượt, xác định không có kẻ nguy hiểm nào nữa mới thở phào nhẹ nhõm. Hù ch.ết nàng, suýt nữa thì bị giết rồi,nguy hiểm thật. Nàng chỉ gây mê bọn chúng, không muốn ra tay giết hại người, nàng thiện lương lắm à. Chiêu mĩ nhân kế lúc nào cũng xài thành công, mình quá tuyệt vời mà. Bản thân tất cả mọi người đối với vẻ tự luyến của mỗ mặt dày nào đó đã sớm ch.ết lặng.
Ở đây hết việc của nàng rồi, phải đi thôi. Bất quá, khi Nam Cung Hân Vũ buớc đi, phát hiện mình không tiến lên được. Gấu quần cùng cổ chân của nàng bị ai đó túm chặt.
Giật giật chân... không đi được.
Ta giật.. ta giật... vẫn không thể di chuyển.
Nam Cung Hân Vũ bực mình quay lại, nhìn thấy kẻ đang túm chặt không cho nàng đi, nói, “Ông nội của con ơi, người kéo nữa là tụt quần của con đó!”
Lam y nam tử tên Lãnh Hàn Phong kia chính là kẻ sống ch.ết lết theo chân nàng. Nhìn vẻ đau đớn quằn quại, nằm bất động của hắn, Nam Cung Hân Vũ chợt nghĩ “Dù gì cũng lỡ tay cứu hắn ba lần, chắc là có duyên. Cứu thêm lần nữa chắc cũng chẳng sao!”
Nhưng trong tương lai, mỗ nữ nào đó sẽ hận không thể quay lại ngày hôm nay để sửa chữa lỗi lầm của mình.
Trong một hang động nhỏ, ánh lửa sáng lập lòe vang lên tiếng tí tách.
Gần bên cạnh đó là một nam tử đang nằm, hai mắt nhắm nghiền, môi mỏng mím chặt,có chút trắng bệch nhưng không mất đi vẻ đẹp tuấn lãng như điêu khắc của hắn. Mày rậm, mũi kiếm, gương mặt góc cạnh hoàn mĩ mê người. Bả vai trái bị thương nên nửa người hắn để trần, lộ ra dáng người cao lớn, cường tráng hấp dẫn khiến nữ nhân thèm thuồng, hận không thể lao đến ngay lập tức. Quả thực là yêu nghiệt a!
Lãnh Hàn Phong mở mắt tỉnh dậy, hơi mê mang nhìn xung quanh rồi lại nhìn tới vết thương đã được băng bó cẩn thận, hình như "Hủy Chân Cốt" cũng đã được giải. Lãnh Hàn Phong không khỏi thắc mắc, là ai giúp hắn?
Hắn là thiên hạ đệ nhất sát thủ, giết người vô số, kẻ thù cũng nhiều không đếm hết, làm sao có ai nguyện ý giúp hắn chứ? Đang suy nghĩ miên man, bỗng nghe được tiếng động bên ngoài vọng vào, cả người hắn lập tức trở nên lạnh lẽo phòng bị.
Nam Cung Hân Vũ bước vào lại thấy kẻ kia đã tỉnh, nhoẻn miệng cười nói, “Ngươi thật đúng là phúc lớn mạng lớn a, trúng "Hủy Chân Cốt" mà vẫn gắng gượng không ch.ết!” Nếu là người bình thường, sau một canh giờ không giải độc, xương cơ thể sẽ gãy vụ, lục phủ ngũ tạng thối rữa, ch.ết vô cùng thê thảm. Vậy mà hắn có thể chống đỡ lâu như thế, chà, sao mà giống Super Man quá ta.
Lãnh Hàn Phong nhìn người vừa bước vào là nữ nhân, hơn nữa còn là ân nhân cứu mạng mình không khỏi ngẩn người, sát khí cũng thu hồi. Tuy đêm tối, ánh sáng không đủ, nhưng hắn vẫn thấy rõ được dung nhan tuyệt sắc khuynh thành khuynh quốc của nàng. Trái tim bỗng dưng đập lệch một nhịp. Trên đời lại có nữ tử xinh đẹp, quyến rũ mà không tục như vậy?