Chương 17: Mục tiểu tướng quân
Phương Kiều tuân theo sự phân phó của sư phụ, lấy Tỉnh thần cao bôi dưới mũi của Mục Viễn, lại ấn vào mấy huyệt vị, chỉ trong chốc lát Mục Viễn liền tỉnh lại. Hắn mở mắt ra, nhìn thấy sáu người vây quanh mình, ban đầu ánh mắt lộ ra vẻ ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Hàn Tiếu thầm nghĩ hắn chắc đã phản ứng kịp bọn họ là ai rồi.
Vân Vụ lão nhân cũng không quanh co lòng vòng nữa, ông nói với Mục Viễn: “Ta là Vân Vụ lão nhân. Ngươi nên biết thân thể mình bị thương nặng, tính mạng nguy kịch, người nhà của ngươi mới đem ngươi tới núi Vân Vụ để cứu chữa”.
Mục Viễn gật gật đầu. Vân Vụ lão nhân nói tiếp: “Ta đã xem qua thương thế của ngươi, Chung độc có thể giải, nhưng chỗ bị thối rữa không thể chữa nổi. Nếu không cắt bỏ cánh tay phải của ngươi, dù cho giải được Chung độc thì chỗ thối rữa vẫn sẽ tiếp tục lan đến mọi nơi trên cơ thể ngươi, đến lúc đó ngươi chỉ còn nước ch.ết. Cho nên ta chỉ hỏi ngươi, muốn ch.ết hay là muốn cánh tay?”.