Chương 54
Ăn xong Kelvin gọi Henry qua đón Emily và Jun qua nhà Ken trước, còn Kelvin đi đón Jenny rồi qua sau. Một lúc sau cả nhóm Kelvin đã có mặt đông đủ ở nhà Ken.
- Sao? Không có vợ ở nhà tối có dám ngủ một mình không.Haha._Henry vỗ vai Ken và trêu
- Không có vợ thì có bồ, sợ gì.Haha._Ken đáp lại một cách tự nhiên mà không biết có hai ánh mắt hình viên đạn đang nhắm thẳng vào mình
- Em mách Mary._Jenny và Emily đồng thanh khiến Ken giật bắn mình
- Hỳ, anh chỉ nói đùa thôi chứ có bồ bịch gì đâu. Đừng nói gì với Mary nha._Ken trưng vẻ mặt đáng thương ra trươc mắt mọi người
- Haha. Con trai là vậy sao?_Jun nói một câu nghi vấn nhưng ý của nó thì không nghi vấn chút nào.hề
- Tạm tha cho Ken đi. Giờ chúng ta làm gì nào._Kelvin lên tiếng
- Ừm, hay chúng ta xem phim ma đi. Lâu ùi không xem._Henry
- Ờ xem đi._Ken
- Đừng, em sợ lắm._Jenny
- Không sao đâu mà._Emily
Mặc cho nỗi sợ của Jenny ken vẫn mờ phim ma lên xem. Mới mở lên thì Jun nhận được tin nhắn của ai đó, đọc xong Jun nói là có việc bận nên đi luôn. Jun đi mọi người xem phim tiếp. Lúc mới xem vẫn chưa thấy gì nên Jenny không sợ. Nhưng xem được một hồi những hồn ma bắt đầu xuất hiện một cách mờ ảo, lúc ẩn lúc hiện, lúc chỉ là cái bóng trắng mờ ảo, lúc là cả một con người bằng xương bằng thịt máu me be bét. Khi những hồn ma xuất hiện còn kèm theo những âm thanh kinh dị. Cứ mỗi lần như vậy Jenny lại hét lên và gục mặt và Kelvin. Những người còn lại thì nhìm Jenny mà cười. Emily cũng hơi sợ nhưng xem quen rùi nên không hét lên. Còn ba chàng nhà ta còn cười hả hê nữa chứ chẳng sợ gì đâu. Cứ thế Jenny gục mặt vào Kelvin rồi ngủ lúc nào không hay. Xem hết phim cả nhóm giải tán. Kelvin đưa Jenny về nhưng nhìn Jenny ngủ ngon quá nên không gọi Jenny dậy. Kelvin đưa Jenny về nhà mình rồi bế lên phòng, xong gọi điện cho bà Trang Hạ để không phải lo cho Jenny. Còn Emily hả? Tất nhiên là về thao Henry rồi, tranh thủ hẹn hò ý mà. Lo cho Jenny xong Kelvin và Emily về phòng ngủ. Jenny ngủ gần như không biết gì, cho tới khi Jenny mơ thấy ba rồi giật mình thức giấc và gọi hai tiếng "ba ơi" rất to. Mở mắt ra Jenny thấy toàn màu đen. Nỗi sợ trong Jenny lại ùa về, Jenny khóc nấc lên. Kelvin và Emily cũng thức và vội vàng chạy sang phòng của Jenny.
- Jenny, Jenny em bị sao vậy?_Kelvin lao tới ôm Jenny vào lòng, dù tối không nhìn thấy gì nhưng với Kelvin để định hướng được chính xác vị trí của Jenny là chuyện bình thường
- Sao tự dưng lại mất điện vậy chứ?_Emily mở tủ lấy nến ra rồi thắp lên.
- Bạn không sao chứ?_Emily hỏi Jenny
Jenny vẫn khóc mà không nói gì. Rồi Kelvin bảo Emily về phòng để Jenny lại Kelvin lo. Sau khi Emily đi, Kelvin nhìn Jenny nói:
- Nín đi, anh ở đây rồi không có gì phải sợ cả.
Câu nói của Kelvin quả là linh nhiệm, Jenny không còn khóc nữa nhưng vẫn nằm gọn trong vòng tay của Kelvin.
- Em có thể cho anh biết tại sao em sợ bóng tối không?_Kelvin
- Em không biết. Năm em 6 tuổi một tan nạn kinh hoàng đến với em và lấy đi kí ức của em. Sau đó em rất sợ bóng tối nhưng em không thể nhớ nổi quá khứ của em đã sảy ra chuyện gì. Ba mẹ của em cũng dấu kín không cho em biết vì sợ em buồn._Jenny
- Ừm ngủ đi, anh sẽ ở lại với em._Kelvin không muốn hỏi thêm vì sợ Jenny mệt. Nhưng Kelvin sẽ tìm mọi cách để Jenny khôi phục lại kí ức xưa
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Sáng sớm, mặt trời bắt đầu toả những tia nắng nhẹ của sớm hè. Nhưng ngoài kia những tán lá vẫn còn giữ lại những giọt sương củ đêm vừa qua. Len lỏi qua các giọt sương đó, tia nắng trở nên nhiều màu và chiếu thẳng vào đôi tình nhân đang ôm nhau ngủ trong căn phòng kia. Hai người dường như không muốn thức giấc mà chỉ muốn nằm thế này mãi để cảm nhận hơi ấm và nhịp đập trái tim của người nằm kế bên mình. Nhưng hai người lại bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa. Kelvin ra mở cửa.
- Em biết là mình làm phiền hai người nhưng anh có cuộc họp lúc 7 giờ 30 phút đó._Tối hôm qua Jun về biết Jenny ở lại đây thì tức lắm nên sáng sớm đã tìm cớ để sang phá ý mà
- Anh biết rồi._Kelvin nói xong lại đóng cửa phòng bước vào mặc kệ Jun. Jun không biết làm gì đành hậm hực đi về
Kelvin quay lại không thấy Jenny trên giường nữa, nghĩ Jenny đang làm vệ sinh cá nhân nên Kelvin đi về phòng.
Tại phòng bếp
- Woa, lâu lắm rồi mới được ăn đồ do Jenny nấu. Ui nhìn ngon quá đi._Emily thốt lên khi nhìn thấy bàn ăn mà Jenny đã chuẩn bị cho mọi người
Đợi Kelvin xuống rồi 4 người cùng ngồi vào ăn.
- Hôm nay mọi người có bận gì không?_Jenny
- Anh phải đến công ty._Kelvin
- Mình đi gặp khách hàng._Emily
- Chị ra ngoài có việc._Jun
- Mọi người bận hết rồi, thôi em ở nhà một mình cũng được._Jeny
- Hi, vài ngày nữa bạn cũng phải đi làm còn gì._Emily
- Ờ hi. À anh cho em mượn laptop của anh được không?_Jenny quay sang hỏi Kelvin
- Em cứ lấy đi không cần hỏi anh đâu._Kelvin
- Vâng, em cảm ơn anh._Jenny
- Mèo ngốc, anh đi làm đây._Kelvin cốc yêu vào đầu Jenny và cười một cái rồi đi làm luôn
Sau khi Kelvin đi làm, Jun cũng bỏ lên phòng luôn. Nhìn Jenny được Kelvin cưng chiều Jun ghen lắm, và điều đó càng làm Jun ghét Jenny hơn, càng nghĩ ra nhiều chiêu trò độc ác hơn.