Chương 41: Tắt đèn
Nếu mợ mở miệng, lại là thọ yến, ta đương nhiên phải đi, nhưng mợ báo quá vội vàng, ta không kịp chuẩn bị hạ lễ.
A Nguyên nói với ta: “Phu nhân, nô tỳ đã hỏi thăm gia cảnh cữu phu nhân, tựa hồ không tốt lắm. Nô tỳ đã hỏi người đến đưa thiếp, hắn nói cữu phu nhân đã nhiều năm chưa từng mở thọ yến, năm nay đột nhiên muốn mở.”
Ta kinh ngạc, suy nghĩ một chút, gật đầu. Cậu đã qua đời, thế đạo tiêu điều. Rất nhiều đại tộc quyền quý giống nhau, sản nghiệp tổ tiên của Kiều thị, vốn dĩ đất đai làm chủ. Kể từ khi loạn lạc tới này, người dân lưu vong, đất đai cũng không thu hoạch được. Mợ duy trì gia đình bằng tài sản cậu để lại, nhưng trong loạn thế, gia tài vì lưu tán mà mất đi chính là chuyện thường, chi nhiều hơn thu, cũng không hiếm thấy.
Hi vọng lớn nhất mà mợ ký thác, chỉ sợ là biểu huynh Kiều Khác.
Ta bỗng nhiên hiểu được mục đích lần này mợ làm thọ yến.
Ngoài dự liệu của ta, khi ta hỏi Ngụy Đàm có đi cùng ta không, chàng đáp ứng rất sảng khoái.
“Đã chuẩn bị thọ lễ chưa?” Chàng hỏi.
“Chưa.” Ta vừa bới y phục trong rương vừa nói: “Lát nữa ta và A Nguyên ra phố, lựa chút vải vóc.” Mợ là trưởng bối, tặng vải vóc là hợp lý nhất. Ta ở Lạc Dương không quen biết thương nhân bán vải có thể mang hàng đến tận cửa để chọn, thời gian lại cấp bách, ta nghĩ một chút, tốt nhất tự mình đi ra ngoài chọn.
“Trong nhà có chút vải vóc, năm trước chinh phạt Đổng Khuông còn lưu lại, phu nhân nhanh đến xem thử xem sao?” Ngụy Đàm nói.
Ta nghe được lời này, không khỏi vui mừng, sau đó vội vã đi vào trong kho nhìn.
Đống Khuông là một người thích vơ vét của cải, vật phẩm của hắn có thể được Ngụy Giác coi trọng giữ lại, quyết không tầm thường. Quả nhiên, ta ở trong kho thấy khá nhiều vải vóc đẹp, là vật hiếm có. Ta chọn một ít, để gia nhân bọc lại.
Khi mặt trời ngả về Tây, ta theo Ngụy Đàm lên xe. Chàng không cưỡi ngựa, rất quy củ đội trúc quan, áo trên quần dưới, cùng ta ngồi xe, nghiêm chỉnh giống như phải đi tiếp kiến cái gì đại nho.
“Y phục không ổn sao?” Thấy ta nhìn, Ngụy đàm hỏi.
Ta lắc đầu, mỉm cười: “Rất ổn.”
Nhà mợ ở thành Bắc, lúc xe ngựa đến cửa, ta thấy đèn lồng treo trên cao, sớm đã có người chờ sẵn ở cửa.
Xe ngựa dừng lại, A Nguyên còn chưa xuống xe, Ngụy Đàm đã đi tới, nắm tay ta đỡ xuống xe ngựa.
“Cháu gái.” Mợ vẻ mặt tươi cười tiến lên đón tiếp.
“Chúc mợ thân thể mạnh khỏe, mùa màng bội thu” Ta mỉm cười chúc thọ, thi lễ với bà. Dứt lời, nói với Ngụy Đàm: “Phu quân, đây là mợ thiếp.”
Ngụy Đàm mỉm cười, đoan chính thi lễ với mợ: “Cữu phu nhân thọ tỷ nam sơn.”
Mợ nhìn chàng, cười nhẹ nhàng, nói: “Lão phụ nghe danh Tướng quân đã lâu, hôm nay ghé hàn xá, vẻ vang cho kẻ hèn này.”
Ngụy Đàm khiêm nhường nói: “Cữu phu nhân quá khen. Mỗ và phu nhân thành thân, hôm nay mới đến bái kiến cữu phu nhân, thật là xấu hổ.”
Mợ cười càng sâu, gọi Kiều Khác và Kiều Đề phía sau, nói: “Mau bái kiến A Dung và Tướng quân.”
Hai người lên tiếng, tiến lên, làm lễ ra mắt với chúng ta.
Kiều Khác lớn tuổi hơn ta, nhiều năm không thấy, mặt huynh ấy đã có mấy phần đoan chính giống cậu, râu ria để dài. Huynh ấy mỉm cười nhìn ta, vành mắt có chút đỏ, khi hành lễ với Ngụy Đàm, cử chỉ hào phóng rộng lượng, đúng mực.
Kiều đề mặc xiêm y thật đẹp, quần lụa xanh, dáng đi yểu điệu như hoa sen. Muội ấy so với lần gặp trước càng thêm xinh đẹp, hành lễ với Ngụy Đàm, bộ dạng phục tùng, hai gò má hồng nhạt, tựa như thẹn thùng.
Nhìn mợ thật phấn chấn, kéo tay ta, dẫn chúng ta vào trong.
Chính đường đèn sáng rõ, ngồi xuống không lâu, dì Tam và dượng cũng đến. Ta dẫn Ngụy Đàm ra mắt bọn họ, sau khi hành lễ, ta lấy hạ lễ trình mợ.
Mợ cười nhận lấy, trở về chỗ ngồi, bùi ngùi nói với ta: “Kể từ khi cậu con qua đời, các loại tụ yến mợ đã sớm không quan tâm. May có A Đề, nếu không phải hôm nay con bé nhắc chuyện này, lại vừa vặn các con đang ở Lạc Dương, lại lâu rồi chưa gặp dì các con, ta mới vội vàng bày tiệc.” Dứt lời, bà lại nhìn Kiều Đề ngồi bên cạnh.
Kiều Đề không nói, khẽ rũ mắt.
“Biểu muội hiền thục, là do mợ có phương pháp nuôi dạy.” Ta mỉm cười nói, nhìn về phía Kiều Đề, lại thấy nàng đưa mắt nhìn ra hướng khác. Men theo ánh nhìn, là phía đối diện, Ngụy Đàm đang nói chuyện với Kiều Khác và dượng Đào Trúc của ta.
“Ta nghe nói Tướng quân về được mấy ngày rồi?” Lúc này, dì Tam hỏi ta.
“Đúng ạ.” Ta đáp.
Dì Tam gật đầu, khen: “Người ta đồn Đại công tử nhà Thừa tướng tướng mạo anh tuấn, quả là danh bất hư truyền.”
Vũ phu thì có, lòng ta nói, mỉm cười: “Dì Tam quá khen.”
“Có gì mà phải khiêm tốn?” Mợ cười nói, “Ta thấy nhân phẩm nó xuất chúng, là hào kiệt đương thời.”
Ta cười không nói, liếc về phía Kiều Đề, muội ấy nhìn nơi khác, tựa hồ không nghe thấy bên này nói gì.
Hàn huyên một lúc, mợ bảo gia nhân dâng đồ ăn.
Bữa tiệc có rượu có thịt, sau khi mời rượu chúc thọ mợ, ta nhìn sơ sơ bốn phía, gia nhân hầu hạ, từ lúc vào cửa đến lúc ăn tiệc, chỉ có vài người, không có ca kỹ tới hầu nhạc, nhìn ra được trong nhà không nuôi ca kỹ, nhìn lại trang trí ở chính đường, bàn ghế bình phong, cũng là đồ cũ. Hết thảy những cái này đã biểu hiện vẻ túng quẫn của chủ nhà.
Sau khi ăn xong, gia nhân bưng tới một ít đồ ăn tráng miệng, lại cho người đặt rượu lên từng bàn.