Chương 87: Nghiệp thành (Trung)
Ngô Côn để Ngụy An chế tạo xe, thật sự là muốn chế tạo xe.
Dọn dẹp phòng xong, quân sĩ đã khiêng vào một đống vật liệu gỗ, quân tào đầu lĩnh bày dụng cụ trước mặt Ngụy An, nói: “Đây là chủ công ban thưởng, lệnh công tử trong vòng nửa tháng chế thành xe ngựa.”
Ngụy An không nói.
“Nửa tháng sao xong được?” Công Dương Quế đứng bên nói.
“Không xong được?” Quân tào liếc sang Công Dương Quế, cười đến ngạo mạn, “Người Thừa tướng phái tới thương lượng đã đến Dương Châu, chủ công nói nếu Tứ công tử không làm xong xe ngựa, không thể quay về.”
Mọi người nghe được lời này, đều ngẩn ra.
Người Ung Đô đã đến Dương Châu? Ta vừa mừng vừa sợ, cùng A Nguyên liếc mắt nhìn nhau. Nếu đó là sự thật, Ngô Côn cùng ở Nghiệp thành với chúng ta, chẳng lẽ cố ý trì hoãn? Ta không biết bọn họ giao kèo thế nào, chỉ nguyện nhanh chút, bằng không đến lúc lớn bụng, chuyện ta mang thai vô luận thế nào cũng không giấu nổi.
“Thiếu dây mực (1).” Bỗng nhiên Ngụy An nói.
(1) Thước búng hay còn gọi là dây mực: Dây có tẩm màu, dùng căng ra để bật cho in thành đường thẳng trên mặt gỗ, mặt tường. Dùng dây này kẻ được đoạn dài thẳng hơn thước bình thường.
Quân Tào nhìn: “Cái gì?”
“Dây mực, thước vuông, compa.” Ngụy An nói: “Keo dán cũng không có.”
“Xe gì mà phiền toái vậy?” Quân tào mất bình tĩnh nói, “Không có.”
“Không có thì khỏi làm.” Ngụy An không vội không giận, bình tĩnh nói, “Chủ công nhà ngươi không đi được Dương Châu, hỏng việc là tại ngươi.” Dứt lời, xoay người vào trong nhà, đóng cửa lại.
Quân tào mặt lúc trắng lúc đỏ, trợn mắt nhìn một hồi, phẫn nộ phẩy tay áo bỏ đi.
Ta không thể không thừa nhận Ngụy An có thủ đoạn, không lâu sau, đồ hắn muốn được đưa tới, binh lính khuân đồ còn nói, keo dán phải đi tìm, lúc nữa mới có thể đưa tới.
Ngụy An không nói gì, cầm một miếng than củi, vẽ vẽ trên một miếng ván gỗ.
Ta nhìn đống gỗ trong sân, cảm thấy lo lắng vô cùng. Ngụy An mặc dù giỏi chế tạo, nhưng bình thường ở nhà, việc nặng đều có người hầu làm cho. Hắn mới mười ba tuổi, sao có thể một mình chế tạo xe ngựa được?
Bất đắc dĩ, ta đành hô hào mọi người ra tay trợ thủ.
“Nô tỳ hỗ trợ đo đạc.” A Nguyên nói.
Công Dương Quế nói: “Ta đã đừng học dùng cưa.
Hoàng thúc vuốt râu, cười nói: “Chế tạo xe sao, ngày trước ở trong thôn, hàng xóm nhà ta là thợ mộc, ta còn giúp bọn họ sửa xe trâu.”
Chỉ có Vi Giao xoa xoa tay, nói: “Mỗ giúp thì giúp, nhưng chưa bao giờ làm nghề mộc, nếu trên xe ngựa cần chế túi thơm, thuốc bột, mỗ tất có chỗ hữu dụng.”
Một nhóm người mồm năm miệng người bàn bạc, chỉ có Ngụy An không lên tiếng, yên lặng ngồi trên bậc thềm vẽ vẽ.
Ban đêm, sắc trời tối đen, trong sân lập lòe ánh nến. Cửa viện mở ra, ta tưởng sĩ tốt đưa cơm tối, ai ngờ là Bùi Tiềm.
Trên người chàng thoang thoảng mùi rượu, thần sắc choáng váng.
“Uống rượu?” Ta bảo A Nguyên Bưng chén nước tới, đưa cho chàng.
“Ừ.” Bùi Tiềm nhận chén, ngửa đầu uống.
Ta nhìn ra sau chàng, binh lính trông coi đứng trong sân, ánh mắt nhìn chằm chằm bên này.
“Chỗ này thế nào?” Sau khi uống nước xong, Bùi Tiềm hỏi ta.
“Cũng tạm.” Ta thoải mái cười.
Bùi Tiềm nhìn ta, ánh mắt thâm thúy.
“Thân thể phu nhân thế nào?” Chàng hỏi Vi Giao.
Vi Giao liếc về phía mấy người giám thị, nói: “Phu nhân rời khỏi Uyển thành, thân thể chưa lành, mấy hôm nay bôn ba mệt nhọc, vừa bị sĩ tốt quát lớn, đến nỗi bệnh can khí ứ đọng, quý thủy không đều, khí hư ra nhiều…”
“Ta đi lấy thuốc, Biển Thước cho ta phương thuốc.” Bùi Tiềm ‘khụ’ một tiếng, ngắt lời.
Vi Giao khó xử, cười cười: “Mỗ kế thừa y bát Biển Thước, ra phương thuốc phải có giấy bút.”
Bùi Tiềm nhìn hắn, quay đầu phân phó tùy tùng lấy giấy bút.
Vi Giao cười cười, nhướng mày với Ngụy An.
“Muốn thêm gì thì nói với ta.” Bùi Tiềm nhìn về phía ta.
Ta nhìn A Nguyên, lắc đầu với Bùi Tiềm.
Bùi Tiềm nhìn về phía Công Dương Quế.
“Muốn đi sao?” Công Dương Quế khoanh tay dựa tường, “Chủ công nhà huynh chưa uống xong rượu?”
Bùi Tiền không đáp lời, tiến lên vỗ vai chàng: “Nơi này phiền Trọng Bình trông nom.”
Công Dương Quế mỉm cười đè tay Bùi Tiềm, gật đầu: “Yên tâm.”
Bùi Tiềm thu tay lại, ta thấy tay Công Dương Quế nắm chặt vật gì.
“Ta về đây, nàng nghỉ đi.” Bùi Tiềm nói với ta.
Ta gật đầu, nhìn chàng: “Huynh chớ mệt nhọc quá.”
Bùi Tiềm nhìn ta, lát sau, cong khóe môi, tựa như đáp lại, tựa như chế giễu.
Không lâu sau khi chàng đi, tùy tùng đưa giấy bút tới, sĩ tốt canh cửa kiểm tr.a từng tờ một, xong mới để cho tùy tùng giao cho Vi Giao.
Vi Giao viết xong phương thuốc, sĩ tốt kiểm tr.a lại lần nữa mới giao cho tùy tùng mang đi.
“Ngô Côn không tin tưởng Quý Uyên.” Công Dương Quế từ trong phòng đi ra, nhìn bên kia, nhẹ giọng nói.
Ta khẽ gật đầu, chốc lát, lòng bàn tay bị nhét một mảnh giấy vào. Nghiêng đầu, Công Dương Quế liếc ta, cười nhẹ.
Ta nói với A Nguyên: “Về phòng thôi.” Dứt lời, nhanh chóng đi vào.
Ánh nến ảm đạm, giấy kia nhăn nhúm, là chữ Bùi Tiềm, vẫn đẹp như xưa. Lời trên giấy ngắn gọn, chỉ có vài chữ – Mã Khuê đã tới, Mạnh Tĩnh ở Lạc Dương.
Ban đêm, ta và A Nguyên nằm trên giường. Ván gỗ lỏng lẻo, xoay người đã kêu cọt kẹt, thỉnh thoảng lại có tiếng muỗi vo ve bên tai, không ngủ nổi.
Ta và A Nguyên dứt khoát nói chuyện, hàn huyên vài chuyện hôm nay.
“Phu nhân, Quý Uyên công tử vẫn để người ở nơi này sao?” A Nguyên hỏi.
“Chàng phải nghe Ngô Côn.” Ta nói, “Lại nói không ở nơi này, còn có thể đi nơi nào? Ta coi chàng là ai?”
A Nguyên than thở: “Nô tỳ cảm thấy may mắn khi phu nhân gả cho Đại công tử, giờ lại thấy không tốt.”
Ta cười cười, an ủi: “Nếu ta không gả cho Đại công tử, sao có thể gặp được huynh muội các ngươi và Lý chưởng sự chứ.”
“Vẫn biết thế…” A Nguyên làu bàu.
“Chàng cũng bất đắc dĩ.” Ta nhẹ giọng nói.
Thật ra ta không phải không nghĩ đến những chuyện kia, nhưng liên quan đến Bùi Tiềm, ta sẽ không xoắn xuýt quá nhiều, đây hết thảy là do ta đã quá hiểu chàng.
Trừ người nhà, ta rất ít hiểu rõ người khác, Bùi Tiềm là một trong số ít những người ta hiểu.
Chàng thiếu niên nổi danh, ai ai cũng nói chàng cử xử hợp lễ, có thể nói quân tử. Nhưng ít người biết, chàng là người tính tình tự tại. Chàng có hoài bão, mong muốn một đời danh thần tại triều, cho nên chàng khổ đọc kinh sử sách luận, chàng cũng muốn một đời danh tướng dong ruổi chiến trường, cho nên thuở nhỏ chàng đã tập kiếm với vũ sư.
Thơ phú kỳ nghệ, khoát luận thanh đàm, trong mắt mọi người, Quý Uyên công tử là nhất tôn cao cao tại thượng. Cho nên, chuyện chàng phải làm rất nhiều. Phụ thân chàng không thích chàng tòng quân, phải theo nghiệp văn chương, hôn sự của ta và chàng ảnh hưởng đến gia tộc, cho nên thoái hôn, hiện tại cũng vậy, Bùi thị và Ngô thị giao hảo, cha mẹ gia tộc đang ở Dương Châu, dĩ nhiên chàng phải dốc sức.
Đương nhiên đây là suy đoán của ta, nhưng hôm nay thấy điệu bộ của Ngô Côn, ta cảm thấy người này không đáng. Hắn mượn sức Bùi Tiềm nhưng lại phòng bị chàng, mà cũng kỳ lạ, Bùi Tiềm còn hiểu rõ hơn ta… Nghĩ tới mấy chuyện này, ta tự giễu. Năm đó ta cũng tự phụ hiểu rõ Bùi Tiềm, cho nên khi nghe được tin chàng thoái hôn, vô luận thế nào ta cũng không chịu tin tưởng. Tình cảm của chúng ta tưởng như không gì phá nổi, mà khi mưa gió nổi lên, nó lại giống như đóa hoa trong nhà kính, yếu ớt chốc lát đã tan tành.
“Hôm nay quân tào nói, người Ung Đô tới, khi nào Ngô Côn sẽ nói?” A Nguyên hỏi.
Ta thở dài, lắc đầu: “Không biết.”
Ta vô cùng nhớ Ung Đô. Nơi đó mặc dù ngày ngày nghe Quách phu nhân chỉ đông nói tây, còn lo lắng lão thất phu Ngụy Giác nhét thị thiếp cho Ngụy Đàm, nhưng còn những thứ khác làm ta phấn chấn, tỷ như làm ăn, tỷ như Ngụy Đàm… Nghĩ đến tên, ta không nhịn được xuất thần, chàng ở Lạc Dương? Ở Lạc Dương làm gì?
Còn Mã Khuê đã tới, tới nơi nào? Lạc Dương sao? Ta bỗng nhớ đến người nhìn lấy lúc xuống xe, chẳng lẽ…
“Nếu có thể nhanh trở về thì tốt…” Giọng A Nguyên mơ màng.
Ta đáp một tiếng, từ từ nhắm mắt lại.
Tay đặt cạnh bụng, vai chạm tay A Nguyên, nhiệt độ nhàn nhạt, ta cố gắng tưởng tượng dáng vẻ người đó… Giờ này khắc này, chàng có nhớ ta không?
Vô luận Ngụy An làm cái gì, nhất định phải vẽ trước.
Vi Giao lấy được giấy đều cho Ngụy An. Một ngày trôi qua, hai ngày trôi qua, Ngụy An vẫn vẽ, vật liệu gỗ vẫn nguyên si. Hoàng thúc không nhịn được, nói muốn xẻ vật liệu gỗ ra, Ngụy An lại nói không cần.
“Gấp cái gì, cẩn tắc vô áy náy.” Vi Giao chậm rãi nói.
Tới thăm chúng ta, trừ Bùi Tiềm, còn có Thôi Dĩnh.
Nghĩ lại, nếu không phải ngày đó hắn ở trước mặt Ngô Côn khen Ngụy An làm xe ngựa tốt, Ngụy An cũng không đến nỗi bị Ngô Côn lấy chuyện làm xe ngựa gây khó dễ.
Cho nên lúc hắn tới, A Nguyên, Hoàng thúc và Vi Giao không lấy gì làm hòa nhã.
Nhưng hiển nhiên Thôi Dĩnh không cần, Ngụy An hiển nhiên không cần.
Ngụy An mang sơ đồ mình vẽ bày trước mặt Thôi Dĩnh, hai người ngươi một câu, ta một câu, vùi đầu thảo luận.
“Tứ công tử thật là…” A Nguyên bất mãn nói, “Có gì mà nói với tiểu nhân kia, giờ cũng lộ ra chân tướng muốn toàn tâm toàn ý chế tạo xe cho Ngô Côn.”
Vi Giao dùng chày đá giã thuốc, vừa giã vừa nói: “Nói không chừng, Tứ công tử làm xong xe ngựa, Ngô Côn vui vẻ mà thả chúng ta thì sao?”
Lời này nói to, nhưng hai người kia như mắt điếc tai ngơ, A Nguyên và Vi Giao một bộ hậm hực.
Bảy ngày sau, rốt cuộc Ngụy An cũng hoàn thành xong bản vẽ. Trước hắn giao cho sĩ tốt mấy tấm ván gỗ, để bọn họ cầm đi, dựa theo đấy mà rèn ra miếng sắt. Rồi sau đó lại quay vào đống gỗ trong sân, tính tính toán toán, mấy người lại bắt đầu cưa cưa bào bào, động thủ chế xe.
Ta không làm được việc gì, chỉ có thể đứng bên nhìn, trông coi nước uống, ai khát sẽ rót đưa đến.
Mà Ngụy An thiết kế thật có hiệu quả, ba ngày sau, mấy miếng gỗ xẻ ra được dùng đinh đóng lại với nhau, đại khái cũng có dáng vẻ.
Mặt trời ngả về tây, mọi người lau mồ hôi, người người thần thái đắc ý. Đêm mau lạnh, mấy người chúng ta không chú ý quá nhiều, ngồi luôn trên đống gỗ dùng bữa. Sau khi ăn xong, một gã sĩ tốt tới thu bát đũa, A Nguyên đang muốn đi bộ tiêu thực, mới ngẩng đầu, bỗng nhiên kinh hô một tiếng.
“Suỵt!” Người nọ vội vàng ý bảo chớ lên tiếng, rồi hướng Công Dương Quế cười một tiếng, “Công Dương huynh đệ.”