Chương 89: Bỏ cuộc
Cơ thể Tú đông cứng một chỗ, không có một động tĩnh gì, chỉ cảm nhận được sâu thẫm trong đó một thứ gì vỡ vụn rồi. Rất đau. Rất rất đau. Đau đến mức bản thân không thể làm gì chống lại nó, xoa dịu nó. Khóc không thành, cười cũng không được.
Giang Thanh cũng trầm tư một lúc, cảm thấy không khí quá ngột ngạt, đành mở miệng lãng tránh đi "Tao xin lỗi. Tao không thể để con tao không có cha. Mày nên chuẩn bị tâm lí đi. Hy vọng mày sẽ nhanh ổn." Rồi cô ta đứng dậy đi về, bỏ lại tượng đá đối diện.
Tiết trời hôm nay lại lạ lùng như vậy, như thấu hiểu nỗi khốn khổ của một người mà tối sầm lại, kéo đến một cơn mưa thật lớn. Nhận ra trước mặt mình chỉ là một cốc nước đã tan hết đá, bản thân nặng nhọc bỏ về.
Trên con đường mưa nặng hạt đến đau rát người, Tú vẫn thẫn thờ đi như vậy, một mình vượt qua mưa gió. Trước mắt Tú lúc này là một con đường tâm tối, cũng giống như cuộc đời của chính cô.
Chuẩn bị tâm lí... Bốn chữ đó đột nhiên văng vẳng bên tai.
Chuẩn bị tâm lí. Tâm lí gì? Đối mặt với sự thật sao? Tâm lí đó phải như thế nào thì mới phù hợp đây? Chuẩn bị tâm lí đến bao giờ mới hoàn thành?
Chuẩn bị tâm lí chính là công việc không bao giờ hoàn hảo, không có hồi kết, không có thành công. Càng chuẩn bị tâm lí đến mấy lại càng đau đớn đến mấy.
Chính Tú cũng đã từng suy nghĩ đến chuyện chuẩn bị tâm lí cho sự thay đổi của Phúc. Và đến lúc cần đem tâm lí đó ra để sử dụng thì lại quên mất nó như thế nào. Như lúc này đây, mọi thứ đều quên sạch.
Quên bản thân đã cố gắng đến mức nào để vượt qua rất nhiều đêm cô độc một mình, vẫn tự nhũ rồi sẽ ổn. Quên bản thân đã liều mạng đến mức nào để gắng gượng giữ lại tình yêu thiêng liêng nhất. Mọi thứ giờ trở về vạch xuất phát rồi, à không về đến âm vô cùng rồi. Chẳng đọng lại gì cả. Một hạt cát cũng không.
Nặng nề như vậy mà một giọt nước mắt cũng không rơi được. Nặng lòng như vậy nhưng lại chẳng có con đường nào để tống nó ra. Thân ướt sũng, chân cứ từng bước chậm chạm tiến tới nhưng lòng chẳng biết đang tiến về đâu.
Chợt trên vai có một lực giữ lại, không cho bản thân vô hồn bước tiếp nữa, nhưng Tú không quay lại, đứng im như vậy. Người đằng sau cũng im lặng, một lúc rồi dùng hai tay quay người Tú lại, để Tú đối mặt với mình.
Tú ngước lên, ánh mắt như mù vừa được chữa trị, trước mắt cô hiện diện rỏ ràng gương mặt mà ngày ngày cô nhớ mong mòn mõi. Gương mặt của người mà chỉ cần nhắc đến tên lòng cô cũng như nở hoa, tràn đầy sắc xuân. Nhưng bây giờ, chẳng hề như vậy nữa.
Đến trái tim cũng bị mưa làm cho tê tái hết cả, chẳng còn cảm giác gì.
Người đó lặng im không nói, Tú lại càng chẳng thể thốt ra lời. Những giọt lệ lại cứ thi nhau chảy, chẳng có gì điều khiển cả.
Chợt một cú va đập thân thể nhẹ, Tú hiện đang nằm gọn trong vòng tay đối phương. Cảm nhận được lồng ngực săn chắc, nhịp thở đều đặn nhưng lại có một thứ hoạt động rất mãnh liệt. Tim người ấy đập rất nhanh...
Có chút hơi ấm truyền vào cơ thể, nước mắt lại tuông nhiều hơn. Đầu óc quay về trạng thái hỗn loạn, trở nên đau nhứt. Thân thể vừa nhận được hơi ấm lại nhũn hết ra. Tú ngất lịm trong vòng tay ai đó...
Cảm thấy mọi thứ lại trở về trạng thái mê man, đầu đau nhứt, thân thể rã rời, cũng là lúc Tú tỉnh dậy. Một căn phòng đơn giản với tông màu trắng, nhưng không phải bệnh viện, không thoang thoảng mùi thuốc sát trùng như bệnh viện. Tú định nghiêng đầu quan sát xung quanh thì thấy trên trán có thứ gì đó. Tay khẽ nhút nhít thì mới cảm nhận là đang bị nắm chặt. Có hơi hoảng, cô cố gắng dậy nhìn.
Lại là người đó, chân mày hơi cau lại, vẻ mặt không được tự nhiên lắm, nhợt nhạt xanh xao. Phải chăng đang gặp ác mộng?
Tú rụt rè rụt tay lại thì làm người kia thức giấc, không luyến tiếc cô vẫn rụt tay lại hẳn. Thấy cô tỉnh người kia sốt sắn. "Em tỉnh rồi".
Giọng nói ngày đêm Tú vẫn hằng nhớ mong, cố gắng giả dạng trong tiềm thức. Nay tai nghe rõ mồng một rồi lại cảm thấy đau thấu xương tủy. Cô quay đi, cắn răng chịu đựng, không ừ hử gì cả.
Người ta hiểu ý, cũng không dám buông lời trách móc. Trách gì đây? Lỗi cũng tại mình thôi. Chỉ là tâm tư đã sầu lại sầu hơn.
Người đó tiến lại, lấy khăn ra khỏi trán, đưa tay kiểm ta đã đỡ sốt chưa nhưng bị cô cự tuyệt, quay ngoắc mặt đi. Lòng đau nhói từng cơn, người ta đành rụt tay lại, rồi bỏ đi.
Người ta bỏ đi rồi thì Tú lại nóng ruột, vậy là bỏ đi thật sao? Tim cô lại quặng thắt đau đớn. Phải rồi, đi đi. Như vậy lại tốt hơn.
Tâm vui mừng nhưng nước mắt lại rơi.
Đi đi, cút đi.
Tú bỏ cuộc, cô đã bỏ cuộc thật rồi.