Chương 74: Chạy trốn (1)

Tú ngồi thẫn thờ trên giường, mặc cho những giọt nước mắt cứ lặng lẽ lăn dài trên má. Đây chính là cảm giác bất lực! Không biết là không khí lạnh từ ngoài kia chạm vào Tú hay vốn dĩ trái tim cô đang lạnh giá mà bất chợt toàn thân run rẫy. Lạnh quá! Lạnh lẽo quá! Tú chui người vào chăn, nhắm nghiềng mắt lại. Những giọt lệ lăn nhanh hơn.


Bên ngoài trời đã tối đen, ánh trăng khuyết hiu hắt làm màn đêm thêm ảm đạm. Tú đã thiếp đi từ lúc nào không hay. Bà Lưu chuẩn bị phần cơm tối bê lên đến cửa phòng Tú, gõ cửa mãi không ai trả lời, khẽ thở dài rồi đặt trước cửa phòng. Bà biết cô con gái ương bướng của mình đang rất buồn, chuyện hôn nhân bà cũng vừa mới biết khi bê bánh trái lên đãi Dương Phi và Dương Thắng lúc chiều. Ban đầu bà vừa nghe được cũng cảm thấy khó chịu, nhưng khi nghe đến lí do thì bà tự chấn an mình. Tất cả đều là tốt nhất cho Tú mà thôi.


Hôm sau, Tú khó khăn mới mở mắt ra được, đôi mắt sưng lên. Chuẩn bị xong xuôi, Tú bước xuống lầu, không có ý ăn sáng Tú đi thẳng ra cửa. Bà Lưu ở đằng sau nói với theo "Tú, mẹ bảo"


Tú nghĩ thế nào mẹ cô cũng bắt ăn sáng, lạnh lùng nói "Con không ăn." Chân bước sãi dài và nhanh hơn. Bà Lưu cầm hai quả trứng còn ấm nóng, chân bước nhanh hơn, chặn Tú lại "Định đi đến trường với đôi mắt sưng dù dù đó à?"


Tú hơi bất ngờ khi mẹ cô nói như vậy, trong tay cầm hai quả trứng luộc, hơi sựng người. Bà Lưu thấy Tú nhìn chằm chằm vào tay mình, vẫn không hành động gì, giục "Cầm lấy và lăn xung quanh mắt đi, sẽ bớt sưng. Nhanh lên trễ giờ bây giờ." Cảm thấy có thứ gì đó xoa dịu trái tim đang dần lạnh của mình. Tình cảm của mẹ, sự chăm sóc tận tình của mẹ, cả hơi ấm từ hai quả trứng trên tay đang dần làm dịu đi sự lạnh lẽo trong trái tim Tú.


Cả cuộc đời Tú thích nhất là được tự do. Nay bị ép cưới đổi lấy lợi ích gia đình. Ai có thể không tức giận?


available on google playdownload on app store


Lưu Trịnh Sản dùng xong bửa sáng, đi ra ngoài, vượt qua hai mẹ con Tú. Tú nhìn thấy bóng dáng đó, ánh mắt lại hiện lên vẻ căm giận. Chợt nghe vọng đến bên tai "Đi với ta. Trên đường đi ta muốn nói chuyện với con." Bóng lưng đó dần biến mất.


Bà Lưu vỗ nhẹ tay Tú, mỉm cười. Tú cầm chắc hai quả trứng trong tay, rồi rảo bước theo. Trợ lý của Lưu Trịnh Sản đứng chờ ở cửa phía sau, không thấy ông, có lẽ ông đã ngồi vào xe trước. Tú vẫn giữ nguyên trạng trái, tiến lại xe, lơ cái cúi chào cung kính của người trợ lý, chui thẳng vào xe. Sau hai tiếng đóng cửa, xe bắt đầu lăn bánh.


Tú lăn hai quả trứng xung quanh mắt, hên là nó vẫn còn ấm, nếu quá nguội thì chẳng còn tác dụng nữa. Lưu Trịnh Sản im lặng nhìn ra ngoài cửa xe một lúc rồi nói với giọng trầm trầm. "Tú, chuyện hôm qua ta làm cũng chỉ là tốt cho con thôi. Đừng giận ta!"


Tú vẫn bình thản lăn trứng, không ừ hử lại với lời ba mình vừa nói. Nhưng thật ra cô đang cảm nhận cơn phẫn nộ tràn về bao trùm hết tâm trí.


Thấy Tú im lặng, Lưu Trịnh Sản vẫn với giọng trầm trầm nói "Chuyện liên hôn, ta cùng ông Dương bàn cả rồi. Sẽ tổ chức vào hai tháng nữa. Con nên chuẩn bị đi."


Nghe đến câu này có ý như "mọi chuyện xong hết rồi, lại chẳng thay đổi được", cơn phẫn nộ lên đến đỉnh điểm, nhưng lời nói lại chẳng lộ ra một chút tức giận nào "Con không lấy." Câu nói thản nhiên đến bất ổn. Vì thật sự chẳng có gì gọi là ổn ngay lúc này.


Lưu Trịnh Sản lạnh nhạt nói một câu "Không lấy cũng phải lấy.". Có lẽ sự ương bướng của Tú chính là được chuyền lại từ cha mình. Nếu Tú là nước thì Lưu Trịnh Sản chính là Lửa, hai người không ai chịu nhường ai.


Sau câu nói đó, trong xe trở nên im lặng như tờ. Khi chiếc xe dừng cách cổng trường Tú một khoảng không xa, Tú nhìn Lưu Trịnh Sản sắt bén, nói với giọng cũng sắt bén không kém "Ba dùng tôi để đổi lấy lợi ích, thì tôi không còn là con ba nữa." Tú rời khỏi xe nhanh chóng.


Câu nói đó khiến một người trời sinh điềm đạm hiếm có chợt nỗi lên cơn tức giận thoáng qua. Lưu Trịnh Sản quay sang nhìn bóng dáng Tú xa dần, rồi ra lệnh cho xe chạy. Chiếc xe đen bóng chạy vụt qua lúc Tú vừa bước đến cổng trường, Tú quay mặt nhìn qua rồi bước thẳng lên lớp.


Vào lớp học, bỗng có một sự trông ngóng ẩn hiện trong lòng Tú, nhìn thằng xuống dãy bàn cuối. Chẳng có ai cả! Những cơn buồn bực lại ào ạt tràn về, Tú hiện rỏ ra mặt. Đôi chân mày cô cau lại, liên tục thở dài. Đi đến bàn mình cô liền nằm dài ra trông thật uể oải.


Giang Thanh và Di Uyển nhìn nhau, rồi cùng thở dài. Nếu đã không muốn nói, có lẽ hỏi cũng chẳng được gì. Giang Thanh đặt mắt quan sát Tú một lúc, trông khi Di Uyển đã cắm mặt vào cái điện thoại của mình.


Chợt có người vụt qua tầm quan sát của Giang Thanh, đó chính là Phúc, tay anh còn xách tòn ten hai phần thức ăn. Giang Thanh chợt cảm thấy giận dữ, quay đi.


Phúc đặt hai phần thức ăn lên bàn, từ khi thấy Tú nằm dài qua cửa sổ cho đến khi vào lớp, đến chỗ ngồi, không có phút giây nào Phút rời mắt đi chỗ khác. Trông bộ dạng uể oải đó của Tú, Phúc có cảm giác có chuyện gì chẳng lành, chồm đến vỗ vai Tú, hỏi "Làm sao thế?"


END CHAP
Hành trình sắp tới đầy gian nan đây.






Truyện liên quan