Chương 70: Giá trị con người không thể đánh giá.
“Nên bồi thường như thế nào thì làm đi? Anh bồi được sao?!”
Không khí bỗng rơi vào im lặng.
Du Tùng nhàn nhạt liếc qua Lâm Phỉ Phỉ, trong mắt không che giấu được vẻ khinh thường.
Đề cao bản thân quá rồi đấy, thật sự xem mình thành một củ hành tây đấy à? (Hành tây có nhiều lớp bao bọc nhau, ý chỉ nữ phụ cho rằng mọi thứ đều vây quanh mình)
Hả
Cô ta cũng vênh váo thật.
Loại đồ vật này mà tiên sinh còn không bồi thường được?
Đường đường là tập đoàn tài chính Bạc thị, tập đoàn số một Trung Quốc, công ty con dưới tay tham gia đủ các loại ngành công nghiệp khác nhau, những con số bình thường đã không còn khả năng biểu đạt giá trị con người hắn.
Chỉ là cánh tay của một kẻ hèn cộng thêm một chiếc xe, vậy mà dám nói tiên sinh bồi không nổi?
A!
Có điều cũng không thể trách cô ta được, kẻ không biết thì không có tội!
Chỉ là người trong cuộc như cậu nghe xong vẫn muốn trả một câu, thật không biết lượng sức.
"Yên tâm đi, cho dù tôi có dỡ cả hai chân của cô xuống cũng không có vấn đề gì đâu. Cô muốn thử không?"
Có lẽ Bạc Cảnh Xuyên đối với lời nói của Lâm Phỉ Phỉ cũng cảm thấy mới lạ, anh vậy mà còn đáp lời.
Từng thanh âm lạnh nhạt rơi xuống lại khiến trong lòng mọi người chợt dâng lên một trận gió lạnh.
Dù Tùng nghe vậy lại hơi động người, khiến Lâm Phỉ Phỉ sợ tới mức mặt cắt không còn một giọt máu!
"Đủ rồi!" Tô Hằng đột nhiên cất giọng đầy u ám, anh ta nhìn chằm chằm chiếc xe cách đó không xa, ánh mắt đầy vẻ hung ác, nham hiểm.
"Vị tiên sinh này, anh có vẻ hơi quá đáng (bất cận nhân tình) rồi đấy, chuyện đã đến nước này rồi, chẳng lẽ anh vẫn chưa hài lòng hay sao?"
"Người bình thường ai cũng có tình cảm (nhân tình), tôi cũng không ngoại lệ. Nhưng không phải giống loài gì đi bằng hai chân cũng là người, cho nên giữa tôi và mấy người, làm gì có "nhân tình" mà "cận"."
Súc sinh mà đòi sánh đôi với người?
Du Tùng đứng bên cạnh thiếu chút nữa bật cười thành tiếng.
Thì ra tiên sinh nhà cậu còn có tính độc miệng!
Tô Hằng sao có thể nghe không hiểu mấy lời mỉa mai ấy, áp suất quanh người tụt dần xuống.
Bình thường giữa đàn ông với nhau, chỉ cần một câu nói đã đủ khơi lên một hồi thuốc súng.
"Anh còn muốn như thế nào nữa?"
Tô Hằng như nghiến ra từng chữ từ kẽ răng.
Lúc này Bạc Cảnh Xuyên đã hướng tầm mắt tới Thẩm Phồn Tinh, người đang đi về phía hắn, đôi mắt hắn chẳng thèm chớp mà phác họa thân ảnh cao gầy của cô, môi mỏng hơi nâng tạo thành một vòng cung nhỏ.
"Chỉ muốn nói với anh rằng, đừng có chọc vào người không nên chọc. Lần này chỉ là nhắc nhở, còn có lần sau thì khó mà nói."
Từng âm thanh cất lên nhàn nhạt không gợn sóng, lại khiến tất cả mọi người đều cảm nhận được sự uy hϊế͙p͙ cùng cực đoan trong ấy.
Không một ai hoài nghi tính chân thật trong lời nói này, bọn họ chỉ nghĩ, cái "khó mà nói" kia rốt cuộc sẽ đáng sợ đến trình độ nào.
Thẩm Phồn Tinh lúc này đã đến gần, cô mặc một thân quần áo đơn giản, dáng người cao gầy, lúc bước trên đường như đang đạp gió mà đi, đôi mắt cô như làn nước thu nhiễm ánh hoàng hôn, môi hơi mím lộ ra vài phần thanh lãnh.
Thoạt nhìn thì thật sự giống kiểu người không có tình cảm, nhưng ai hiểu cô đều biết, đằng sau vẻ ngoài lạnh lùng kia là một dòng nhiệt huyết.
Cánh môi Bạc Cảnh Xuyên hơi dừng một chút, sau lại nói:
"Một cánh tay, một cái xe, xem như tôi tạm thời bỏ qua cho các người. Tiền bồi thường không ít đâu, còn bồi được hay không thì... Dù cho có táng gia bại sản, tôi cũng vô cùng vui vẻ mà đáp tiền đi."
Giọng hắn trầm xuống, tầm mắt dừng trên thân người Thẩm Phồn Tinh đang đứng trước mặt hắn.
Lúc Bạc Cảnh Xuyên nói chuyện, đôi mắt hắn vẫn trước sau như một, chăm chú nhìn cô, khiến cô không thể bỏ qua chút khác thường đang trỗi dậy trong lòng.
Cô thậm chí còn tự mình đa tình mà hoài nghi, những lời này của hắn, có bao nhiêu phần là quan tâm bà nội?
Thẩm Thiên Nhu cùng Tô Hằng đều cau mày, thần sắc khác nhau nhìn về nơi đó.
Một kẻ cẩn thận suy nghĩ, người đàn ông đang ngồi trong xe kia rốt cuộc là ai?
Một tên lại muốn biết Thẩm Phồn Tinh cùng người đàn ông ngồi trên xe rốt cuộc có quan hệ gì?