Chương 72: Sóng gió (7)

Thấy nụ cười của Thắng, Tú trừng mắt nhìn anh ta rồi, tỏ ra không quan tâm, lạnh nhạt đi vào phòng. Bước vào trong, theo thói quen Tú dùng chân đóng cánh cửa lại, nhưng bị mẹ cô cản. Mẹ Tú gằng giọng "Con không nghe mẹ vừa nói gì à?"


Tú không đáp, không dùng chân đóng cửa nữa, một mạch đi vào trong. Mẹ Tú quay sang cười nịnh nọt "Cậu cứ vào chơi". Dương Thắng lễ phép cúi đầu, mỉm cười đi vào trong. Tú đặt khay bánh trái xuống bàn, quăng cặp lên bàn, đi vào phòng tắm mà không thèm để tâm đến một nam nhân trong phòng mình. Chắc cô ngầm nghĩ được, trong nhà cô hắn ta không thể tỏ ra quá thân mật được. Tú bình thản như không có chuyện gì. Tắm táp xong Tú đi ra, Thắng ngồi vắt chéo chân tại bàn nho nhỏ ở góc phòng, tay đang cầm một quyển tiểu thuyết, sắc mặt không biểu hiện điều gì.


Khi cánh cửa phát ra tiếng động khẽ, Thắng có liếc mắt lên nhìn, rồi lại nhanh chóng chăm chú quyển sách mà trước giờ bản thân vẫn cho là ngu ngốc lên xem xét. Tú tiến lại bàn, tự nhiên gắp một miếng bánh bỏ vào miệng, nhìn vẻ mặt không một chút cảm xúc của Thắng nhìn chằm chằm quyển tiểu thuyết yêu dấu của mình, Tú khẽ cau mày, nhưng không nói gì.


Ngồi xuống ghế đối diện, Tú lại tự nhiên gắp một miếng ăn ngon lành. Quan sát vẻ mặt của Thắng, hắn mân mê quyển tiểu thuyết một hồi, lật được vài trang đầu rồi hơi nhăn mày bỏ xuống bàn, Tú nhận ra vẻ không thích thú của hắn. Quyển tiểu thuyết chưa đặt xuống bàn, Tú đã giật lấy, trừng mắt nhìn Thắng. "Anh đừng động vào báu vật của tôi."


Bị giật quyển tiểu thuyết ngay trên tay, Thắng ngước lên nhìn Tú, hơi cau mày. Hắn đang không hiểu, tại sao một thứ ngu ngốc như vậy Tú lại xem là báu vật? Có chút thú vị, đôi chân mày hắn giãn ra, ánh mắt hiện lên ý cười, hỏi "Em mà xem nữa thứ ngu ngốc thế này sao?"


Hai chữ "ngu ngốc" nghe không lọt tai, nhưng đối với kẻ không hiểu biết gì về thú vui như Dương Thắng, Tú không chấp hắn. Một chút tức giận nhanh chóng tiêu biến. Tú mân mê quyển tiểu thuyết, tay sờ sờ bìa của nó, cô thận trọng đưa nó về kệ sách của mình. Quay lại ghế ngồi, Tú nhìn Thắng nghi hoặc. Vài ngày trước còn đối sử tàn bạo với cô, hôm nay lại chạy đến tận nhà, ăn mặc chỉnh tề, không biết hắn có ý đồ gì đây?


available on google playdownload on app store


Nhận được ánh mắt nghi hoặc đó, Thắng bỗng nhiên trở nên nghiêm nghị, hắn nhìn Tú ánh mắt hiện lên vẻ hối hận, giọng hắn nhẹ nhàng nói "Tú, chuyện vài hôm trước...Xin lỗi. Tôi đã hơi quá đáng."


Tú nhìn Thắng hơi khó hiểu. Nay người như hắn lại đến đây xin lỗi? Thành tâm như vậy sao? Tú lặng im không nói. Thắng lại tiếp lời "Tôi biết tôi đã sai khi nỗi nóng như vậy với em. Nhưng tôi có nỗi lòng, và tôi nghĩ em cũng đã hiểu nỗi lòng của tôi! Đúng chứ?"


Thẳng thắn như vậy, hắn lại đang bày tỏ tình cảm với Tú? Tú lại im lặng. Trong tâm trạng cô nhất thời bấn loạn. Không biết nên nói gì tiếp theo. Suy nghĩ cũng không thông, chỉ còn cách im lặng.


Thắng lại tiếp lời "Mục đích thật sự hôm nay tôi đến đây không chỉ đơn thuần là xin lỗi em. Còn có chuyện lớn hơn thế này!" Hắn chợt dừng lại. Tú nghe đến đây thì không khỏi ngạc nhiên, mặc dù cũng nắm được chút ít về chuyến "ghé chơi nhà" của hắn lần này. Tú bình tĩnh hỏi "Có chuyện gì?"


Trông mẹ Tú tiếp đãi hắn tốt như vậy, chắc là chuyện đại sự giữa hai nhà. Tú nghĩ đến đây thì lại ngạc nhiên, cô chưa từng nghĩ rằng hai nhà cô và hắn lại có mối giao hữu như vậy! Thấy bộ dạng nửa trông ngóng nửa bình thản của Tú, Thắng nói tiếp "Hôn nhân. Bàn chuyện hôn nhân."


Hôn nhân? Không lẽ là tên Dương Thắng sẽ cưới Tú đấy chứ? Shit. Chuyện này là thế nào? Tú hơi cuống lên, trong đầu chửi thề một câu, vẻ mặt liền lộ vẻ hốt hoảng. Giọng nói vừa bình thường vừa như gắt lên "Anh nói vậy là có ý gì?"


Trong khi Tú thì vô cùng hốt hoảng, thì Thắng lại càng nghiêm nghị, bình tĩnh, hắn đáp "Có lẽ em nghĩ đúng rồi đấy!". Tú nổi cơn thịnh nộ, đứng phắt dậy, hét lớn "Không! Tôi không chấp nhận chuyện này! Thật là vô lý."


Tú định quay người bỏ đi, thì nhanh như tia chớp bị hai cánh tay rắn chắc của Thắng giữ lại, ôm trọn vào lòng. Trong cơn tức giận, Tú vùng vẫy kịch liệt nhưng không thể cản lại sức của Thắng. Càng vùng vẫy, Tú lại càng bị hai tay Thắng xiết chặt. Thắng vẫn bình tĩnh, chậm rãi nói bên tai Tú "Tôi biết chắc chắc em sẽ phản ứng thế này! Em không có tình cảm với tôi. Em chán ghét tôi. Em căm thù tôi. Tôi không ngu ngốc đến nỗi không nhận ra. Nhưng đây là định mệnh của chúng ta. Sinh ra đã là con của hai nhà có quan hệ gắn bó với nhau. Cùng hợp tác làm ăn, trở thành thông gia lại khiến hai bên cùng trở nên lớn mạnh, đó là lợi ích rất lớn. Vả lại, tôi cũng không từ chối, một mình em không thể nào chống lại các bậc bề trên được. Tốt nhất em cũng nên ưng thuận. Chuyện đó có lợi cho tất cả."


Lợi ích làm ăn? Tú là người quan tâm đến chuyện đó sao? Tú không có nhiều thời gian để quan tâm một thứ phức tạp như nó. Tú lại vùng vẫy, Thắng lại tự động thả tay. Tú quay lại nhìn Thắng với con mắt giận dữ, giọng lại trái ngược, đều đều vang lên "Tôi không quan tâm lợi ích gia đình gì cả. Tôi cũng không cần quan tâm sức lực của mình thế nào. Nhưng tôi tuyệt đối không kết hôn với anh."


Nói rồi Tú chạy đi thật nhanh.
END CHAP
Sóng gió thật sự sắp nỗi lên rồi. Đọc giả yêu quý hãy đón đọc nhé <3






Truyện liên quan