Chương 34: Cô bé đáng yêu.
Thanh âm nhẹ nhàng ấy khiến ngực Thẩm Phồn Tinh rung động.
Cô chưa bao giờ biết, vậy mà lại có người có thể nỉ non tên cô một cách ôn nhu như thế.
Cũng là lần đầu tiên cô đồng ý với điều mẹ nói, rằng tên cô rất êm tai, là thật sự.
Phồn Tinh......
Hiện tại nghe xong, thấy thật sự rất êm tai.
Thẩm Phồn Tinh không nhúc nhích, cứ như vậy để tay mình bị hắn nắm, bị hắn gọi tên.
Hoàn toàn đã quên, cô chỉ là cam chịu để hắn theo đuổi, lại chưa có cho phép hắn tiến triển nhanh như vậy.
"Mấy ngày nay tôi sẽ rất bận, em nghỉ ngơi cho tốt, tôi sẽ gọi điện thoại cho em."
Bàn tay nắm lấy tay cô hơi siết chặt lại, giọng nói trầm thấp từ hoặc chan chứa tình cảm thiết tha lưu luyến.
"Ừ." Thẩm Phồn Tinh nhẹ giọng lên tiếng, hiếm khi ngoan ngoãn đồng ý như vậy.
Bạc Cảnh Xuyên cười, đôi con ngươi như hồ nước sâu thẳm gợn sóng nước lăn tăn làm tim người ta phải động đậy.
Thẩm Phồn Tinh giật giật tay, muốn rút tay về, lời nói đã nói xong, cô cũng nên xuống xe.
Nhưng mà Bạc Cảnh Xuyên lại không có buông cô ra, ngược lại càng hơi dùng sức nắm chặt tay hơn một chút
"Để trống lịch cho thứ sáu tuần sau đi."
"Tại sao? Có chuyện gì à?"
Bạc Cảnh Xuyên trầm ngâm nửa giây, gật đầu.
"Ừ. Cũng không phải chuyện gì rất quan trọng."
"Vậy......"
"Muốn từ chối tôi?"
Bạc Cảnh Xuyên nhìn chằm chằm cô, con mắt đen nhánh rõ ràng hiểu thấu.
Thẩm Phồn Tinh mím môi: "Anh muốn đi đâu?"
Bạc Cảnh Xuyên khẽ nhướn mày: "Đến lúc đó tôi để Du Tùng tới đón em."
"......Được."
Thẩm Phồn Tinh đã đồng ý nhưng Bạc Cảnh Xuyên vẫn nắm tay cô không chịu buông ra.
Thẩm Phồn Tinh rốt cuộc nhịn không được cúi đầu nhìn hai bàn tay đang nắm chặt, trên tay cô có dính keo sao?
Khiến hắn khó buông ra như vậy.
"À......cảm giác giống như lần sau sẽ không dễ dàng được nắm như vậy nữa."
Bạc Cảnh Xuyên còn nói cho cô đáp án.
Anh là học thuật đọc tâm sao?
Cô có nói cái gì sao?
Là một cấp trên nho nhỏ, Thẩm Phồn Tinh từ trước đến nay luôn thích người thông minh, có thể làm nhân viên, trợ thủ cho cô thì đó là chuyện cầu còn không được.
Chính là từ khi biết trên thế giới này có người gọi là Bạc Cảnh Xuyên, có quá nhiều khoảnh khắc cô tự lật đổ nhận thức của chính mình.
Con người quá thông minh đôi khi cũng không phải là chuyện tốt.
Cô mạnh mẽ rút tay trở về, trên gương mặt giãy giụa có vài phần ửng đỏ.
"Tôi đi xuống."
Bạc Cảnh Xuyên thu hồi tay, thong dong đặt xuống tay vịn, cười ấm áp nhìn cô.
"Được, đi đi. Cận thận đừng để bị ướt."
"Ừ."
Thẩm Phồn Tinh không còn có nửa giây dừng lại, nhanh chóng mở cửa xe.
Bỗng nhiên một dòng nước lạnh ập vào mặt, cùng với đó là tiếng mưa rơi tí tách khiến Thẩm Phồn Tinh hơi hơi dừng một chút.
Rõ ràng vừa rồi còn an tĩnh ấm áp, lúc này mở cửa ra lại lập tức bước vào một thế giới ồn ào, lạnh băng.
Du Tùng bận rộn lo lắng đem ô che trên đỉnh đầu Thẩm Phồn Tinh, không để cô bị ướt một góc áo nào.
Không khí lạnh lẽo khiến trái tim cô đột nhiên bình tĩnh trở lại.
"Thẩm tiểu thư cẩn thận."
Giọng Du Tùng đặc biệt cung kính, đôi mắt thậm chí có chút khẩn trương mà nhìn chằm chằm cô, giống như thật sự sợ cô xảy ra sơ xuất gì.
"Cảm ơn."
Thẩm Phồn Tinh khom người xuống xe, trước tiên đóng cửa xe lại.
Cửa xe đóng chặt ngăn lại dòng nước lạnh bên ngoài, trong xe dần dần trở nên ấm áp.
Bạc Cảnh Xuyên ngồi ở trong xe, con ngươi đen láy tĩnh lặng có tia sáng đang nhẹ nhàng lưu chuyển, khóe môi hơi hơi nâng lên.
Cô bé đáng yêu.