Chương 26: Giết người
Ta từng bi phẫn, từng dùng ngôn ngữ ác độc nhất, nguyền rủa những kẻ đã hủy diệt Phó thị. Nhưng ta cũng không biết những thứ này kìm nén dưới đáy lòng sau năm năm, bộc phát ra sẽ lớn cỡ nào.
Ta tránh thoát, hung hăng đẩy người nọ vào tường. Lúc người nọ kinh ngạc ngẩng đầu, trên mặt đã bị móng tay ta cào, xuất hiện năm vệt máu dài.
Hắn nhổ nước miếng, cước bộ lảo đảo, trên khuôn mặt say tràn đầy vẻ ngoan độc: “Ngươi…”
“Hồ Chấn,” ta đi tới đèn lồng, lạnh lùng nói: “Trợn to mắt chó của ngươi nhìn một chút, ta là ai.”
Hồ Chấn nhìn chằm chằm ta một lúc lâu, sắc mặt dần dần trầm xuống, mang theo chút ít không thể tin: “Ngươi, ngươi là Phó Dung?”
Hồ Chấn, Nhi Tử của Hồ Huân – biểu huynh Từ Hậu.
Biện Hậu sau khi có quyền thế, Hồ Huân làm tới Đình Úy, theo ta được biết, phụ thân bị thêu dệt tội danh, Hồ Huân góp sức không nhỏ.
Phó thị bị xét nhà cũng là Hồ Huân dẫn người đi làm. Sau khi phụ thân và các huynh trưởng bị trói đi, Hồ Chấn thấy trưởng tẩu Đỗ thị của ta xinh đẹp, cưỡng hϊế͙p͙ tẩu ấy. Sau đó, trưởng tẩu ôm hận nhảy xuống giếng. Mắt thấy Phó thị lần này đại nhục, mẫu thân ta không thể chịu được, trong nhà tù tự vẫn mà ch.ết.
Hết thảy hết thảy, khi Hồ Chấn xuất hiện trước mặt ta, lửa giận giống như gặp củi khô, một phát bùng cháy.
“Phu nhân! Việc này…” Gã quân sĩ đi cùng đại kinh thất sắc, đang muốn nâng Hồ Chấn, bị hắn hất ra.
“Ha ha… Ha ha ha ha!” Hồ Chấn nhìn ta, sau đó nở nụ cười, tiếng cười càng ngày càng lớn.
“Ta tưởng người phương nào, hóa ra là người.” Hắn dùng mu bàn tay lau miệng, âm dương quái khí, “Ta nghe nói ngươi ở Lai Dương đợi đến tịch mịch, liền dụ dỗ nhi tử Ngụy Giác. Làm sao, hiện tại tới Hoài Dương, chính là vì tình nhân Bùi Tiềm sao…”
Hồ Chấn chưa nói dứt lời, đột nhiên quyền phong quét qua, xương kêu rắc, hắn kêu thảm thiết ngã lăn trên đất.
Bùi Tiềm chẳng biết đi tới lúc nào, sắc mặt xanh mét đứng trước mặt Hồ Chấn: “Nếu còn nói lung tung nữa, ta cắt đứt chân ngươi!”
Hồ Chấn “Ôi ôi”, ngọ nguậy trên mặt đất một lúc, tay chống đất ngồi dậy.
“Ta nói bậy?” Hắn ngửa nửa mặt bị sưng lên, phun nước miếng trộn máu về phía Bùi Tiềm, “Bùi Tiềm, Hoàng hậu mất, ngay cả ta ngươi cũng dám đánh! Khi đó phụ thân ngươi tới cửa van cầu phụ thân ta bỏ qua cho bọn Bùi gia các ngươi, còn nói nếu giúp đỡ, phụ thân ta muốn gì hắn đều cho! Ha ha! Hiện tại người đi trà lạnh, ngươi thay người tình cũ bắt nạt ta! Còn ngươi nữa!” Hồ Chấn chuyển hướng sang ta, cười đến dữ tợn, “Ta nhớ được trưởng tẩu ngươi họ Đỗ? Ha ha, lúc đấy nàng kêu thật to, thật là thú vị! Đừng tưởng ngươi có Ngụy thị làm chỗ dựa thì có thể trêu chọc ta, ta…”
Một thanh đoản đao đâm vào cổ họng hắn, xuyên thấu xương thịt cắt đứt lời hắn.
Hồ Chấn miệng hé mở, ánh mắt nhìn ta chằm chằm, tròn như chuông đồng.
Tức giận và tàn ác giống như máu, nhuộm đôi mắt ta đỏ rực.
Ta thở hổn hển, rút đoản đao ra, nhìn hắn co quắp té xuống, máu từ vết thương phun ra, hai tay nhuốm máu bẩn thỉu.
“A Dung…” Phía sau, thanh âm Bùi Tiềm thật thấp.
Ta quay đầu lại, mặt chàng dưới đèn lồng mờ ảo, trong đó chứa đựng phức tạp và chần chờ nhưng không chạy thoát khỏi đôi mắt của ta.
“Hắn nói thật sao?” Ta hỏi.
“Không phải vậy!” Bùi Tiềm vội vàng nói, “Phụ thân ta lúc ấy mặc dù sợ, nhưng chưa từng tham dự hãm hại Phó thị!”
“Ông đi cầu Hồ Huân, nếu như Hồ Huân muốn ông hãm hại, ông cũng sẽ làm, phải không”
Bùi Tiềm nhìn ta, mặt sa sầm nhưng không lên tiếng.
Tứ phía vô cùng an tĩnh.
Ta đang chờ chàng mở miệng, huyết khí trên người từ từ đông cứng.
“A Dung,” một lúc lâu, chàng cúi đầu nói, “Đều đã qua.”
Một cỗ chua xót dâng lên, ngực ta quặn đau.
“Nhưng ta còn chưa qua.” Ta thấp giọng nói. Dứt lời, liếc mắt nhìn vỏ đao trống trơn ngang hông chàng, đặt đao trước mặt chàng, đứng dậy đi khỏi,
“A Dung! Bùi Tiềm vội vàng kéo tay ta, “Nàng đi đâu?”
Ta giương mắt, ánh mắt Bùi Tiềm như giếng sâu, được che một tầng sương mờ, đau lòng hoặc tuyệt vọng đã mơ hồ không phân biệt được.
Ta dùng sức, gạt bàn tay Bùi Tiềm ra.
“Chớ theo ta.” Ta nhẹ giọng nói, từ đi ra khỏi cửa.
Trăng trên trời sáng rõ, mặt đất mơ mơ hồ hồ, ta có thể thấy bóng dáng mình chuyển động, giống như xác ch.ết.
Trên đường có quân sĩ tuần tra, bóng người đan xen, nhưng cũng không liên quan đến chuyện của ta.
Ta đang làm gì? Ta muốn đi đâu?
Trong lòng tự hỏi, ta cũng không biết trả lời thế nào.
Ta chỉ muốn đi thẳng, đi thẳng, thoát khỏi những cơn ác mộng vừa qua.
“… Phu nhân?” Một người đi tới trước mặt ta, bộ dáng kia, là một quân sĩ, “Phu nhân đi đâu thế?”
Ta không để ý tới hắn, vẫn đi về phía trước.
Trên đường im ắng, ta nghe không biết phu nhân nhà ai đang trêu chọc hài đồng, hát: “Ánh trăng sáng, soi sáng đường…”
“…Ánh trăng sáng, lang đi học ơ, cưỡi ngựa trắng, qua ao sen.” Trước đây rất lâu, khi ta hát, nhũ mẫu thường lấy quạt lá cọ gõ theo nhịp, “Nhổ hoa sen, gieo rau hẹ, rau hẹ nở hoa, kết thân gia.”
Mẫu thân nói: “Hương dã dân ca, lấy ra hát loạn.”
Nhũ mẫu cười nói: “Đây cũng không phải hát loạn, nữ quân chúng ta và Bùi lang là ông trời tác hợp cho.”
Mẫu thân cũng cười, nhìn về phía ta, trong mắt tràn đầy kiêu ngạo…
Ta nghẹn ngào muốn khóc, nhưng không có nước mắt. Bóng đen phía trước nặng nề, là tường thành, phía dưới đốt đèn cầy.
Dưới chân bị hẫng, ta ngã nhào trên đất. Cúi đầu nhìn lại, trên mặt đất có một cái hố, ta bị trẹo chân. Đau đớn từ bắp chân truyền đến, ta thở hắt ra, nước mắt đột nhiên rơi xuống.
“Phu nhân!” Lại có có người chạy tới phía ta, ta giương mắt, có chút mơ hồ, tựa hồ là Dương Khác.
“Sao thế?” Không chờ hắn đến trước mặt, một thanh âm trâm thấp ở sau lưng vang lên, tiếp theo, một bóng đen cúi xống.
Ta sửng sốt.
Ngụy Đàm ngồi chồm hỗm trên mặt đất, nắm chân ta trong tay, cau mày: “Trẹo chân?”
Ta nhìn chàng, lông mày, ánh mắt, lỗ mũi, lỗ tai kia, mỗi chỗ đều làm cho ta cảm thấy chán ghét. Bỗng dưng bốc hỏa, không để ý đau đớn trên chân, giơ tay đầy chàng: “Không cần chàng quan tâm!”
Ngụy Đàm không giận chút nào, túm tay ta kéo đến trước người.
“Nhìn bên cạnh xem,” âm thanh chàng thật thấp, “Nàng tính để người ta nhìn chằm chằm như vậy?”
Ta nhìn sang bên cạnh, dừng lại động tác. Những quân sĩ tuần tr.a dưới thành đều vây quanh tới đây, ánh mắt tò mò.
“Ta tránh ra, nàng sẽ phải bò trở về.” Ngụy Đàm nói.
Ta cắn môi.
Ngụy Đàm buông tay đang giữ chân ta ra.
Ta giật mình, vội vàng kéo ống tay áo chàng.
Khóe miệng Ngụy Đàm khẽ cười, liếc ta một cái, ôm lấy ta.
“Không có việc gì! Đừng nhìn! Trở về hết đi!” Chàng lớn tiếng nối với quân sĩ, dứt lời, ôm ta rời đi.
Gió đêm vẫn vờn quanh, xen lẫn hơi thở ấm áp bên cạnh.
Ta để mặc Ngụy Đàm ôm, không nhúc nhích. Lướt qua đầu vai chàng, trăng sáng treo lơ lửng, ánh sáng có chút chói mắt.
“Nghĩ gì vậy?” Ngụy Đàm đột nhiên nói.
Ta không trả lời.
Ngụy Đàm không hỏi nữa, đi thẳng về phía trước, trên đường phố vắng lặng chỉ có tiếng bước chân.
“Huynh trưởng!” Khi chàng đi vào một đầu hẻm, truyền đến thanh âm Ngụy An.
Hắn chạy tới, thấy Ngụy Đàm ôm ta, sửng sốt.
“Trưởng tẩu bị sao thế?” Hắn hỏi.
“Đau chân.” Ngụy Đàm nói, “Đi gọi người múc một thùng nước giếng, xong đun một thùng nước ấm.”
“Vâng…” Ngụy An gật đầu, xoay người chạy vào trong ngõ hẻm.
Ngụy Đàm ôm ta, cũng vào ngõ hẻm kia, không bao lâu, một trạch viện xuất hiện trước mắt.
“Công tử.” Trong sân, mấy tên tùy tùng rối rít hành lễ, thấy ta, không hẹn mà cùng ngây ngốc, lại hành lễ, “Phu nhân.”
Ta nhìn bọn họ, không tự nhiên mà gật đầu.
Ngụy Đàm không nói gì, đi thẳng vào trong nhà.
Chàng đặt ta trên giường, động tác rất nhẹ, tận lực không đụng đến thương thế ở chân của ta.
Khi ra rời khỏi ngực chàng, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Ở cùng người này, tâm ta lúc nào cũng phập phồng.
Một tùy tùng bê chậu nước đến trước mặt ta.
“Rửa tay đi.” Ngụy Đàm nói.
Ta đây mới nhớ, cúi đầu nhìn lại, máu trên tay đã khô khốc biến thành màu đen, xấu xí không chịu nổi.
Hồi tưởng lại sự việc lúc trước, ta ngâm tay trong nước, dùng sức chà xát, cảm giác đó là thứ buồn nôn nhất trên đời. Nước xao động, tựa hồ đang bị màu sắc nào đó nhuộm vẩn đục.
Đổi nước ba lần, rốt cục ta cũng ngừng tay lại, tay chà xát đỏ lên, lúc này, tùy tùng khiêng hai thùng nước đi vào. Ngụy Đàm đi tới, nắm lấy chân bị thương của ta.
Ta đẩy chàng ra.
Ngụy Đàm nghiêng người, giương mắt nhìn ta, ánh mắt trầm trầm.
Ta lạnh lùng nhìn thẳng chàng.
Chốc lát, chàng lại duỗi tay.
“Không cần chàng quan tâm!” Ta lại đẩy, nhưng chàng giống như núi, không nhúc nhích, ta gấp gáp, giơ chân còn lại lên đạp.
“Ngồi im!” Đột nhiên Ngụy Đàm quát lên.
Ta bị hù dọa, chân dừng giữa không trung.
Ngụy Đàm hung hăng trừng ta một cái, tiếp tục ngồi chồm hỗm, cởi tất của ta, vén váy lên, ngâm châm ta trong thùng nước.
Nước ấm, chân bị thương ngâm ở bên trong, đột nhiên thoải mái rất nhiều.
“Ta tự mình làm.” Trên miệng ta vẫn quật cường.
Ngụy Đàm không đáp, chỉ nắm chân của ta, chốc lát, từ từ chuyển động trong nước.
“Đau thì lên tiếng.” Chàng nói.
Ta cắn môi.
Ngụy Đàm liếc ta một cái, động tác trên tay chậm lại.
“Có phải nàng cảm thấy mình rất đáng thương?” Chàng nói, “Hai người đều như vậy sao? Thường ngày ai cũng coi rẻ, khi ủy khuất lại tự oán tự hối hận, cảm thấy người kia là kẻ ác sao?”
Ta không trả lời được, một lúc lâu, ta bất đắc dĩ mở miệng: “Cái gì ‘hai người’?”
Ngụy Đàm không nói, kéo chân ta ra khỏi thùng nước, lại đặt vào một thùng khác.
Ta muốn chàng nói rõ ràng, nhưng vừa phân tâm, chân đá đến cạnh thùng, ta chỉ kịp kêu đau “A…”
“Chớ lộn xộn.” Ngụy Đàm cau mày, ngâm lại chân của ta trong nước, nước này lạnh như băng, chỗ đau nhanh chóng bình thường trở lại.
Ta ngoan ngoãn không nói thêm gì nữa, nhìn Ngụy Đàm ngâm chân của ta vào nước lạnh, rồi lại ngâm vào nước ấm, làm đi làm lại mấy lần, cuối cùng lau khô, đắp thuốc, dùng vải quấn lại.
“Không muốn sưng thành móng heo thì đừng xuống đất, có việc gì thì gọi người.” Ngụy Đàm đứng lên nói.
Ta liếc về phía chàng, lại liếc về cái chân bị quấn như kén tằm, cảm thấy lúc này nên nói “Đa tạ”. Không đợi ta mở miệng, cửa đột nhiên mở ra.
“Phu nhân!” A Nguyên chạy vào, thấy ta, ánh mắt hồng hồng, nhào đầu về phía trước, “Người làm nô tỳ sợ muốn ch.ết… Nô tỳ nghe được thanh âm chạy ra, phía ngoài có thi thể, không thấy người đâu… Bọn họ nói người giết người…