Chương 89

Buổi chiều của nhóm Kelvin trôi qua thật nhanh với công việc. Màn đêm lặng lẽ buông xuống khép lại một ngày. Chẳng mấy chốc đêm đã về. Cho bé Su yên giấc trên chiếc giường nhỏ xinh dành riêng cho bé. Rồi mới quay lại giường ngủ thấy hình như Ken ngủ rồi.(Phòng của Mary có hai cái giường, một giường nhỏ bé Su, còn giường lớn cho vợ chồng Mary). Mary nhìn chồng, nhìn con rồi lại thở dài.


- Sao em không ngủ đi, ngồi đó làm gì nữa._Thực ra Ken chưa ngủ chỉ khép hờ đôi mắt thôi
- Tự dưng em nhớ đến chuyện cô Hana kia._Mary
- Mọi chuyện rõ ràng rồi mà. Cô ta mắt xanh, không có tóc chứng tỏ không phải Jenny còn gì nữa._Ken


- Nhưng một cô gái xinh đẹp, giỏi giang như cô ta sao lại không có tóc?_Mary lại hỏi
- Anh làm sao mà biết được. Có khi cô ta bị bệnh, hay bị ung thư gì đó._Ken kiên nhẫn giải đáp từng thắc mắc của Mary.


- Chắc vậy. Hồng nhan thì bạc mệnh thôi._Nói đến đây bỗng Mary nhớ đến Jenny. Ngày đó Jenny có đúng hay sai thì Mary vẫn luôn gọi Jenny là bạn thân. Câu này quả thực rất hợp với Jenny. Jenny một cô gái có tài có sắc mà số phận bất hạnh hơn ai cả. Quả thực Jenny đáng thương quá mà.


- Thôi ngủ đi em, mai còn đi làm nữa._Ken ngáp một cái rồi nói
Mary nghe lời Ken nằm xuống và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------


Sáng sớm ánh sáng xuyên qua tấm rèm cửa chiếu vào người con trai đẹp như thiên thần đang chìm trong giấc mộng. Những tia nắng đua nhau hắt vào mắt chàng trai đó khiến anh chàng không thể ngủ thêm được nữa. Dụi dụi mắt, Kelvin đảo mắt khắp phòng tìm gì đó. Và đôi mắt của Kelvin dừng lại ở ngoài ban công được ngăn cách với phòng bằng một tấm rèm mỏng. Sau tấm rèm đó là bóng một người con gái rất quen. Kelivin bước xuống giường và đi ra ngoài ban công một cách thật nhẹ nhàng. Rồi ôm Jun từ phía sau, khẽ nói nhỏ vào tai Jun.


available on google playdownload on app store


- Sao dậy không gọi anh?_Một câu hỏi như lời trách yêu ngọt ngào được thốt ra từ miệng Kelvin
- Anh ngủ ngon vậy ai nỡ gọi chứ._Jun xoay người lại, véo yêu vào hai má của Kelvin, nở một nụ cười hạnh phúc.
- Lần sau cứ gọi nhé._Kelvin cười rồi nhẹ nhàng đáp lại.


- Ok. Giờ anh vào làm vệ sinh cá nhân xong xuống ăn sáng nha._Jun kiễng chân lên hôn nhẹ vào môi Kelvin.


Sau đó Kelvin vào làm vệ sinh cá nhân. Đêm qua Jun đã ngủ đây, ngủ cùng Kelvin. Chuyện này sảy ra thường xuyên một tuần 3, lần luôn. Ăn sáng xong Jun cùng Kelvin đi làm. Cùng thời điểm này, Mary và Ken cũng bắt đầu đi làm. Vì có một chút việc bận nên Ken phải đi đường vòng và vô tình đi qua căn biệt thự hôm qua cô Hana kia vào. Đi gần đến, Ken giảm tốc độ.


- Kia là biệt thự của cô Hana đó._Ken chỉ cho Mary
- Ơ...cô Hana đang đi ra ngoài cùng một cô gái nữa kìa._Mary nhìn theo hướng chỉ của Ken
- Nhìn cô gái đi cùng Hana quen quá._Ken
- Đó chẳng phải chị Sandy sao?_Lúc xe đi đến ngang Mary nhìn thật kĩ cô gái đi cùng Hana
- Hình như là thế._Ken đồng tình


Sao cô Hana kia lại đi cùng chị Sandy nhỉ? Chị Sandy là chủ của tập đoàng Black, cô Hana là người đại diện. Giữa hai người họ chỉ có vậy thôi sao? Nhưng chị Sandy đâu có thân thiện với nhân viên như thế. Hay đó là Jenny. Nhưng mà cô ta mắt xanh, không có tóc mà sao phải Jenny được? Nhưng cái dáng người đó, điệu cười đó, mùi hương đó sao giống Jenny quá? Dù sao thì cũng còn có một chút hy vọng. Mary có hẳn một mớ thắc mắc trong đầu. Mary có nói với Ken nhưng lại lần nữa Ken phủ định. Bực mình Mary không thèm nói nữa mà trong lòng đang ngấm ngầm lập ra kế hoạch tự điều tra.


Hôm nay Mary bảo với Ken là về nhà sớm với con nhưng thực ra Mary đi đến ngôi biệt thự đó. Đến nơi, Mary bấm chuông, cũng không dám chắc sẽ có người ra mở cổng, sợ giờ này không ai ở nhà ý. Nhưng Mary vẫn đán liều một phen, biết đâu thu được tin tức gì thì sao. Bấm chuông một hồi có người ra mở cổng làm Mary vui quá, còn vui hơn khi đó chính là chị Sandy.


- Chị Sandy, em có thể vào nhà chứ?_Mary
- Tất nhiên rồi._Sandy thản nhiên đáp như biết trước chuyện Mary sẽ đến nhà ý
- Sao em biết chị ở đây?_Sandy
- Vô tình biết thôi ạ._Mary


- Em đến tận nhà tìm chị chắc hẳn có việc gì quan trọng lắm._Sandy lấy nước cho Mary rồi vào thẳng vấn đề chính.
- Vâng. Chị à, chị giúp em tìm Jenny nha. Em sắp điên lên vì chuyện này rồi._Mary cũng không ngại vào thẳng vấn đề.


- Chuyện này chị không thể giúp em rồi._Sandy bình thản từ chối
- Jenny đang ở nhà chị đúng không?_Mary kiên nhẫn trước lời từ chối thẳng thừng của Sandy
- Em về đi._Sandy nói rồi đứng dậy quay bước lên cầu thang


Mary cũng đứng dậy và đi vài bước nhưng không phải đi ra cửa, mà là lại gần Sandy, quỳ gối cầu xin chị ý. Đây là lần đầu tiên Mary quỳ gối trước một người để cầu xin. Nhưng vì Jenny, Mary có thể hạ lòng tự trọng củ mình xuống để làm thế này. Mary tin Jenny ngày đó có nỗi khổ tâm nên mới làm như vậy, Jenny mà Mary biết sẽ không xấu xa thế đâu.


- Em xin chị đó, cho em biết đi mà. Em muốn gặp Jenny, em muốn nghe Jenny giải thích về mọi chuyện. Với cả Kelvin với Jun sắp cưới nữa, em không muốn điều đó sảy ra chị à. Em với Jenny là bạn thân mà, vậy nên xin chị giúp em đi._Mary hết lời cầu xin


- Em muốn tìm Jenn ư? Em tìm Jenny về để làm gì? Em nói em là bạn thân của Jenny à? Vậy sao trước kia chị đã nhắc em chú ý đến Jun mà em vẫn để Jenny bị Jun hại thế hả? Sao em giỏi nhiều thứ mà chuyện khiến cho chồng em tin nghi vấn trong lòng mình em không làm được thế? Tìm Jenny về để Jenny tiếp tục bị tổn thương, như thế có xứng với hai từ bạn thân không?_Sandy cho một tràng câu hỏi để trách móc Mary. Thực ra Sandy không muốn làm vậy, chỉ là muốn Mary thấy thẹn rồi từ bỏ thôi.


- Em kém cỏi, em vô dụng. Chị nói em tồi cũng được. Em không quan tâm, em chỉ cần chị giúp em tìm Jenn thôi. Em biết em không xứng đáng với danh nghĩa bạn thân nhưng xin chị cho em một cơ hội để chuộc lỗi đi. Em không thể nào đứng trơ mắt nhìn người bạn của em yêu lấy một con người độc ác như Jun được. Chỉ cần chị giúp em tìm được Jenny em hứa sẽ bảo vệ Jenny, sẽ không để Jun hại Jenny nữa đâu. Em van xin chị._Mary bật khóc, vừa khóc lóc vừa nói. " Tại mình, tại mình vô dụng, nghi Jun nhiều lắm nhưng không làm ai tin nghi vấn của mình. Tại mình nghi ngờ Jun mà vẫn để cho Jenny bị hại. Vậy nên càng phải tìm Jenny bằng được."-Mary nghĩ thầm


- Em đừng khóc nữa và đứng lên đi._Sandy nhìn Mary mà chạnh lòng. Suốt 5 năm qua, Mary luôn tìm kiếm Jenny, chuyện này Sandy biết mà. Rồi những lời cầu xin, những giọt nước mắt đó Sandy biết là từ đáy lòng Mary nên càng không thể từ chối thêm nữa. Đi xuống, Sandy ngỏ lời đỡ Mary dậy.


- Em không đứng lên, nếu chị không đồng ý em sẽ quỳ ở đây suốt._Mary kiên quyết không chịu khi Sandy chưa đồng ý. Mary hất mạnh tay của Sandy ra, lỳ lợm quỳ ở đó.






Truyện liên quan