Chương 3: Bị tập kích

Đi được hai ba ngày, ta phát hiện xe ngựa đã ra khỏi Ngụy Doanh. Từ xa, thấy tòa thành trì quen thuộc xa khỏi tầm mắt, ta vén mành, nhìn hồi lâu.


Năm đó ta sở dĩ sống sót, là nhờ tổ mẫu Lưu thái hậu. Phụ thân đã sớm có dự liệu, một ngày trước khi bị bắt, ông đưa ta vào cung, trên danh nghĩa làm bạn với thái hậu, lúc quan quân triều đình tới, thái hậu sai người khóa kín cửa cung, cách tường mắng người liên quan đến tiên đế như máu chó xối đầu.


Tiên đế là người hiếu tử, không bắt người nữa. Nhưng ông trời không tốt với ta, khi ta mười lăm tuổi, thái hậu qua đời.
Tiên đế tiếp tục trả thù.


Trước khi lưu thái hậu qua đời, đã dặn dò tiên đế gả ta cho một gia đình tốt, tiến đế đáp ứng, xác thực ta cũng gả cho một gia đình không tệ. Lai Dương Hàn thị, mặc dù cách xa Trường An, nhưng cũng coi như đại tộc nổi tiếng nơi này, gia chủ ở một quận dài.


Mỗi tội, phu quân ta, Hàn Nhiễm, là một kẻ ngốc.


Chàng vừa vụng về vừa ngu xuẩn, thích cười khúc khích. Người khác nói chuyện với chàng, phải nói mấy lần chàng mới biết có người nói chuyện cùng, hơn nữa tiếp nhận không hơn một câu. Hôn sự này là địch nhân cho, dĩ nhiên ta không vui lòng, nhưng ta cũng không chán ghét trượng phu thế này.


available on google playdownload on app store


Chàng đối xử với ta không tệ, mỗi sáng ta tỉnh lại, chàng nhìn ta rồi cười khúc khích, thỉnh thoảng hàm hồ nói: “A Dung thật đẹp…” Nghĩ tới những thứ này, lòng ta than nhẹ.


Không biết chàng thế nào, sống với nhau mấy năm, nói không có tình cảm là gạt người, nhưng ở thời loạn lạc, không ai có lựa chọn, tựa như năm đó ta bị buộc rời đi Trường An, đến Lai Dương.
Nghe nói sau khi ta đến Ngụy Doanh, Ngụy Giác để Hàn Điềm tiếp tục ở lại Lai Dương làm thái thú.


Trong thành trì kia, chuyện thay đổi duy nhất chính là thứ tử Hàn gia mất thê tử.
Binh mã Ngụy Giác có danh tiếng rất vang dội, chính là không quấy nhiễu dân chúng.


Lộ trình mấy ngày kế tiếp, ta thấm sâu trong người, thấu hiểu rất rõ. Trình Mậu dẫn dội ngũ ba trăm người, đi đường hay nghỉ đêm, hắn chưa bao giờ phiền nhiễu bất kỹ một gia đình nào, muốn no bụng thì dùng lương khô, nghỉ ngơi thì ngủ ngoài đồng, nhất quyết không để cho thủ hạ thả ngựa phá hoại đồng ruộng. So với giặc cỏ chặn người cướp của, binh mã Ngụy Giác quả thực lịch sự thanh tú hơn.


Dĩ nhiên, ở thời loạn lac này, không phải ngươi an phận là có thể bình an vô sự.
Rất nhanh đã đến ranh giới Ung Châu, một nhóm người lực lưỡng, cưỡi ngựa, đột nhiên từ hai bên sườn núi lao ra,chừng hai trăm người. Người cầm đầu hô to, “Để lại xe chở lương thực, ta sẽ tha ch.ết cho các ngươi!”


Trình Mậu giận dữ, hạ lệnh chuẩn bị chiến đấu, chúng quân sĩ lập tức vây quanh xe ngựa, bày trận hình.


Những người đó mặc dù khí thế mãnh liệt, nhưng thực ra là một đám ô hợp, binh khí đơn sơ, chỉ biết xông lên. Ta thấy Trình Mậu quát lên một tiếng lớn, từ trong trận lao ra, giơ tay chém xuống, tên cầm đầu đã bị hắn chém ngã ngựa.


Những người còn lại thấy tình hình không tốt, muốn tản đi, Trình Mậu lệnh bắn tên, nhất thời, tiếng kêu la thảm thiết nổi lên bốn phía, hắn lại lệnh quân sĩ truy kích, chưa đến nửa buổi, đã bắt được hơn trăm người.


“Ta ở dưới trướng Ngụy thừa tướng, Đại Chuyên Mạch Đình Hầu Trình Mậu!” Trình Mậu ra tay, lớn tiếng quát. Những lời kêu gọi đầu hàng phía sau ta không nghe rõ, vì lúc nghe được danh hiệu hắn, ta có chút giật mình.


Không được, ta nghĩ thầm, một kẻ cầm quân nho nhỏ cũng được phong làm Đình Hầu, Ngụy Giác quả nhiên có thể một tay che trời.


Trình Mậu còn đang kêu gọi đầu hàng, nói thiên tử đóng đô ở Ung Châu, muốn bọn họ quy thuận triều đình. Những tên giặc cỏ bị bắt, chỉ còn dư lại khí lực để vâng dạ nhận lời hoặc lớn tiếng cầu xin tha thứ. Trình Mậu thấy bọn chúng thuận theo, sai quân sĩ dùng dây thừng trói lại, áp giải đi theo.


“Mậu bất tài, làm phu nhân chấn kinh.” Sau khi xong chuyện, Trình Mậu xuống ngựa đến trước xe ta, hành lễ nói tạ lỗi.
Dù sao vừa ồn ào trước mặt, nói không sợ là giả, ta cách rèm, cố gắng bình tĩnh, nói: “Sao tướng quân lại tự trách? Nếu không có tướng quân, mạng ta xong rồi.”


Trình Mậu nói: “Phía trước có thôn làng, phu nhân nhẫn nại, không lâu nữa sẽ được nghỉ ngơi.”
Ta gật đầu: “Làm phiền tướng quân.”
Trình Mậu hành lễ rồi lui xuống, không bao lâu, xe ngựa chạy tiếp.


Tự nhiên nhiều ra hơn một trăm tù binh, đội ngũ di chuyển có chút khó khăn. Nhưng hiển nhiên Trình Mậu đã có kế hoạch, vì phía trước là vùng đất bằng phẳng, khả năng bọn họ bị đánh lén là không nhiều.


Đi không đến mười dặm, như Trình Mậu nói, quả nhiên có thôn làng. Trình Mậu lệnh quân sĩ giam giữ tốt tù binh, dặn dò đội ngũ dừng lại nghỉ ngơi. Dừng lại không bao lâu, bọn họ phát hiện thôn làng bên kia rất nhiều người đi ra. Đang bước về nơi này.


Trình Mậu cả kinh, bận rộn ra lệnh quân sĩ đề phòng, lại phái người tiến lên tr.a hỏi.
Kết quả sợ bóng sợ gió, thôn dân nghe được đội ngũ bắt được giặc cỏ vùng phụ cận làm tù binh, muốn đi tới nói lời tạ ơn.


“Trường An hỗn loạn, vùng phụ cận rừng núi tụ tập nhiều cường đạo, cướp bóc người đi đường, quấy rầy thôn làng, thật không chịu nổi. Hôm nay tướng quân tiêu diệt ác tặc, dân chúng lấy làm may mắn.” Thôn lão thi lễ với Trình Mậu, cảm kích nói.


Trình Mậu đỡ thôn lão dậy, nói: “Chúng ta là quân đội dưới trướng Ngụy thừa tướng, hiện tại đang xây dựng kinh đô, ngai vàng an ổn, đương nghiên sẽ tiêu diệt giặc cướp tứ phương, bảo vệ dân chúng an khang.”


Lời này nói ra, thôn dân đều khen ngợi, lại lấy cơm ống ra khao tướng sĩ, Trình Mậu uyển chuyển từ chối.
Ta ngồi trên xe một lúc, đợi thôn dân tản đi, mới xuống xe, hoạt động gân cốt.
“Phu nhân.” Trình Mậu thấy ta ra ngoài, ngẩn người, tiến lên hành lễ.


“Ta xuống xe hóng mát thôi, tướng quan không cần đa lễ.” Ta mỉm cười.
Trình Mậu gật đầu, nhìn chung quanh, sai người lau sạch sẽ một phiến đá cạnh gốc cây, mời ta ngồi xuống.
“Những người đó, tướng quân xử trí thế nào?” Ta hỏi.


“Phía trước chính là Ung Châu Sài quận, ta giao bọn chúng cho quận trưởng.” Trình Mậu đáp.
Ta nhìn hắn, cười cười: “Mỗi lần tướng quân gặp phải giặc cỏ đột kích, sẽ bắt đi theo, chiêu hàng hương dân sao?”
Trình Mậu ngẩn người, trong mắt tinh quang khẽ động.


“Cũng không phải mỗi lần đều thế,” sắc mặt hắn không thay đổi, “Nếu gặp nạn tại địa hình hiểm trở, tù binh không thể đưa đi, cũng không thể thả ra để tiếp tục làm việc ác, đành phải giết luôn tại chỗ.”


“Đây là đại công tử nói, làm ác giấu tung tích, hành thiện lưu danh.” Dứt lời, hắn bổ sung.
Ta sửng sốt chốc lát, cười cười: “Ra là thế.”
Trình Mậu không nhiều lời nữa, hành lễ với ta, xoay người tránh đi.
Sau khi giao tù binh cho quận trưởng Sài quận, Trình Mậu áp xe ngựa, chính thức tiến vào Ung Châu.


Ung Châu sát Lạc Dương, từ xưa tới nay là đất giàu có, trong thành còn có hành cung của hoàng đế. Về phần vì sao thiên tử định đô ở Ung Châu, còn phải nhắc đến từ khi loạn thế.


Khi tiên đế còn tại thế, chuyện thừa kế đã khuấy động triều đình sôi sùng sục. Di tổ mẫu của ta, Lưu thái hậu cầm đầu phe của hoàng trưởng tử Sâm, mà tiên đế thì nghiêng về thứ hoàng tử Châm. Biện Hậu (1) xuất thân từ gia đình cường hào, nhiều năm qua, Biện thị lung lạc phần lớn thần tử trong triều, huynh trưởng Biện Hậu là Biện Uy được tiên đế ban cho chức Đại Tư Mã.


(1) Biện Hậu: Hoàng hậu họ Biện.
Cuối năm ta gả, tiên đế đột nhiên băng hà. Phó thị đã bị diệt môn, Lưu thái hậu đã mất, Biện Hậu không cố kỵ gì nữa. Bà lấy di chiếu tiên đế ra, lập hoàng tử Châm làm tân đế, phong tước cho hoàng tử Sâm làm Hà Gian Vương.


Phế trưởng lập ấu, di chiếu tiên đế vô căn cứ dẫn đến hiềm nghi, trong triều nghị luận rôm rả. Ngày lên ngôi, ngự sử Vương Vinh là người đầu tiên trên triều gây khó dễ, Đại Tư Mã Biện Uy nóng giận, chém Vương Vinh dưới kiếm.


Máu tươi bắn tung tóe, như giọt nước làm tràn li. Tộc huynh nhà Cao hoàng hậu – người nhà mẹ đẻ hoàng tử Sâm, bất chấp tất cả, dẫn năm ngàn quân vây quanh cung cấm và phủ Đại Tư Mã. Biện Uy dưới tình thế cấp bách, sai người mang theo tín phù, kín đáo chạy khỏi Trường An, dưới danh nghĩa hoàng đế, lệnh cho Hà Quỳ đang ở Lũng Tây tiêu diệt bạo loạn Lương Châu, vào Trường An hộ giá.


Nơi Hà Quỳ ở cách Trường An bảy trăm dặm, hắn tuân lệnh, dẫn năm vạn binh lính Lương Châu ngày đêm chạy tới Trường An. Đại quân và cấm vệ quân huyết chiến ba ngày, Hà Quỳ xông vào Trường An. Lúc đó, Đại Tư Mã Biện Uy đã bị giết ch.ết, Biện Hậu uống rượu độc tự tử. Trường An rơi vào tay Hà Quỳ, Hà Quỳ là người tàn nhẫn bất nhân, sau khi chiếm được Trường An, tự phong thái sư. Ngày ngày hắn phóng đãng ở hậu cung, ép tân đế lâm triều, quan lại nào có lời nào không đúng, sẽ bị giết ngay.


Triều đình bấp bênh nguy hiểm, lúc này, Tịnh Châu Chung Nguyên công bố hoàng đế nghịch, lấy danh nghĩa trung thần vạch trần kẻ phản nghịch.
Hà Quỳ nghe được giận dữ, lập tức phế hoàng đế, lập Hà Gian Vương làm tân đế. Tiếp theo, hắn một mồi lửa thiêu cung điện, bức bách thiên tử dời đô tới Lạc Dương.


Cử động lần này như nắng hạn gặp mưa rào, hịch văn truyền trăm quân, binh mã các nơi rối rít hưởng ứng Chung Nguyên, hẹn gặp tại Tịnh Châu để kết đồng minh.


Hà Quỳ mặc dù hung hãn, nhưng cũng chỉ là thằng chột làm vua xứ mù. Mấy tháng sau, Lạc Dương bị nghĩa quân đánh hạ. Nhưng binh mã kiêu hùng lúc này, thiên tử không thể ra lệnh, cho nên quân phiệt lớn nhỏ chính thức bắt đầu hỗn chiến. Cổng thành bị cháy, người người như cá trong chậu, cung điện Lạc Dương hôi phi yên diệt (2).


(2) Hôi phi yên diệt: Bị diệt vong, tan thành tro bụi.
Thiên tử chạy nạn khắp nơi, cho đến khi gặp được Ngụy Giác. Khi đó, Ngụy Giác đã chiếm cứ Ung Châu, ông sửa chữa cung điện, nghênh đón thiên tử, dàn xếp đủ loại quan lại. Hiện tại thiên tử ngụ tại cung điện, Ung Châu thành từ đây đổi tên thành Ung Đô.


Thật ra trong mắt ta, ra khỏi Trường An, những nơi khác, dù có như tiên cảnh, ta cũng coi nó là thôn quê. Dưới sự dẫn dắt uy phong của Trình Mậu, xe ngựa tiến vào ranh giới Ung Đô, ta không có tâm tư ngắm nhìn phong cảnh.
Ta đang tính toán chuyện gặp Ngụy thị tộc sau khi vào thành.






Truyện liên quan