Chương 96: Biển Thước (Thượng)
Ta biết Ngụy Giác là Trưởng tử, nhưng lần đầu tiên biết ông ngoài anh em họ còn có anh em ruột.
Người này đứng hàng thứ ba, tên Khang, là đệ đệ khác mẹ với Ngụy Giác. Khi ông còn bé, tổ phụ Ngụy Giác làm chủ, cho Ngụy Khang làm con thừa tự của một vị thúc bá không có con trai. Theo lời Châu thị, Ngụy Khang tính tình quái đản, ham ăn biếng làm, đã từng trở mặt với Ngụy Giác. Mà sau khi Ngụy Giác khởi sự, toàn bộ huynh đệ Ngụy thị đều theo Ngụy Giác, chỉ có Ngụy Khang vẫn ở lại Lũng Tây.
Buổi tối, trong nhà vì cho chúng ta đón gió tẩy trần, tề tựu dùng bữa. Nhưng đang trong lúc tang kỳ, cơm canh thanh đạm, không có món mặn, hơn nữa con cháu lại thiếu mất hai người, mọi người có vẻ buồn bã hơn.
Ngụy Giác đau đầu, sau khi ăn xong, phất tay cho mọi người về nghỉ. Ta và Ngụy Đàm về viện, xuyên qua một chỗ hành lang gấp khúc, phía góc quẹo bỗng nhiên xuất hiện một bóng người, nhìn lại, ta giật mình, là Nhâm cơ.
Nhìn thấy chúng ta, nàng ngạc nhiên, vội vàng hành lễ: “Bái kiến Đại công tử, thiếu phu nhân.”
Ta ung dung, liếc về phía Ngụy Đàm. Chàng nhìn Nhâm cơ, thần sắc bình tĩnh.
“Ừ.” Chàng đáp.
“Nhâm cơ đi nơi nào?” Ta mỉm cười, hòa khí nói.
Nhâm cơ bộ dạng phục tùng, nhẹ nhàng nói: “Người chăm lo hương khói trong Phật đường không đủ, thiếp đang đến chỗ quản sự đăng ký.”
“Ra vậy.” Ta gật đầu, ánh mắt đánh giá nàng, lâu không gặp, Nhâm cơ ngoại trừ ăn mặc đơn giản, khí sắc vẫn tốt, xinh đẹp động lòng người.
“Đi đi.” Ngụy Đàm nói.
Nhâm cơ đáp, thi lễ, cúi đầu mà đi.
Về đến phòng, ta tắm rửa sạch sẽ xong, trời vẫn còn sớm. Ngụy Đàm tắm xong, Vương Huy đến tìm, nói có việc bẩm báo, chàng lại đi ra ngoài. Ta ở trong phòng không có việc gì, bảo A Nguyên đi nghỉ tạm, mình thì ngồi ở trước gương. Nhìn thấy mình trong gương, bỗng nhiên ta nhớ đến truyện quá khứ.
Ngày xưa, một lần ta nghe lén mẫu thân nói chuyện với các phu nhân về phụ nhân nhà ai, trong lúc mang thai, trượng phụ nạp thiếp; lại phụ nhân nhà ai, sinh xong gầy yếu, tình cảm trượng phụ nhạt dần. Năm đó tuy ta nghe không hiểu hết, nhưng vẫn tổng kết được hai điểm, một sống ch.ết quả là việc nguy cấp, hai là nam tử bạc tình.
Đương nhiên, khi đó ta có Bùi Tiềm, hai vấn đề này ta cảm thấy sẽ không phát sinh trên người mình, mà hiện giờ, ta đối với việc mang thai thật vui sướng, cảm thấy ý tưởng của mình năm đó không phải không có lý.
Ngụy Đàm không phải là người không quản được thắt lưng quần, điểm này ta biết, nhưng còn tâm tư người khác ta không phòng được.
Tỷ như Nhâm cơ, nàng là vợ lẽ danh chính ngôn thuận, lại như hoa như ngọc. Ta nhìn vào trong gương, đứng dậy, nữ tử trong gương, vẫn là khuôn mặt kia, nhưng thân hình đã không còn duyên dáng, thẳng đuồn đuột như thùng đựng nước. Ta vuốt ve bụng, bỗng nhiên có chút phiền lòng, thở dài.
“Sao thở dài?” Giọng Ngụy Đàm bỗng vang lên sau lưng.
Ta giật mình quay đầu, không biết chàng vào từ khi nào, cười cười: “Giật mình?”
Ta lườm chàng, nói: “Phu quân trở về cũng không lên tiếng.”
“Mới vừa không phải lên tiếng sao?” Ngụy Đàm đi tới, vuốt tóc ta, lại cúi đầu nhìn bụng ta.
“Hôm nay có động không?” Chàng hỏi.
“Có.” Ta gật đầu.
Nói đến đứa nhỏ, tâm tình ta đột nhiên chuyển biến tốt đẹp, cười cười, “Mạnh hơn hôm qua, chắc là dùng chân.”
“Ồ?” Ngụy Đàm cũng cười, hai tay ôm chặt ta, “Đoán chừng là con trai.”
“Vì sao?”
“Mẫu thân ta nói, lúc ta còn trong bụng, cũng thường xuyên động chân.”
Ta không cho là đúng, nói: “Không hẳn, có lẽ ngày mai lại động tay, đó là con gái.”
“Con gái cũng tốt.” Ngụy Đàm nhìn ta, cong khóe môi, “Đẹp giống mẫu thân.”
Lời này ta nghe thực hưởng thụ, nhưng nhũ mẫu đã nói, không thể tin tưởng lời ngon tiếng ngọt của nam nhân.
Ta đẩy chàng: “Canh giờ không còn sớm, phu quân thay quần áo đi.”
Hôm nay tuy nhiều việc, nhưng sau khi nằm xuống ta phát hiện mình không buồn ngủ, Ngụy Đàm nằm cạnh ta, dựa vào một chiếc gối, đang chậm rãi giở sách.
Ta nhổm lên, nhìn sang, trên giấy chi chít chữ, nhìn kỹ một dòng, viết cái gì mà binh cái gì mà đao, không phải loại ta thích xem.
“Không ngủ được?” Ngụy Đàm nhìn về phía ta.
“Ừ.”
Ngụy Đàm dịch ra ngoài, vươn cánh tay.
Ta mỉm cười, tìm tư thế thoải mái, vừa không chèn vào bụng, tựa vào ngực chàng. Đó là môt thói quen tạo thành lúc đi đường. Không biết có phải do mang thai hay không, ta đi vào giấc ngủ có chút khó khăn, Ngụy Đàm liền gắng sức giúp ta. Ta phát hiện tựa vào ngực chàng, nghe tiếng tim đập thực yên tâm, vì thế Ngụy Đàm cứ vậy ôm ta, tận đến khi cánh tay chàng mỏi như ta mới mơ màng tiến vào giấc ngủ.
Từ khi rời khỏi Nhữ Nam, chúng ta rất hạn chế chuyện phòng the, việc này coi như gần gũi lắm rồi.
“Hôm nay thiếp nghe cữu thị nói, có vị Tam thúc phụ sắp tới phải không?” Ta không muốn đọc sách cùng chàng, mở miệng hỏi.
“Ừ.” Ngụy Đàm nói, “Hai tháng trước, dân tộc Tiên Ti xân chiếm Lũng Tây, Tam thúc phụ dẫn năm ngàn hương nhân, đánh bại dân tộc Tiên Ti, phụ thân dâng thư cho thiên tử, cho làm Thái thú Lũng Tây.
Ta kinh ngạc, nghĩ nghĩ, hiểu ra, Ngụy Giác mới bại trận, thời gian này vừa phải ổn định lòng người vừa phải thể hiện mình vẫn có năng lực, vị Tam thúc phụ này là huynh đệ nhà mình, đương nhiên phải thật lực tuyên dương một phen.
“Phu nhân chưa gặp Tam thúc phụ phải không?” Ngụy Đàm buông sách, hỏi ta.
“Ừ.” Ta đáp.
“Số lần ta gặp ông ấy cũng đếm trên đầu ngón tay.” Ngụy Đàm nói, “Ông ấy không thân với người nhà lắm.”
“Ra vậy.” Ta nói.
Chuyện Nhâm cơ, ngày hôm sau ta để A Nguyên đi hỏi thăm. Không lâu sau, nàng trở về bẩm báo, nói Nhâm cơ mấy tháng trước vẫn ở Phật đường, thời gian trước Ngụy Đàm trở lại Ung Đô, vẫn hay bôn ba bên ngoài, rất ít quay về Ngụy phủ. Ta nghe được những lời này, trong lòng yên ổn rất nhiều.
Hôm nay không có việc gì, chỉ có Ngụy Giác vẫn đau đầu từ đêm qua tới giờ, ăn xong bữa trưa, Ngụy Đàm trở về, đưa theo Vi Giao.
“Đệ tử của Chu Biển Thước?” Quách phu nhân nghe thấy danh hào, vẻ u sầu trên mặt biến mất, nhìn về phía Vi Giao, nghi hoặc đánh giá vài lần.
Vi Giao cũng nhìn bà, ngẩng đầu ưỡn ngực, cặp lông mày rậm rướn cao.
“Đúng vậy.” Ngụy Đàm nói, “Vi Biển Thước y thuật tinh thâm, con đặc biệt mời đến chẩn bệnh cho phụ thân.”
Quách phu nhân gật đầu: “Ra vậy, vậy mời Vi Biển Thước vào trong.” Dứt lời, gọi gia nhân dẫn đường.
Nhà trong không thể vào nhiều người, ta ở lại bên ngoài, dặn chưởng sự đi chuẩn bị giấy bút, đưa cho Vi Giao viết phương thuốc.
“Phu nhân,” A Nguyên nhìn quanh, nhỏ giọng hỏi, “Vi Giao có thể chữa khỏi cho Thừa tướng không?”
“Không biết.”
A Nguyên định nói tiếp, phòng trong đột nhiên truyền đến tiếng hét lớn: “Lang băm! Thi châm cái con khỉ, ngươi đừng mơ hại gia!”