Chương 46: Seigaku lễ hội học viện x phát uy

Edit: Tojikachan
“Lễ hội học viện lần thứ 32 của học viện tư nhân Seigaku của Tokyo.” Tôi ngẩng đầu, nhỏ giọng đọc tờ giấy to treo bên dưới nhiệt khí cầu. Sau đó quay đầu, bất mãn nhìn đàn chị đang cười gian trá, “Chị Kikuri, sao hôm nay chị lại cùng đến đây?”


“Hừ hừ, chị tới để bắt gian!” Suzuki Kikuri khoanh tay trước ngực, tới sát vào trước mặt tôi, “Ngày đó chị thấy hết rồi nhé, bề ngoài rất tuấn tú đấy nhỉ, hm?” Xấu xa nháy mắt mấy cái với tôi.


“Thế nào? Ghen tị sao, ánh mắt của bổn cô nương quá tốt đúng không!” Nhếch mũi lên, tấm tắc tự khen mình.


“Ai nha, thật không đáng yêu chút nào, một chút thẹn thùng cũng không có.” chị Kikuri híp mắt đánh giá tôi từ trên xuống dưới, sau đó thay đổi giọng điệu, khiêu khích nói, “Điểm ấy thì không giống đội trưởng, chả trách số thư tình emnhận được vẫn kém hơn nữ thần Ohtori của chúng ta.”


“Hai người các cậu, tới đây để đấu võ mồm à?” Đội trưởng lạnh lùng mở miệng, bỗng chốc dập tắt chiến hỏa giữa tôi và chị Kikuri.”Hôm nay rất nhiều người đến, đừng đi tách ra.”


Đội trưởng,chị làm bộ cái gì chứ, rõ ràng tâm tư đã sớm bay đến chỗ tiền bối Yamato rồi. Lập tức nghiêng đầu, nhìn thấy chị Kikuri cũng đang trêu tức nhìn tôi. Không khỏi lườm chị ấy một cái, nhìn cái gì vậy, chưa nhìn thấy em bao giờ à!


available on google playdownload on app store


Lễ hội học viện Seigaku là hoạt động hợp tác giữa trung bộ học phổ thông và bộ trung học cơ sở, trong vườn trường to như vậy mà đã bày chi chít đầy quán hàng. Ngoài từng lớp phải làm một hạng mục ra, các câu lạc bộ cũng sẽ dựa theo kết quả bốc thăm của học sinh toàn trường mà tổ chức hoạt động. Không biết câu lạc bộ tennis nam sẽ rút phải hoạt động gì đây? Thầm chờ mong nho nhỏ, bất giác mỉm cười.


“A, bạn gái của đội trưởng.” Một giọng nam trẻ ngây ngô bỗng vang lên.
Thì ra là Ryoma, cười tủm tỉm đi lên: “Echizen-kouhai, chào em.”
“Chào chị.” Tiểu hoàng tử khẽ mặt đỏ, hơi gật đầu.
“Nha, đàn em, có thể nói với chị là quán hàng câu lạc bộ Tennis nam trung học ở đâu không?”


“Lần này bộ trung học phổ thông và bộ trung học cơ sở câu lạc bộ Tennis rút thăm được hạng hoạt động giống nhau, đang tổ chức và hoạt động cùng nhau.” Sắc mặt của em ấy hơi xanh, “Để em dẫn đường.”


Chẳng trách sắc mặt Ryoma không khỏe, tôi nghiến răng đen mặt, trừng mắt tấm bảng màu vàng lấp lánh trước mặt: “Câu lạc bộ tennis nam – giao tiếp”.


(Tojikachan: Mọi người có ai đọc truyện manga “ chàng trai và 1 cô gái” không? Hoạt động câu lạc bộ Tennis nam cũng giống Host Club trong truyện manga kia đấy, tóm tắt là con trai sẽ tiếp đãi và trò chuyện với con gái ./images/smilies/icon_smile.gif
))
“Echizen, ai chủ trì cái nghi thức rút thăm kia?” Nghẹn họng, lạnh lùng hỏi.


“Hiệp hội nữ sinh bộ trung học phổ thông và bộ trung học cơ sở.” Ryoma gằn từng tiếng căm giận nói.
“Ha ha, được lắm, được lắm.” nắm chặt tay phải, cực kỳ muốn đi chém người.
“Đội trưởng? Đội trưởng?” chị Kikuri túm túm Ohtori-senpai đang bắt đầu tỏa linh áp*.


(*Linh áp: kiểu áp lực vô hình ấy)
“Nakamura, Kikuri.” Giọng nói như suối băng vang lên, “Chúng ta lên!”
“Vâng!” Nổi giận gầm lên một tiếng, cùng đội trưởng hùng hổ đi vào.
“Lên? Lên cái gì cơ?” chị Kikuri ở phía sau khó hiểu hỏi, “Này, đợi tớ với!”


“Cậu nhóc!”Mèo Lớn Kikumaru nhảy lên lưng Echizen Ryoma, “Thật giảo hoạt! Sao đến trễ thế, bọn anh sắp bị đám nữ sinh kia tàn sát rồi!” sau đó, đầu màu đỏ của cậu ta hơi hơi nâng lên, nhìn thấy tôi phía sau Ryoma, Kikumaru lập tức nhảy xuống, che miệng, run run nói: “Nakamura-san, cậu… cậu đã đến rồi à.”


“Ừ.” Khẽ gật đầu, mặt cứng ngắc.
“Oishi, Oishi, cứu mạng với!” Mèo Lớn lập tức chạy đi, tìm kiếm cậu bạn hợp tác.


“Echizen, còn thất thần làm cái gì! Nhanh đi thay quần áo!” Một giọng nam mười phần khí phách như sấm dậy đất bằng, làm nổ lỗ tai chúng tôi ù ù rung rung. Nhìn lại, Momoshiro mặc vest bị chèn ép trong đám nữ sinh, căm giận nhìn chằm chằm Ryoma: “Phải ch.ết thì cùng ch.ết! Hôm nay em đừng hòng trốn!”


Momoshiro thành công làm lộ Echizen, một đám lấy Tomoka đi đầu, Sakuno đi sau cùng dẫn theo đàn fan “fan Ryo”, làm bốc lên một đống bụi đất, khí thế như đổ núi đánh về phía Ryoma. Nháy mắt, đồng chí Echizen biến mất ở trong “bầy sói”.


Tốt, một đám câu lạc bộ Tennis nam mặc toàn com-lê giày da, ngăn nắp hoa lệ. Lại nhìn đám nữ sinh điên cuồng kia, một đám giống như như hổ sói đói lâu ngày vậy. Kunimitsu à, Kunimitsu, trước khi tớ tìm được cậu, ngàn vạn cậu phải bảo vệ cho sự trong sạch của mình đấy! Sốt ruột tìm kiếm khắp nơi, thời gian không đợi người ta, “Móng vuốt sói” không hề lưu tình.


“Ha ha, Nakamura đang tìm Tezuka sao?” Giọng nói nhẹ nhàng như mưa phùn vang lên, mỉm cười như gió xuân. Gấu Nhỏ Fuji tựa vào sau một cánh cửa, lộ ra nửa gương mặt, lén lút nói: “Vừa rồi hình như tớ nhìn thấy mấy chục nữ sinh bao vây Tezuka đấy, mà Tezuka hình như rất khổ thì phải.”


“Ở đâu?” Chỉ tưởng tượng hình ảnh kia trong óc, tôi đã bắt đầu tức giận đến mức toàn thân phát run.


“À? Đến cùng là ở nơi nào nhỉ?” Fuji vỗ vỗ môi, hình như đang nhớ lại.”A!” Đột nhiên vỗ tay một cái, cả gương mặt như sáng lên, khiến tôi không khỏi nghiêng đầu đến gần cậu ta, “Quên mất rồi!”
Nheo mắt lại, thở dốc kịch liệt, bị cái tên Gấu Nhỏ này đùa giỡn!


“Tự mình tìm được mới có cảm giác thành tựu nhất, đúng không.” Cậu ta đắc ý lắc lắc đầu, “Haiz, haiz, Nakamura-san đừng sơ suất tiếp tục tìm kiếm Tezuka đi.”


Tôi hít sâu một hơi, cầm chặt lấy Fuji. Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của kinh ngạc, tôi âm hiểm lộ ra một hàng răng trắng, mạnh mẽ quay đầu hô to về phía giữa sân: “Fuji Shusuke ở đây!”
Nhìn Gấu Nhỏ giống như một khối đường, bị vô số “con kiến” chèn ép. Tôi cười nhẹ nhàng, thù hôm nay trả hôm nay!


Rốt cục ở góc hẻo lánh nhất trong hội trường, thấy được một đám ‘sâu xanh’ đang mấp máy, mà “Rau ăn” vừa thơm vừa mềm trong miệng học hính là Kunimitsu anh tuấn nhà tôi. Hôm nay cậu ấy mặc com-lê màu trắng, bên trong mặc áo sơ-mi màu xanh nhạt, trên cổ đeo một cái caravat vàng nhạt. Đúng là tạo hình của hoàng tử bạch mã mà, thật sự rất đẹp trai! Chỉ là tuy rằng cậu ấy mở toàn bộ khí lạnh, nhưng vẫn không đóng băng nổi sự nhiệt tình của các fan.


Tezuka cảm nhận được cái nhìn chăm chú của tôi, ngẩng đầu, ánh mắt u oán nhìn tôi, miệng khẽ mở muốn giải thích gì đó. Tớ hiểu, tớ hiểu, hãy chống đỡ! Tớ đến ngay đây! Đưa cho cậu ấy một ánh mắt hiểu rõ.


Nghiêng người, bảo vệ tay trái bị thương, một chút một chút chen vào giữa. Các nữ sinh mạnh mẽ thật, thân thể bình thường nhỏ yếu mà bâygiờ như biến thành “Xe tăng” vậy, uy lực kinh người. Đột nhiên tăng lực lên, phá tan trở ngại trùng trùng, lảo đảo một cái té vào trong lòng Tezuka.


“Cậu không sao chứ?” Kunimitsu ôm eo tôi, lạnh như băng đảo qua đám nữ kia, dịu dàng nhìn tôi, lo lắng hỏi.
“Ừ, không sao đâu, Kunimitsu được hoan nghênh thật.” Tôi cười cười, đỡ tay cậu ấy đứng vững.


“Cậu từ đâu ra thế, sao lại dám xông vào!” một fan nữ gần nhất chỉ vào tôi quát lớn, “Còn không biết xấu hổ hô thẳng tên Tezuka-kun!”
“Đúng đấy! Đúng đấy!Còn cố ý té ngã nữa, làm Tezuka-kun đồng tình!”
“Không biết xấu hổ!”


Tezuka đẩy tôi ra sau lưng, bảo vệ tôi, lạnh giọng nói: “Mời đừng vô lễ như thế!”
Động tác thân mật lại càng khơi dậy sự bất mãn của đám fan, họ dùng ánh mắt ác độc nhìn tôi chằm chằm, oán niệm tận trời.”Cái cậu kia chỉ dám tránh ở phía sau Tezuka-kun thôi sao?” “Đi ra!” “Đi ra!”


Nhẹ nhàng mà lôi kéo tay Kunimitsu, ý bảo cậu ấy cứ giao cho tôi. Chiến tranh giữ nữ sinh, nên để nữ sinh giải quyết. Vòng đến phía trước Tezuka, trực diện với lửa giận tận trời của họ.
“Cho cậu ta một bài học!” “Đúng đấy! Đúng đấy!”


Tôi lặng không tiếng động, đột nhiên chuyển eo, hơi nhấn mũi chân phải, đá chân trái ở không trung một trăm tám mươi độ. Gót chân phải nhanh chóng rơi xuống đất, đùi phải hơi hạ xuống, chân trái mạnh mẽ đánh xuống, một chiêu TaeKwonDo bổ giữa bằng chân. Một cái tủ bằng gỗ cao bằng nửa người đằng sau “Crack” nứt ra, ba giây sau biến thành vụn gỗ rơi xuống đất.


Lạnh lùng nhìn quét đám nữ đứng ngây ngốc, cầm chặt tay Kunimitsu, ngẩng đầu ưỡn ngực, lớn tiếng tuyên bố: “Tezuka Kunimitsu, là bạn trai Nakamura Kimiko tôi! Ai có ý kiến!”
Spoi:
Đi ra nhà ma, cúi đầu, nặng nề thở dài.
“Chắc Kunimitsu mất hứng, tớ đả thương người khác.” vô lực nói.


“Cậu không cố ý.” Cậu ấy yên lặng nhìn tôi, tràn ngập tin tưởng, “Về sau chú ý.”
“Ừ.”






Truyện liên quan