Chương 67: Xà nhà
Làm lễ ra mắt xong, Quách phu nhân giữ một mình ta ở lại…
“Nhâm cơ mới tới, Thiếu phu nhân là chủ mẫu, cần phải bảo ban mọi việc.” Bà hòa khí nói.
Ta mỉm cười, đáp: “Nhi phụ hiểu.”
Quách phu nhân nhìn ta, cầm chén trà trong tay: “Ta nghe nói, đêm qua Đại công tử không ngủ lại chỗ người mới?”
Hóa ra nhắc tới chuyện này.
Ta đáp: “Đúng vậy, phu quân nói hôm nay muốn dậy sớm, đợi khi nào trở về sẽ gặp người mới sau.”
Quách phu nhân thần sắc không thay đổi, gật đầu nói: “Đại công tử mệt nhọc, thiếu phu nhân chăm sóc, trên dưới trong nhà ai cũng hiểu.” Dứt lời, bà cười cười, “Nhớ lúc trước Đại công tử mới trưởng thành, thiên hạ chiến loạn, Đại công tử theo Thừa tướng chinh phạt tứ phương, vẫn trì hoãn việc cưới thê sinh con. Kể từ khi thiếu phu nhân nhập môn, Thừa tướng đã nhiều lần lộ ra hi vọng có Trưởng tôn đầu lòng, tâm tình khẩn cấp, không thể trách được. Nhâm cơ phụng dưỡng Đại công tử, tương lai nếu sinh hạ con nỗi dõi, Thiếu phu nhân chính là đích mẫu. Chung đụng với thiếp thất, tối kị xích mích, Thiếu phu nhân trươc giờ là người hiểu lý lẽ, ta cũng không cần nhiều lời, chỉ nói một lời, trong nhà hòa thuận, Thừa tướng và Đại công tử bên ngoài làm việc mới an tâm.”
Trong lòng ta cười lạnh. Tranh thủ tình cảm phải không? Khi đó Phạm Duyệt dâng Nhâm cơ lên, nguyên bản là hướng về Ngụy Giác, đúng lúc đó Quách phu nhân nhắc tới làm gì?
“Nhị phụ ghi nhớ lời cô thị dạy bảo.” Ta thuận theo, ấm giọng đáp ứng.
Ta mới ra khỏi chính đường, đã thấy ngay Nhâm cơ đứng ở hành lang, thấy ta tới, chân thành tiến lên hành lễ: “Thiếu phu nhân.”
“Nhâm cơ có chuyện gì?” Ta kinh ngạc.
Nhâm cơ cúi đầu nói: “Thiếp không có việc gì, ở đây chờ thiếu phu nhân.”
Thái độ nhún nhường như vậy, thật khiến người ta thoải mái, nhưng hiện tại ta không muốn nói chuyện với nàng, cũng hi vọng nàng lớn lối đi về, ta càng thanh tịnh.
“Ra thế.” Ta mỉm cười, không nhiều lời, đi về phía đình viện.
Dọc theo đường đi, Nhâm cơ không lên tiếng, nhắm mắt theo đuôi. Gặp vài gia nhân đi tới, hành lễ với ta, ánh mắt cũng tranh thủ quét qua Nhâm cơ.
Ta biết bên dưới đã thảo luận sôi nổi chuyện này. Trải qua đêm qua và sáng sớm nay, tâm tình ta đã từ từ bình tĩnh. Ta mặc kệ bọn họ, đi thẳng về phòng.
Lúc trước Ngụy Đàm không có ở đây, ta ở nhà làm việc của mình, Đông một tý, Tây một tý, một ngày trôi qua rất nhanh. Hiện tại có Nhâm cơ, không giống lúc trước, Quách phu nhân bảo ta và nàng chung đụng phải hòa hợp, ta đành phải làm ra bộ dáng muốn trò chuyện cùng nàng, mới không bị bàn ra tán vào. Nhưng nếu phải làm, ta tính kiêu ngạo chút. Trở lại viện tử, ta bảo gia nhân đi mời bọn Chu thị, Ngụy Tập tới.
Một phòng người, tha hồ đưa đẩy, ta không cần lo lắng mình không được tự nhiên.
“Ta nghe nói, Nhâm cơ là người Tịnh Châu?” Chu thị nhận chén trà trong tay Nhâm cơ, mỉm cười nói.
“Đúng vậy.” Nhâm cơ nhẹ giọng đáp, “Cha mẹ thiếp đều xuất thân Tịnh Châu.
“Nhà cơ còn ai không?” Chu thị hỏi.
“Thiếp còn hai vị huynh trưởng.”
“Ồ?” Ta hỏi, “Hai vị huynh trưởng hiện tại ở đâu?”
Nhâm cơ nói: “Hai huynh trưởng đều làm ở Toánh Xuyên.”
Thì ra là như vậy. Ta nghĩ tới khuôn mặt lão thất phu Phạm Duyệt, trong lòng cười lạnh.
“Nhâm cơ nói chuyện sao nhỏ nhẹ vậy, muội nghe không được.” Ngụy Tập tò mò nhìn nàng.
Mao thị cười lên: “Nhâm cơ nói như vậy mới là thục nữ, tiểu cô hẳn nên học một ít mới phải.”
Ngụy Tập tỏ vẻ coi thường, nói với Nhâm cơ: “Hôm đó cơ múa không tệ, hôm nay múa lại một lần được không?”
Lời ấy nói ra, mọi người nhìn nhau. Chu thị cười nói: “Cơ hiện tại là thiếp của Đại công tử, không phải gia kỹ.”
Nhâm cơ vội vàng nói: “Hôm nay thiếp chưa thay trang phục, cũng không có nhạc kèn, không tiện múa. Nhưng có tỳ bà, thiếp vì nữ quân gảy một bài.”
Ngụy Tập nhìn về phía ta.
Ta há không bằng lòng, mỉm cười nói: “Vậy cơ tấu đi.”
Nhâm cơ đáp ứng, cáo lui lấy đàn. Lát sau, nàng ôm đàn trở lại, ngồi xuống, nhẹ nhàng chỉnh dây. Sau phút im lặng, nàng giơ tay lên gảy.
Lúc nhỏ ta cũng muốn học nhạc khí, mẫu thân đã từng mời cao kỹ dạy ta, đáng tiếc ta trời sinh không có hứng thú khổ luyện, chưa luyện được ngũ âm đã bỏ bê.
Nhưng mà ta lúc nhỏ mưa dầm thấm đất, nhạc kỹ cũng hiểu được vài phần, trong mắt ta, Nhâm cơ gảy tỳ bà không tệ, tài nghệ thuần thục. Nhưng trong lòng quá câu nệ, âm vận chưa đủ.
Thời gian hai chung trà, một khúc đã tấu xong.
Bọn chu thị không biết nói gì, ta mỉm cười nhẹ nhàng vỗ tay.
“Nhâm cơ kỹ thuật nhảy tuyệt vời, gảy đàn cũng thật động lòng người.” Chu thị nói.
Nhâm cơ cúi đầu khiêm tốn nói: “Thiếp tài học thô thiển, đã bêu xấu rồi.”
Chúng phụ nhân ngồi chơi chuyện phiếm trong phòng ta đến tận giờ ngọ. Đợi các nàng cáo từ rời đi, ta cũng mệt mỏi, bảo A Nguyên châm trà. Vừa mới nói, Nhâm cơ đã chủ động rót trà vào chén ta, hai tay dâng lên. Trên mặt A Nguyên có chút không vui.
Ta nhìn Nhâm cơ, nhận lấy chén trà, nói: “Cơ ở chỗ này hồi lâu, có mệt không?”
“Thiếp không mệt.” Nhâm cơ vẫn thái độ phục tùng, nhẹ nhàng nói.
Ta hớp một hớp trà. Từ lúc gặp mặt đến giờ, nàng một mực cung kính, dè dặt lễ độ khiến người khác không tìm ra chút nhược điểm. Cái này ta không lạ, bị chủ nhân hiến cho người khác, địa vị hèn mọn lại không có chỗ dựa, đổi lại là ta, ta cũng vậy. Ta không có ý định làm khó nàng, nói: “Ta muốn nghỉ ngơi chút, ngươi về phòng đi.”
Nhâm cơ giương mắt liếc về phía ta, chỉ bằng một cái chớp mắt, ta không bỏ qua ý tứ hàm xúc trong đó.
“Kính dạ.” Nhâm cơ thi lễ với ta, đứng dậy cáo lui.
“Phu nhân sao đã để nàng đi nghỉ.” A Nguyên đi tới, có chút bất mãn, thấp giọng nói, “Nếu là nô tỳ, nô tỳ đã nhân tiện bắt nàng cầm lư hương đứng cạnh giường hầu ngủ, cho nàng nếm thử chút lợi hại.”
Ta buồn cười liếc nàng một cái, nói: “Lợi hại hay không không cần ta dạy, với lại, nàng ấy là tiểu thiếp, ngươi ở trước mặt nàng phải biết cấp bậc lễ nghĩa, hiểu không?”
A Nguyên vâng vâng đáp ứng.
Mặc dù tâm tình phóng khoáng, nhưng ở trong phủ, tiếp xúc với ánh mắt phỏng đoán của gia nhân và nữ quyến, ta vẫn cảm thấy không tự tại chút nào.
Cho nên, khi Nhược Thiền đúng lúc nói muốn đi am Quỳnh Hoa, ta không do dự, lập tức tới chỗ Quách phu nhân xin phép. Miếu Tây Sơn cầu con nổi tiếng, Quách phu nhân nghe ta muốn đi, cũng không ngăn cản, trong mắt có chút ý tứ hàm xúc.
Nhược Thiền vẫn giống trước, ngồi bàn đá pha trà, rảnh rỗi tự tại.
“Nghe nói Đại công tử nạp thiếp.” Mới ngồi xuống, nàng không quanh co lòng vòng, đi thẳng vào vấn đề chính.
“Đúng vậy.” Ta nhận chén trà nàng đưa, nhấp một hớp.
Nhược Thiền nhìn ta một chút, bỗng nhiên cười một tiếng: “Sầu mi khổ kiếm, không phải chỉ một người thiếp thôi sao, nếu không muốn nàng ở lại, tính chút kế, trục xuất khỏi phủ.”
Ta chặc lưỡi hít hà, nhìn chung quanh một chút, trừng nàng: “Ngươi nhỏ giọng chút.”
Nhược Thiền tỏ vẻ coi thường.
Ta không thể trách nàng, lát sau, thở dài: “Sao ta không muốn chứ, nhưng nàng do cữu cô nhét vào.” Nói xong, ta kể sơ lược chuyện này một lần.
Nhược Thiền nhíu mày, sau khi nghe xong, nhàn nhạt cười, “Quách phu nhân xuất thân thiếp thất, không cùng đường với ngươi.” Nói xong, thở dài, “Chính thất các ngươi đó, muốn cái gì mà phu thê kết tóc se duyên, người ta làm thiếp cũng muốn vậy.”
Ta không phản bác, lời này quả thật đúng. Khi đó Quách phu nhân không mở miệng, đại khái Nhâm cơ đã là thiếp Ngụy Giác.
“Ngươi không cần khổ sở.” Nhược Thiền tiếp tục nói, “Nếu bàn về tự tại, ta tự tại hơn các ngươi nhiều.” Nàng chớp mắt, tự giễu nói, “Còn chả bằng tiểu thiếp nhà ngươi.”
Ta nhìn chén trà, không nói gì.
Lát sau, ta hỏi: “Nếu như ngươi có thể gả cho Công Dương công tử, muốn ngươi từ bỏ những thứ này, ngươi nguyện ý không?”
Nhược Thiền không chút nghĩ ngợi: “Không muốn.”
Ta lại hỏi: “Nếu như là ta, cảm thấy cữu cô đáng ghét, làm sao bây giờ?”
Nhược Thiền kinh ngạc nhìn ta: “Ngươi nghĩ đi!”
Ta dứt khoát: “Ta hỏi ngươi.”
Nhược Thiền gom trà vụn vào nồi nước sôi, đặt chén đồng xuống, nói: “Nghe ta một lời, thiên hạ hiện tại không nơi nào an ổn bằng Ung Đô, mà Đại công tử đối xử với ngươi cũng tốt, ngươi đi là ân đoạn nghĩa tuyệt, ngươi nỡ sao?”
Ta im lặng. Lời này nếu nói mấy tháng trước, ta sẽ không do dự nói ‘Có gì mà không nỡ’. Nhưng bây giờ, ta không nói thành lời.
Đối với Ngụy Đàm này, ta vẫn oán thầm không ngừng, chàng là tên lưu manh, nói chuyện không đứng đắn, lúc nào cũng cười vô lại trước mặt ta. Nhưng mà, tựa như uống nhiều rượu sẽ nghiện, ta đã quen sớm chiều chung đụng, ban ngày đùa giỡn, ban đêm làm bạn. Hơn nữa, khi ta nghĩ có người thay thế ta, sống với chàng như vậy, ta không bình tĩnh được.
Chuyện này, ta không biết là tốt hay xấu.
Sau sự kiện tiết Thượng tị, quả thật ta đã suy tính đường lui, mới vừa tùy tiện nói một chút, nhưng bỏ đi ta chưa nghĩ đến.
Ngụy Đàm đã làm rất tốt. Năm mỹ nhân lúc trước, rồi Kiều Đề, chàng chuyên tâm đối đãi ta, lần này không phải Ngụy Giác mạnh mẽ nhét Nhâm cơ vào, chàng vốn không có ý định nạp. Suy bụng ta ra bụng người, trừ Bùi Tiềm ra, có lẽ không có ai có thể đối tốt với ta như vậy.
Ta nên thỏa mãn. Trong lòng nghĩ, có sức nặng trong lòng trượng phu, lại là chính thất, mẫu thân lúc trước không phải cũng vậy sao? Các quý phụ nhân ở Trường An có thể làm được như vậy, đã làm rất nhiều người phải hâm mộ rồi.
Nói đến thật buồn cười. Đạo lý này ta đã sớm hiểu, nhưng có lẽ Ngụy Đàm quá dung túng, đêm đó làm ta đắm chìm trong vui sướng, đến khi tỉnh lại, một lần nữa lại phải đối mặt với thực tế.
Ngụy Giác mạnh mẽ đưa Nhâm cơ tới, chính là muốn ta thấy rõ vị trí của mình.
Khi ta đầy bụng tâm sự hồi Ngụy phủ, phát hiện tùy tùng Ngụy Đàm đang đứng trước phủ. Thấy ta, bọn họ chạy tới hành lễ, nói Ngụy Đàm vừa trở về.
Ta đi tới chính đường, thấy nơi này rất náo nhiệt.
“Trưởng tẩu.” Chu thị thấy ta, cười híp mắt nói, “Đại đường huynh vừa mới trở về, mang theo chút ít tơ lụa.”
Ta hỏi nàng: “Phu quân đâu?”
Chu thị nói: “Vừa đi về viện tử.”
Ta đi về về hậu đường. Đến viện tử, quả nhiên, ta liếc mắt thấy Ngụy Đàm trong đình. Nhưng trước mặt chàng là Nhâm cơ, cúi đầu khom người, đang hành lễ.
Bước chân ta khẽ chậm lại, gia nhân phía sau Ngụy Đàm thấy ta, hành lễ nói: “Thiếu phu nhân.”
Ngụy Đàm quay đầu lại, Nhâm cơ cũng ngẩng đầu.
“Phu quân về rồi.” Ta mỉm cười tiến lên hành lễ.
Ngụy Đàm thần sắc ung dung, nhìn A Nguyên phía sau ta, nói: “Phu nhân đi bái thần?”
“Đúng vậy.” Ta quét mắt sang Nhâm cơ, nói với Ngụy Đàm: “Đã không còn sớm, để thiếp hầu phu quân thay y phục.”
“Không vội.” Ngụy Đàm cười cười, nói: “Ta mang về chút tơ lụa, phu nhân đi chọn xem.”
Ta kinh ngạc, không mở miệng, Ngụy Đàm lại nói: “Đưa Nhâm cơ theo, mau mau lên, chậm chút nữa mấy em dâu sẽ chọn hết đồ tốt.”
Nhâm cơ? Ta sửng sốt, nhìn Nhâm cơ một chút, nàng kinh ngạc ngẩng đầu, không che dấu sắc mặt vui mừng, chốc lát, thấp giọng nói: “Bẩm Đại công tử, thiếp…”
“Nhanh đi.” Ngụy Đàm không nhịn được cắt ngang, “A Nguyên, ngươi cũng đi theo thiếu phu nhân.”
Đồ Ngụy Đàm mang về không tệ, lụa hoa Lạc Dương, là lụa thượng đẳng may đồ xuân hạ.
Nhưng ta không nhịn được nhỏ mọn. Ngụy Đàm kia, để Nhâm cơ theo ta tới, muốn lấy lòng người mới sao? Ta nghĩ, nhìn chung quanh, cảm thấy không có món đồ nào lọt vào mắt.
“Thiếu phu nhân.” Nhâm cơ mở ra một cuộn lụa hồng hoa văn chim chóc, nâng lên trước mặt ta: “Màu này thật đẹp, rất tôn da, chắc sẽ làm nền cho phu nhân.”
Ta nhìn miếng vải, lại nhìn nàng một chút, trái lương tâm mỉm cười: “Ngươi cũng chọn đi, trời đang nóng lên, phải may đồ mới.”
Cuối cùng, ta chọn ba cuộn, Nhâm cơ chọn một, để gia nhân ôm về.
Khi ta trở lại phòng, Ngụy Đàm đã thay xong y phục, trên tóc vẫn dính nước.
“Phu quân tắm rồi sao?” Ta hỏi.
“Ừ, người nhiều mồ hôi quá.” Ngụy Đàm nói.
Mồ hôi? Trong lòng ta buồn bực, trời không nóng, chàng lại không làm chuyện gì nặng nhọc, ở đâu ra mồ hôi? Mặc dù nói thầm, nhưng ta không hỏi, chuyện này cho qua.
Mãi cho đến khi dùng bữa xong, ta cực ít lời. Ta không muốn vậy, Ngụy Đàm mới về, mình mặt nặng mày nhẹ dễ rạn nứt. Nhưng càng muốn sửa đúng, cử chỉ ta lại càng lộ vẻ cố ý. Buổi tối, Ngụy Đàm tiếp khách trở về, ta châm trà cho chàng, không cẩn thận làm đổ trà nóng lên tay chàng.
“Thiếp đi lấy khăn.” Ta cảm thấy khó xử, vội vàng gọi A Nguyên.
Vừa mới xoay người, Ngụy Đàm đã cản ta lại.
“Không sao, không cần lấy khăn.” Chàng nói.
Ta nhìn tay chàng, chỗ da bị nước trà đổ lên đỏ ửng.
“Bị bỏng thì sao?” Ta nói.
“Cái này có là gì!” Ngụy Đàm coi thường, ôm ta, đặt ngồi lên đùi chàng, nhẹ nói: “Phu nhân thổi chút là được.”
Con ngươi chàng gần trong gang tấc, mập mờ cười, đúng là lưu manh. Ta nhìn ra ngoài cửa, cầm tay chàng, mặt khẽ nóng lên. Đang định cúi đầu, đột nhiên, một tiếng nổ truyền đến, mang theo rung động, làm ta kinh hãi.
“Tiếng gì vậy?” Ta hỏi Ngụy Đàm.
Ngụy Đàm nhìn ra ngoài, buông ta ra, đứng dậy.
“Đại công tử!” Một ga gia nhân vội vàng chạy vào, thần sắc kinh hãi, “Xà nhà Tây phòng bị sập.”
“Xà nhà?” Ta kinh ngạc vô cùng, trong nháy mắt, nghĩ tới Nhâm cơ, vội hỏi: “Nhâm cơ thế nào?”
Gia nhân nói: “Xà nhà chỉ sập một nửa, có cột đỡ ngang, không làm ai bị thương.”
Ta nghe được lời này, vội ra ngoài nhìn. Trước Tây phòng, không ít gia nhân nghe tiếng chạy tới. Mặt đất lả tả gạch ngói vụn, Nhâm cơ đứng trước phòng, mặt hoảng sợ, trắng như tờ giấy, lệ đầy mặt. Thấy Ngụy Đàm, nàng định tiến lên, nhưng vừa thấy ta, bước chân dừng lại.
“Xảy ra chuyện gì?” Ngụy Đàm cau mày hỏi.
“Thiếp không biết…” Nhâm cơ nức nở khóc, luống cuống đáp, “Thiếp đang định đi nghỉ, không ngờ…” Nói xong, nàng khóc tức tưởi, thị tỳ tiến lên an ủi.
Ta nhìn về nóc nhà Tay phòng, nương nhờ ánh trăng, chỉ thấy mái nhà sụp một mảng lớn. Nhưng chủ phòng không sao là tốt rồi.
Nghi ngờ trong lòng càng ngày càng lớn, ta chuyển hướng Ngụy Đàm. Chàng ngẩng đầu nhìn nơi đóm thần sắc bình tĩnh, thấy ta nhìn chàng, đuôi lông mày nhướng lên.
“Sao xà nhà bị sập?” Ta hỏi.
Ngụy Đàm sờ sờ cằm, dường như suy nghĩa sâu xa: “Đúng vậy nha, vì sao?”