Chương 9: Trở về thành (2)
Ngụy Tập lườm hắn, bỗng nhiên chuyển hướng ta: “Trưởng tẩu, huynh trưởng có nhìn tẩu không?”
Ta cười cười, nói: “Thừa tướng và công tử là tướng quân, hành động phải chuẩn mực, huống hồ có thiên tử ở đó, há có thể nhìn người bên cạnh?”
“Chính là vậy.” Quách phu nhân tâm tình rất tốt, cười dạy Ngụy Tập, “Con hẳn nên học tập trưởng tẩu, không thể tùy hứng.”
Ngụy Tập chu miệng, khuôn mặt không hứng thú.
“Nhi phụ biết chút ít thô lễ, cô thị quá khen.” Ta khiêm tốn nói.
Trên mặt như thế, trong lòng ta oán thầm. Ngụy Đàm khi nào để tâm nhìn ta? Từ Hậu còn đang ở phía trước kìa.
Ngụy Giác không trở lại, ông mang từ phía Đông về mấy xe ngựa tài vật. Có vải vóc đẹp, chân trâu mượt mà, các loại đồ vàng bạc quý giá… Nghe nói thu được khi chiến thắng Đồng Khuông.
Gần đến tối, Ngụy phủ mới nghênh đón Ngụy Giác phong trần mệt mỏi và con cháu ông vào cửa.
Đi vào đầu tiên là Ngụy Giác, trên người vẫn mặc khôi giáp, ánh nến chiếu rọi, chân mày tràn đầy nụ cười.
“Nghe nói A Tập nhà ta không vui, A Tập đâu?” Mới xuống xe, ông lớn tiếng nói.
Ta ngạc nhiên, chưa kịp hoàn hồn, Ngụy Tập đã cao hứng chạy lên: “Ở chỗ này, ở chỗ này!”
Mọi người cười vang.
Ngụy Giác đánh giá Ngụy Tập trên dưới một vòng, cười gật đầu: “Nữ nhi ta lại cao lên.” Dứt lời, lấy từ trên xe một hộp gỗ chạm trổ tinh xảo, đưa cho nàng.
Ngụy Tập mở ra, thấy là một chuỗi trang sức châu ngọc xinh đẹp, nàng lộ vẻ vui mừng.
“Còn giận sao?” Ngụy Giác hỏi.
“Không giận!” Ánh mắt Ngụy Tập cong cong.
Không khí hòa thuận vui vẻ, Quách thị dẫn chúng nữ, cháu dâu ra nghênh đón, hỏi han Ngụy Giác ân cần, lại gặp con cháu phía sau Ngụy Giác. Ngụy Giác ôm từng hài tử vào trong ngực, thần sắc yêu thương, ta cơ hồ đã quên người trước mắt âm hiểm xảo trá thế nào, cay độc thủ đoạn thế nào.
Ta phát hiện, an tĩnh nhất đám người là Ngụy An, sau khi hắn làm lễ ra mắt với Ngụy Giác, sẽ đứng một bên nhìn người khác. Ngụy An luôn luôn trong trẻo lạnh lùng, ta cứ nghĩ hắn không quen ta mới vậy, ai ngờ hắn ở trước mặt Ngụy Giác vẫn vậy.
“Đây là tân nương Mạnh Tĩnh sao?” Lúc này, ánh mắt Ngụy Giác dừng trên người ta.
Ta ngẩn người, chốc lát mới kịp phản ứng, Mạnh Tĩnh là tự của Ngụy Đàm. Ta vội vàng tiến lên, thi lễ với ông: “Cữu thị.”
Chung quanh an tĩnh lại, mặc dù ta không nhìn Ngụy Giác, nhưng có thể cảm nhận khí thế kín đáo, ánh mắt quét qua người ta.
“Đoan trang mĩ mạo, thật đúng là nhi phụ ta.” Chốc lát, chỉ nghe lời nói Ngụy Giác mang theo nụ cười.
“Chủ công, thật đúng như vậy!” Quách phu nhân nhã nhặn nói, “Thiếu phu nhân từ khi vào phủ, lo liệu sự vụ, chu toàn thấu đáo.”
Ta mỉm cười, khiêm tốn nói: “Cô thị quá khen.”
Ánh mắt Ngụy Giác tựa hồ vẫn dừng lại trên mặt ta, bỗng nhiên nói: “Mạnh Tĩnh đâu?”
“Mạnh Tĩnh còn đang kiểm quân thủ thành, lát nữa mới về.” Có người đáp.
“Tiểu tử.” Ngụy Giác lắc đầu cười nói, thần sắc thỏa mãn, nói với ta: “Nhi phụ, tới gặp con cháu Ngụy thị ta.” Dứt lời, tay ông vung lên, lộ ra mấy người phía sau.
Quách phu nhân nói: “Buổi tối gió mát, chủ công và mọi người đi đường mệt nhọc, còn phải thay y phục, trên gia yến bái kiến trưởng tẩu không muộn.”
Ngụy Giác cười nói: “Được.” Dứt lời, mọi người vui vẻ vào phủ.
Ta theo sau Quách phu nhân, vào cửa, đụng phải một ánh mắt tràn đầy đánh giá. Đó là một nam tử trẻ tuổi, cao hơn ta nửa cái đầu. Ánh mắt hắn giống Quách phu nhân, khuôn mặt bảy phần tương tự Ngụy Giác, không cần hỏi cũng biết đó là Ngụy Chiêu.
Chưa làm lễ ra mắt, chào hỏi không tốt. Ta mỉm cười gật đầu, đi vào trong đình.
Gia yến chưa bắt đầu, mọi người muốn về phòng mình chuẩn bị.
Ta không cần chuẩn bị, vì Ngùy Đàm chưa trở lại.
Ta đứng trong đình chán ch.ết, đang muốn dặn dò gia nhân, nếu thấy Ngụy Đàm trở lại thì báo cho ta, lúc này, ngoài cửa lớn vang lên tiếng vó ngựa, có gia nhân kêu lên: “Đại công tử trở về!”
Ta ngẩn người, bận rộn đi về phía cửa.
Sắc trời đen kịt, đèn lồng tỏa ánh sáng lập lòe. Ta thấy trước cửa, một người đang đi về phía này, khôi giáp sáng ngời, chàng cầm mũ trên tay, đang muốn vào phủ, bỗng nhiên nhìn thấy người đứng trước cửa là ta đây.
Gió đêm thổi qua, cùng với ánh mắt kia, rơi vào khuôn mặt ta, môi ta giật giật, bỗng nhiên mờ mịt trong nháy mắt.
Kế tiếp phải làm sao? Ta nghĩ, rất nhanh hoàn hồn, nhẹ nhàng bước xuống bậc thềm, thi lễ với chàng: “Phu quân.”
Hai chữ này ra khỏi miệng, phía trước một trận yên tĩnh.
Trong nháy mắt, ta nghĩ tới một ý niệm kỳ quái. Chàng có nhớ chàng cưới tân nương không? Chàng có giống ta, đã quên hình dáng đối phương? Ta hấp tấp như vậy…
“Phu nhân.” Đang khi ta thất thần, ta nghe được một thanh âm trầm thấp, như gió đêm ôn hòa.
Ngụy Đàm và ta, một trước một sau, xuyên qua sân lớn, đi tới sân viện của mình.
Bước chân chàng vững chắc, không nhanh không chậm, áo giáp đụng nhau, phát ra âm thanh thanh thúy.
Ta nhìn phía trước, cảm thấy tim đập mơ hồ. Nhiều lần đi qua, ta cảm thấy phòng ốc không lớn bao nhiêu, nhưng cũng chưa từng cảm thấy nó nhỏ, mà giờ phút này, ta không khỏi cảm thấy hành lang gấp khúc sao ngắn vậy. Trong lòng có cảm giác kỳ quái, ta hi vọng đường này thật dài. Khi ta và Ngụy Đàm xuất hiện trước viện, bên trong tỏa ra ánh nến, ta cảm thấy mình chưa biết gì về cái nơi phát ra ánh nến đó.
Trong viện, nô bộc nhìn thấy Ngụy Đàm, rối rít hành lễ.
A Nguyên nghe được âm thanh, đi từ trong phòng ra ngoài, đột nhiên thấy Ngụy Đàm, sắc mặt trở nên khẩn trương.
“Đại… Đại công tử.” Nàng bận rộn tránh sang một bên, cúi đầu hành lễ.
Ngụy Đàm gật đầu, không lên tiếng cũng không dừng lại, đi thẳng vào phòng.
Giá treo khôi giáp đã sớm chuẩn bị, canh nóng và y phục sạch sẽ đã chỉnh tề một bên. Ta thấy hai tỳ nữ cười, đóng cửa lại.
Trong phòng chỉ còn lại ta và Ngụy Đàm.
Chàng đứng trước giá áo, quay đầu nhìn về phía ta.
Ta đây mới nhớ ra, thê tử phải hầu hạ phu quân thay y phục.