Chương 15: Cuộc chiến tranh Tịch’ sấm giữa trời quang

Ôm bảo bối thanh kiếm Senbonzakura Kageyoshi, mỹ mãn mở cửa nhà ra.
“Surprise!” Dải băng bay loạn, pháo mừng nổ vang lên.
“Kimiko-chan, con thật giảo hoạt, nghi thức thụ đao mà không nói cho mẹ. Huhuhuhuhuhu, Anata. Thời khắc quan trọng của cô công chúa nhỏ nhà chúng ta vậy mà em lại không có mặt.” Mẹ nhào vào trong lòng bố, huhu khẽ nấc.


“Kimiko-chan, chúc mừng con!” Bố vui mừng nhìn tôi.
“Cám ơn bố, cám ơn mẹ. Kỳ thực, con cũng là đến phút cuối mới biết được nghi thức thụ đao, lúc đầu cũng rất kinh ngạc!” Đột nhiên nghĩ đến một vấn đề. “Bố mẹ làm sao mà biết được?”


“Chị của con nghe Kamechirou nói.” Mẹ ngẩng đầu, biểu cảm giống hệt loli. Kamechirou… Mẹ già mẹ làm gì mà gọi thân thiết như vậy! Đừng một bộ ‘mẹ vợ nhìn con rể càng nhìn càng thích’ chứ, đứa con gái lớn nhà mẹ bây giờ còn đang trong miệng sói đấy.


“A! Đúng rồi, nhà chúng ta bây giờ là song hỷ lâm môn đấy.” Hm? “Chị của con gọi điện thoại nói…” mẹ đừng nói lửng như thế chứ! “Con bé đã nhận lời cầu hôn của Kamechirou rồi.”


“Cái gì?” Hai tiếng rống động trời của sư tử vang lên. “Thằng nhóc kia dám cầu hôn với Kuyou!” Vẻ mặt của bố bây giờ rất giống Aizen sama sau khi thăng thiên. Xạch, tôi rút thanh kiếm Senbonzakura Kageyoshi ra.


“Ừ, ừ. Ngày mai Kamechirou sẽ đến thăm chúng ta, hai người cần phải ngoan ngoãn nhé.” Ngoan? Hừ, tôi sẽ ‘chiêu đãi’ anh ta thật tốt.
°"°¤ø,¸¸,ø¤°"°
“Em thật là, giấu diếm kinh thật!” Bị ai đó vỗ mạnh vào lưng khiến tôi loạng choạng lùi ra sau hai bước.
“Áck, chị Kikuri.” Cứng ngắc quay đầu.


available on google playdownload on app store


“Được tông chủ Sanada của Tân Âm Lưu thu làm đệ tử! Nói mau, em còn giấu diếm bọn chị cái gì?” Lớn giọng oanh tạc lỗ tai tôi.
“Không có, không có, thật sự không có.” Nhẹ chút, nhẹ chút, thân thể bé nhỏ của em không chịu nổi sức mạnh quái vật của chị đâu.


“Được rồi, Kikuri. Chuẩn bị trận đấu phân các Tịch đi.” tiếng nói tuyệt vời của Ohtori-senpai vang lên. “Hôm nay hãy cố lên. Em trực tiếp đối chiến với chị, không cần phải tham gia các trận đấu của nhóm người mới.”
“Vâng! Tiền bối.”


Trong tràng đạo, rất yên tĩnh. Suzuki Kikuri đứng ở một bên, nghiêm túc nhìn chằm chằm hai người mảnh khảnh trong tràng, đây là trận đấu tranh các Tịch. Là học sinh năm thứ nhất, chiến thắng cả đội trưởng câu lạc bộ nam kiếm đạo – người đứng thứ mười cả nước, trở thành đệ tử chân truyền của tông sư kiếm đạo, cô ấy thật đúng là bí hiểm. Bên kia, Ohtori Zaki, mỹ nhân băng sơn của Hyoutei, nữ thần vĩnh viễn trong lòng nam sinh, có thực lực giống bề ngoài – như siêu nhân.


Đúng là một cuộc đối chiến tuyệt vời, tất cả thành viên của câu lạc bộ kiếm đạo nữ đang âm thầm tán thưởng bên ngoài tràng. Ohtori Zaki cao gầy, ở trên tràng kiếm đạo lại mang khí chất mạnh mẽ hoàn toàn khác ngày thường. Cấp tốc di chuyển, trảm phách giáng xuống, bằng vào một tuyệt chiêu này, cô ấy đã trở thành nữ quán quân kiếm đạo giải trung học khu vực Tokyo năm trước. Cái gì! Đối phương dễ dàng né tránh, không chút để ý đón đòn, Nakamura không chỉ có thể hoàn toàn chặn đứng tuyệt chiêu của Ohtori, hơn nữa còn rất thành thạo. Lên! Nakamura lấy tốc độ siêu việt, lắc mình đi đến sườn bên trái Ohtori, một cú đánh lưu loát rõ rành, chính giữa mặt!


“Nakamura! Một điểm.” Đội viên tạm thời làm trọng tài lên tiếng, “Nakamura, lấy hai điểm thắng lợi!”
“Hôm nay cám ơn đã chỉ giáo, Ohtori tiền bối.” sau khi kết thúc, cung kính chào đàn chị, một trận chiến liền có thể cảm nhận được sự nhiệt tình với kiếm đạo của Ohtori Zaki.


“Sau này xin hãy bảo vệ cho sự thắng lợi của Hyoutei!” đôi mắt màu bạc kiên định nhìn tôi.
“Nhất định sẽ không để tiền bối thất vọng!”


Đi ra cổng trường, nhìn thấy một góc ngã tư đường lộ ra một góc áo màu xanh sắp đi mất. “Ha!” Tôi hét một tiếng, mặc kệ mấy người đi đường bị dọa giật mình. “A, câu lạc bộ tennis của Seigaku sao lại đến cổng trường học bọn tớ rình coi vậy. Nhưng hôm nay là ngày cuối của tuần lễ vàng, trong trường học hình như không có ai đâu.”


“Ha ha, vết thương của Nakamura đã đỡ hơn chưa? Ngày đó thật là mạo hiểm đấy.” Gấu Nhỏ cười tủm tỉm nhìn tôi.
“Không nên đánh lạc đề tài chứ, Fuji-san.” Cũng cười tủm tỉm.


“Hôm nay lúc luyện tập, Yamato tiền bối có chút không chuyên tâm, mọi người đều rất lo lắng, giải đấu sắp bắt đầu. Bình thường đội trưởng không như vậy, nhất định là có tâm sự…” Oishi lải nhải không ngừng. “Đội trưởng đến Hyoutei 100% là vì bạn gái!” Inui Sadaharu toát ra mỉm cười gian trá.


“Thì ra là theo dõi! Đội trưởng của bọn tớ vẫn còn ở kiếm đạo tràng chưa đi, Yamato tiền bối hẳn là đang ở đó chờ chị ấy.” Tốt bụng lộ ra tin tức, “Câu lạc bộ kiếm đạo ngay phía đông nam sân Tennis, kiến trúc cổ, rất dễ tìm.”


“Cám ơn!” Một trận gió thổi qua, góc đường đã trống rỗng.
°"°¤ø,¸¸,ø¤°"°
Đêm đó.
“Kimiko-chan, nhanh xuống dưới. Chị con mang theo Kamechirou đã trở lại!” Mẹ mở ra cửa phòng tôi, “Ủa? Sao con lại lau thanh đao?”


“Để ‘chiêu đãi’ người nào đó.” Đinh, tr.a Senbonzakura Kageyoshi lóe hàn quang vào vỏ đao.
Dưới lầu, bố quỷ dị cùng con trai lớn nhà Sanada nhìn nhau, linh áp hoàn toàn phóng thích. Bố, không uổng công bố trông giống Aizen-sama, thật khí phách! Chị rót cho hai người hai ly trà, yên tĩnh ngồi ở bên cạnh chồn.


(Tác giả Phi: dùng từ ngữ có tính công kích đi.
Kimiko: thời kì tác chiến, cô đừng dài dòng, biến! )
“Hôm nay đã khiến ngài thêm phiền toái, chú Nakamura.” Sanada Kamechirou lễ phép cúi đầu chào.
“Không sao.” Bố gần như là cắn răng bật ra hai chữ này.
“Bác gái, cảm ơn bác chiêu đãi.”


“Ai nha, không cần phải khách sao như thế, cứ coi như đang ở nhà đi!” Mẹ vui vẻ đánh giá anh ta.
“Ông nội của anh thường xuyên nhắc tới em, Kimiko. Nghi thức thụ đao của em, anh có nghe nói, em rất giỏi.”
“Ha ha, cám ơn.” Trong lòng cười lạnh~ing, đừng phí công lấy lòng tôi.


“Vậy, chúng ta mau thảo luận chính sự đi, Kamechirou, cháu cầu hôn Kuyou nhà bác như thế nào?” Mẹ già hưng phấn hỏi.
“Chuyện này.” Sanada Kamechirou mắt chứa ý cười nhìn về phía chị. Này này, ánh mắt kia của anh là gì chứ! Trong mắt bố cũng toát ra sát khí ngập trời.


“A a, Kuyou mặt đỏ kìa! Nhất định là rất lãng mạn đi, nhớ năm đó bố con ở tháp Paris quỳ một gối xuống cầu hôn với mẹ đấy.” Mẹ hoa chân múa tay vui sướng nói. “Lúc đó, anh ấy còn thuê nhạc sĩ hát rong kéo violon bài ‘Tình yêu vui sướng’ cho mẹ nghe, mua 99 đóa hoa hồng đỏ. Đúng rồi đúng rồi, còn nhờ những người qua đường chung quanh cùng nhau hô hào muốn mẹ đáp ứng. Còn có, còn có…”


“Chie ~ ”
Sản phẩm nổi tiếng nhà Nakamura: tình cảm phấn hồng.






Truyện liên quan