Chương 75
Ở một nơi khác….
Jenny và Emily từ từ mở đôi mắt nặng trĩu sau khi nhận mấy cái bạt tai. Cảm giác đau rất và thật sự rất mệt mỏi, tay và chân đều bị trói chặt bằng dây thừng làm tay cả hai sưng lên. Emily đảo mắt quanh căn phòng này, cả căn phòng tối đen, chỉ có 1, lỗ hổng trên mái nhà cho ánh sáng chiếu xuống, nhưng mập mờ lắm. Rồi còn mùi ẩm mốc cứ thế hắt vào mũi. Có vẻ đây là một căn nhà hoang, được bỏ lâu lắm rồi. Hoang mang, Emily hoang mang quá, kí ức lại ùa về trong phút yếu lòng này, Emily rơi cả mồ hôi lạnh luôn. Trong ánh sáng mập mờ của hai tia sáng li ti, Emily nhìn thấy ba tên đứng trước mặt mình, đánh kèm đôi mắt đắc chí....
- Mấy người là ai? Sao lại bắt hai tụi tôi._Hơi sợ nhưng Emily vẫn còn mạnh miệng lắm.
- Chúng tôi là ai cô em không cần biết. Hừ..Sao lại bắt hai cô hả? Đây không phải lỗi của chúng tôi, lỗi là ở hai cô đó.-Một người cúi sát nâng cằm Emily lên, dùng giọng mỉa mai nói. Rồi lại đánh mắt sang phía Jenny, bàn tay dơ bẩn cũng theo ánh mắt mà chuyển sang Jenny. Hắn ta mạnh bạo bóp hai má Jenny, nâng khuôn mặt mệt mỏi phờ phạc của Jenny lên.-Tại cô là người đến sau mà còn dám cướp người yêu của cô chủ chúng tôi.-Lại quay sang Emily.-Còn cô, yêu nhầm người không nên yêu.hahaha...ngu thì tự chịu hai cô em à. -Hắn ta cười lớn, một điệu cười cực man rợn, nghe thôi đã sởn cả gai ốc.
- Anh trai tôi mà tìm được đến đây thì mấy người không còn xác để chôn đâu._Emily vẫn mạnh miệng chửi lại ba tên đó, trong khi Jenny sợ hãi không thốt nên lời.
- Chết đến nơi rồi còn mạnh miệng. Đánh hai nhỏ đi._Hắn ta hất mạnh cằm Emily.
Sau câu nói của hắn, hai tên còn lại nghe theo liền. Lần Emily bị bắt cóc chưa thảm hại bằng bây giờ. Hai tên đó mỗi người cầm một roi thép dẻo, không thương tiếc mà cứ thế dáng từng roi thật mạnh vào hai thân thể nhỏ yếu. Cả Jenny và Emily đều giàn giụa nước mắt trong cơn đau thể xác. Hai tên này dã man còn hơn cả cầm thú. Đánh chán, Jenny và Emily tưởng chừng như không thể sống nổi thêm phút giây nào nữa, thế mà hai tên đó vẫn không tha. Rồi hai xô hỗn hợp được tạt vào Jenny và Emily. Ác lắm, hai xô hỗn hợp kia là bọn chúng pha bột ớt, muối và hạt tiêu với nước. Đánh thôi đã đau lắm rồi, hai xô hỗn hợp kia tạt lên người làm Jenny và Emily gần như chết dở sống dở. Không thể chịu nổi, hai đôi mắt ấy lần nữa lại cụp xuống. Khi lờ đờ, chưa cụp mắt hẳn, tai Jenny và Emily vẫn nghe văng vẳng câu nói:
-Hai cô liệu hồn về mà chia tay với người yêu đi. Đừng để cô chủ tôi phải bắt hai cô lần nữa, lúc đó không có đường sống đâu. Đây là cảnh cáo. Hahahaha_Là hắn, cái tên cầm đầu trong 3 tên đó. Một câu nói đe dạo kèm thèm điệu cười man rợn làm vang vọng cả ngôi nhà hoang u ám.
-Vút hai nhỏ ra chỗ nào hoang vu, vắng vẻ đi. Rồi trả lại hai sợi dây chuyền có con chip cho hai đứa nó, bật con chip lên để tụi kia tìm thấy bọn nó. Giữ hai đứa này ở là chỉ có chết thôi._Hắn ta quay lại ra lệnh cho hai tên kia. Hắn ta cũng biết động chạm đến người của Kelvin là rất nguy hiểm nhưng nếu không làm chắc cả nhà hắn cùng nhau xuống gặp diêm vương mất. Bất đắc dĩ thôi…
Hai tên kia vừa lấy Jenny và Emily vào bao tải xong thì nghe thấy tiếng người ở bên ngoài…
-Thực hiện phương án 2 thôi._Hắn ta cảm thấy không ổn nên ra lệnh cho hai tên kia chuyển phương án khác.
Bên ngoài….
-Chắc là ở đây rồi._Ken nói. Nhóm Kelvin sau một đoạn đường dài cuối cùng cũng thấy một căn nhà hoang.
-Mình với Henry vào trong xem, còn lại ở ngoài theo dõi tình hình._Kelvin vội vàng ra lệnh.
Kelvin và Henry tiến lại phía cửa, đang định phá cửa vào thì.…
-Dừng lại. Trong đó có bom đấy._Lily từ đâu chui ra hét lớn.
Kelvin và Henry chần chừ vài giây sau đó phá cửa vào. Vì từ trước tới giờ cả hai đều không ưa Lily lắm, nên không quan tâm lời Lily nói. Lily thấy hai người đó không nghe lời mình nên cũng chạy vào theo. Cả ba cùng vào trong căn nhà hoang, không có ai cả, chỉ thấy hai cái bao tải lớn nằm chềnh ềnh giữa nhà. Kelvin và Henry chạy đến mở bao tải ra xem, còn Lily lại chạy thật nhanh tới góc nhà, ôm một cái gì đó rồi cố gắng chạy nhanh nhất có thể đi ra ngoài. Lily chạy cách mọi người một khoảng cũng khá xa, rồi ném thứ ôm từ trong nhà hoang đi. Nhưng muộn rồi, thứ Lily ôm ra là một quả bom hẹn giờ, quả bom bay đi cách Lily vài mét thì nổ tung. Lily bị lực của quả bom đẩy ra hai mét, rồi nằm bất động dưới đất, khắp người nhuốm một màu đỏ tươi của máu. Jun mặt tái mét chạy đến bên Lily khóc thét ầm ĩ. Henry và Kelvin đưa Jenny và Emily ra ở tạm dưới một gốc cây rồi cùng Ken và Mary chạy đến xem tình hình của Lily. Nhìn Lily vì cứu người mà ra nông nỗi này, nhóm Kelvin cũng xót xa lắm. Chỉ riêng Jun có cảm giác khác mọi người thôi. Tim Jun bây giờ đang đau như thắt lại, lòng thù hận thì dâng tới tột đỉnh. Bởi lẽ kế hoạch bắt cóc Jenny và Emily là do Jun bày ra để cảnh cáo. Lúc Kelvin và Henry định vào trong căn nhà hoang, Jun biết có bom nhưng Jun không muốn cản, vì Jun không tách được hai đôi kia thì cho tất cả chết cùng nhau luôn cho khuất mắt. Thù hận đã lu mờ mắt Jun thật rồi. Lily đã chút hơi thở cuối cùng và người gây ra lại chính là Jun. Cho đến bây giờ, Jun quay đầu thì đã muộn rồi, nhưng không có nghĩa là tiếp tục sẽ đúng. Sự việc ra nông nỗi này, Jun cũng không nhận mình sai, mà lại càng ghét, càng thù Jenny hơn. Phải rồi, tất cả đều đổ lên đầu Jenny hết…
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------