Chương 101: Sinh con
Edit: Gà Say Sữa
“Phu nhân!” – A Nguyên chạy vào muốn đỡ ta nhưng lại không dám chạm, chỉ có thể lo lắng hỏi – “Phu nhân cảm thấy thế nào?”
Ta dựa vào gối tựa, lấy lại bình tĩnh lắc đầu một cái.
Thật ra thì bụng ta cũng không quá đau, có lẽ là do hôm qua nghe Chu thị và Mao thị tán gẫu về chuyện sinh đẻ cho nên mới khẩn trương một chút
Nhưng lạ là ở chỗ sau khi đau một hồi, bụng ta bỗng nhiên lại yên lại.
Ta ngẩn người, đang muốn đứng lên thì bụng lại bắt đầu đau.
“Làm sao rồi?” – Ngụy Đàm mới từ tiền đường trở về, có lẽ là nghe được tin tức nên mới vội vã chạy về.
Thấy bóng chàng xuất hiện ở cửa, lòng ta mới an ổn hơn một chút.
“Mau mở cửa lớn ra, tránh để tắc nghẽn!” – Ta đang định mở miệng, Ngụy Đàm đã nghiêm mặt lại, chỉ huy gia nhân vô cùng rõ ràng rành mạch – “Gọi thêm mấy người nữa tới đây, đem tháp nâng lên, chuyển phu nhân qua phòng sinh!”
“Bà đỡ đâu? Mau đi gọi lại đây!”
“A Nguyên! Đi lấy chăn nệm… Nhầm rồi, lấy cái mới ấy! Đồ để trong rương!”
Gào quát xong, Ngụy Đàm lại cúi xuống ôm lấy bả vai ta, hai mắt sáng ngời, âm thanh ôn hòa – “Đừng lo lắng, nàng cố nhẫn nhịn một chút!”
Ta – “…”
Cảm giác đau đớn trong bụng vốn không nghiêm trọng lắm nhưng nhìn dáng vẻ Ngụy Đàm như sắp lâm phải đại địch khiến cho chính ta cũng cảm thấy như mình sắp sửa sinh đến nơi.
Đến khi bà đỡ cuối cùng cũng bị người hầu kéo tới thì ta đã nằm trong gian phòng sinh được thu xếp ổn thỏa.
Bà đỡ tới xem xét tình trạng, hỏi ta mấy câu, bắt mạch một chút, cuối cùng sờ bụng ta cười nói “Không gấp”, lại phân công mấy thị tỳ phụ sinh đi chuẩn bị đồ dùng đỡ đẻ.
Cuối cùng, bà ta nói với Ngụy Đàm – “Đại công tử, nơi đây là phòng sinh, nam nhân không tiện vào trong.”
Ngụy Đàm thoáng sửng sốt rồi lại nhìn về phía ta.
Ta cũng nhìn chàng, bỗng nhiên nghĩ đến lần này chàng đi, nếu như thuận lợi phụ tử còn có thể gặp lại nhau, nhưng nếu không thuận lợi…
Hốc mắt chợt đau xót, ta cố gắng nuốt xuống nghẹn ngào, mím chặt môi.
“A Dung…” – Ngụy Đàm vội đi tới bên cạnh ta, thần sắc có chút phức tạp, lau nhẹ khóe mắt ta.
Không biết có phải do cơn đau trong trong bụng càng lúc càng mãnh liệt hay không, ta càng khó chịu, siết chặt tay chàng không chịu buông ra.
Bà đỡ ở bên cạnh thấy vậy, cười khổ nói – “Thiếu phu nhân, đau đẻ kéo dài nhất cũng chỉ một hai ngày, chớ lo lắng. Thai vị của thiếu phu nhân ngay ngắn, nhất định là không có gì đáng lo ngại.”
Ta nhìn bà ta rồi lại nhìn sang Ngụy Đàm, hít sâu một hơi.
“Phu quân đi ra ngoài đi.” – Ta lau nước mắt, buông tay Ngụy Đàm, nói rất khẽ.
Sắc mặt Ngụy Đàm có chút không nỡ, sau một lát thấp giọng nói – “Ta ở ngay bên ngoài.”
Ta gật đầu một cái.
Ngụy Đàm dặn dò bà đỡ cùng A Nguyên vài câu, lại cúi đầu vuốt tóc ta một cái sau đó mới xoay người đi ra ngoài.
Ta và Ngụy Đàm từng thảo luận về tên của hài tử. Ngụy Đàm luôn kiên trì nói tên của con phải do chàng đặt vì vậy ngày nào trở về cũng trăn trở mãi. Sau khi Ngụy Đàm thương lượng với Ngụy Giác chuyện này, Ngụy Giác tỏ vẻ không vui nói tên của Ngụy Trì là do ông ta đặt, quyền đặt tên cho cháu đích tôn dĩ nhiên cũng phải là của ông ta.
Vì vậy ta và Ngụy Đàm đành rơi vào tình cảnh chỉ có thể đặt nhũ danh cho con mình.
Nếu đã là nhũ danh, ta không chút do dự giành lấy quyền làm chủ, nói kêu là A Quai.
Mới đầu, Ngụy Đàm còn không chịu, nói chàng là phụ thân đứa bé, tại sao nhũ danh lại do ta đặt.
Ta vuốt bụng phản đối – “Nhưng thiếp mới là người sinh.”
Ngụy Đàm khinh thường nói – “Không có vi phu, phu nhân làm sao có hài tử.”
Ta phản bác – “Thiếp mới là người tận sức sinh ra nó.”
Ngụy Đàm mỉm cười – “Nhưng người tận lực lúc tạo người lại là vi phu.”
Vấn đề này tranh cãi tới tranh cãi lui chung quy cũng không có kết quả. Cuối cùng ta nhường một bước, để Ngụy Đàm nêu ra mấy cái nhũ danh. Quả nhiên không ngoài dự liệu của ta, dân võ biền như Ngụy Đàm nhũ danh nghĩ ra không phải loại trích dẫn từ trong điển cố thì cũng là A Đoàn, A Phúc. A Ngọc, A Tuyết vân vân và vê vê.
Vì vậy ta không nhẫn nhịn nữa, nói hài tử đặt tên là A Quai.
Tới hôm nay thì ta không thèm nghĩ tới vấn đề nhũ danh gì nữa.
Từng trận đau đớn tới dồn dập liên hồi, so với lúc này thì những cơn đau bụng ban đầu giống như là trò đùa vậy. Bà đỡ cho hai hầu gái vóc dáng cường tráng đỡ lấy ta, sau lưng đệm chăn nệm thật dày. Tinh lực của ta hoàn toàn bị sinh mệnh đang muốn chui ra ngoài kia làm cho mất hết. Ta cắn chặt răng, chỉ nghe người bên cạnh không ngừng nói – “Dùng chút lực, dùng thêm một chút lực!”
Ta cắn khăn, thở hổn hển, không biết có phải là ảo giác hay không, mỗi khi thoáng dừng lại, tựa hồ nghe được một âm thanh mơ hồ từ bên cạnh truyền tới, vừa nhỏ vừa trầm thấp.
“A Dung…” – Như thể có người đang kêu tên ta, vừa giống Ngụy Đàm lại vừa giống mẫu thân.
Đến khi tiếng khóc vang dội truyền vào tai ta thì thân thể đã vô cùng mệt mỏi.
Đám người hầu bên cạnh reo lên vui mừng, ta được dìu nằm xuống trên tháp.
Không để cho ta kịp thở ra, bà đỡ đã lớn tiếng nói – “Chúc mừng thiếu phu nhân, là một vị tiểu nữ quân!”
Nữ quân?
Ta vô lực nghiêng đầu, đập vào tầm mắt là một khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nheo đang oe oe khóc, bàn tay nhỏ bé vung vẩy trong không khí.
Đây là hài tử của ta? Chính là đứa bé mà ta hoài thai hơn chín tháng mới sinh ra được?
Ta cảm thấy vừa kỳ diệu lại vừa không chân thật, nặng nhọc giơ tay lên, đến khi ngón tay ta chạm được vào bàn tay nhỏ bé kia, trong lòng chợt trở nên mềm nhũn.
Nữ nhi cũng tốt.
Ta lộ ra nụ cười, âm thanh khàn khàn yếu ớt – “… A Quai, ta là mẫu thân…”
Trước đây, mẫu thân từng kể cho ta nghe về cảm nhận của bà lúc sinh ra ta.
“Lúc ta sinh huynh trưởng của con rất đau, còn sinh A Dung à…” – Bà cười, vuốt mặt ta – “Mẫu thân kêu một tiếng A Dung, con liền chui ra.”
Điều này dĩ nhiên là lừa gạt trẻ con, sau khi ta lớn lên, mặc dù chưa từng tận mắt chứng kiến chuyện sinh đẻ nhưng cũng nghe lỏm được không ít. Chu thị và Mao thị chính là nguồn bát quái lớn nhất gần đây của ta. Đối với chuyện sinh hài tử, bọn họ đều trăm miệng một lời, chính là đau. Còn về con đầu lòng chứ gì, thêm một chữ nữa, chính là càng đau.
Tuy ta nghe xong trong lòng có hơi run rẩy nhưng đến khi chính mình tự trải qua mới thực sự hiểu hết được nỗi gian khổ của người làm mẹ.
Sau khi ta tỉnh lại lần nữa, người đầu tiên nhìn thấy chính là Ngụy Đàm.
Chàng ngồi ở cạnh giường nhìn ta, trên mặt mang theo nụ cười nhưng ánh mắt phủ đầy tia máu chứng tỏ không được nghỉ ngơi tốt.
“Tỉnh rồi?” – Ngụy Đàm thấp giọng hỏi, âm thanh khàn khàn.
“Ừ” – Cổ họng ta như bị vướng thứ gì đó, người lại hơi nhỏm lên.
Bọc tã nho nhỏ đặt nằm trên giường ở giữa ta và Ngụy Đàm, khuôn mặt hài nhi bé bỏng ngủ say vô cùng điềm tĩnh
“Con bé ngủ say lắm.” – Ngụy Đàm tươi cười.
Ta cũng cười, nhìn Ngụy Đàm. Nụ cười trên khuôn mặt chàng thật sâu, trong mắt không che dấu nổi vẻ vui mừng, trong lòng ta tựa như có một dòng mật ngọt chảy qua, vừa mềm mại lại ấm áp.
Hai người cùng im lặng, Ngụy Đàm nắm tay ta, ngón tay chai sần thô ráp chậm rãi vuốt ve ngón tay ta.
Ta trở ngược bàn tay nắm lấy tay chàng, không khỏi lại nhìn sang A Quai, từ lông mày đến mũi, đến mắt, tỉ mỉ nhìn, tràn ngập tò mò.
A Nguyên bưng tới một chén cháo, cười khanh khách nói – “Phu nhân, tiểu nữ quân ngoan lắm, không khóc không nháo. Đại công tử cả đêm qua không chợp mắt chút nào, sáng nay khó khăn lắm chúng em mới khuyên ngài đi nghỉ được một chút, giờ lại tới trông chừng phu nhân, ai cũng không cản được.”
Ngụy Đàm hiếm khi hiền hòa độ lượng thế này, bị tỳ nữ trêu ghẹo cũng không nổi nóng, khóe miệng cong lên, nhận lấy chén cháo từ trong tay A Nguyên – “Bế tiểu nữ quân ra ngoài đi, ta muốn đút cháo cho phu nhân.”
A Nguyên vâng một tiếng, cẩn thận ôm lấy A Quai.
Ta trông A Nguyên bế A Quai đặt lên trên tháp nhỏ, thấy con bé vẫn ngủ say không động đậy mới thu hồi lại ánh mắt.
“Còn đau không?” – Ngụy Đàm thấp giọng hỏi.
Ta gật đầu một cái – “Ừm.”
Ánh mắt Ngụy Đàm lộ ra vẻ thương tiếc, chàng cúi đầu thổi cháo sau đó đưa một thìa đến bên miệng ta.
Ta nhìn chàng, há miệng. Cháo không nóng, mùi hương rất thơm, ta nuốt xuống, cả người cảm thấy vô cùng thư thái.
“A Quai đã ăn chưa?” – Ta hỏi.
“Ăn rồi.” – Ngụy Đàm cầm khăn, lau đi nước cháo vương lại bên khóe miệng ta, nói – “Phía bên mẫu thân đã đưa nhũ mẫu tới.”
“Cữu thị và cô thị đã tới thăm rồi sao?” – Ta hỏi.
“Tới rồi.” – Ngụy Đàm tiếp tục đem một thìa cháo đút vào miệng ta nói – “Đêm qua bọn họ vẫn luôn đợi tin hài tử ra đời, phụ thân còn tới ôm cháu hồi lâu mới trở về.”
Ta cười nói – “Vậy sao? Đã đặt tên chưa?”
Ta nhìn chàng gục gặc đầu.
A Quai ra đời, đối với Ngụy thị là một chuyện hết sức vi diệu, điểm này ta biết, Ngụy Đàm cũng biết.
Ta và chàng thành hôn đã sấp sỉ hai năm, lúc trước vì chuyện con nối dòng khiến cho cả hai đều có áp lực riêng, hôm nay vất vả lắm mới sinh được một đứa nhưng lại không phải là con trai. Chuyện này, cho dù Ngụy Đàm không để ý thế nhưng sự thất vọng của Ngụy Giác, không cần phải nghĩ cũng biết.
“Nếu như…” – Ta dừng một chút, nhẹ nhàng nói – “Nếu như là con trai thì tốt rồi.”
Ngụy Đàm nhìn ta, khóe môi vểnh lên, lại đem một thìa cháo nhét vào miệng ta – “Đừng suy nghĩ nhiều.”
**********
Ta vẫn còn trong tháng, không thể xuống giường. Đến đầu xuân, Ngụy Đàm bắt đầu bận rộn, mỗi ngày chỉ có thể tới thăm ta một chút vào sáng sớm và buổi tối. May mà Chu thị và Mao thị thường xuyên tới thăm, ngay cả chuyện trướng sữa cùng các vấn đề hậu sản cũng là do bọn họ chỉ dạy cho ta.
“A Quai thật xinh xắn.” – Mao thị ôm hài tử, vừa tỉ mỉ nhìn vừa nói – “Tương lai nhất định là giống Trưởng tẩu.”
Ta cười nói – “Con bé còn nhỏ, không phải trước đây đệ muội nói phải lớn một chút mới có thể nhìn ra giống ai hay sao?”
“Bây giờ đã có mấy phần giống rồi.” – Chu thị lại gần nói – “Trán con bé giống Trưởng tẩu, cằm cũng là của Trưởng tẩu.”
Mao thị nói – “Mắt và mũi lại giống Đại đường huynh, còn người của A Quai giống cha mẹ mỗi người một nửa.”
Mọi người đều cười rộ lên.
“Không giống A Trì, bộ dáng đó, hoạt bát y như Nhị đường huynh.” – Chu thị cười nói.
“Nói đến A Trì, muội lại nhớ tới một chuyện, tên của A Quai vẫn chưa đặt đúng không?” – Mao thị hỏi ta.
Ta lắc đầu – “Vẫn chưa, cữu thị nói muốn đích thân đặt tên.”
Mao thị gật đầu, thở dài nói – “Gần đây Thừa tướng lại bắt đầu đau đầu, chỉ e sẽ chậm một chút.”
Ta cười nói – “Chuyện đặt tên vốn cũng không gấp.” – Chuyện này ta đã biết, hai ngày trước Ngụy Đàm có nói cho ta nghe. Chàng muốn mời Vi Giao tới nhưng Vi Giao vẫn luôn ở trong núi sâu hái thuốc, không tìm thấy bóng dáng đâu.
Mao thị và Chu thị ở lại nói chuyện với ta một hồi rồi trở về.
Đến chiều tối, ta nhìn sắc trời, đang suy nghĩ không biết bao giờ Ngụy Đàm mới trở về thì A Nguyên bỗng nhiên vội vã chạy vào nói – “Phu nhân, xảy ra chuyện lớn rồi!”
“Chuyện gì?” – Ta hỏi.
A Nguyên ghé lại gần, thấp giọng nói với ta – “Em mới đi ngang qua tiền viện, nghe thấy quản sự đang vội nói với người ta, Thừa tướng trúng gió rồi!”