Chương 66: Hiệm vụ không thể hoàn thành X Thị uy
cambria;">
Edit+Beta: Tojikachan
Sớm tỉnh lại, lấy một dải vải trên đầu giường, cẩn thận quấn từ cổ tay trái, một vòng lại một vòng đến gan bàn tay. Lấy ra một cái đai đeo đầu màu đen, buộc phía dưới tóc mái, trước trán không có một sợi tóc nào rời ra. Phủi phủi đồng phục trường trên người, tay phải đeo khuôn trọng lực, nắm lấy thanh kiếm Senbonzakura Kageyoshi, xách túi lên. Vẻ mặt ngưng trọng đi xuống tầng, cầm lấy một cái bánh mì trên bàn. Mặt không biểu cảm đi tới cửa, đeo giày: “Con đi học đây.”
“Ủa?” Phía sau, bà Nakamura Chie khẩn trương nhìn quanh, hơi nhíu mày, lo lắng hỏi, “Anata, có phải em nhìn lầm rồi không? Hình như Kimiko-chan cầm thanh kiếm!”
Bố Nakamura phất phất báo chí, khóe miệng khẽ nhấc, cười lạnh một tiếng, sau đó dịu dàng nói: “Đương nhiên là em nhìn lầm rồi.”
Dọc theo đường đi, người đi đường tự động nhượng bộ. Hơi cúi đầu xuống, mắt nhìn thẳng phía trước, đi vào vườn trường.
“Buổi sáng tốt lành, Nakamura.” Bá tước xinh đẹp đi xuống xe hơi, vẫy vẫy tay chào tôi.
“À, chào buổi sáng.” trả lời nhàn nhạt.
“Hôm nay sao ít lời thế, nhưng lại rất cool.” cậu ấy tự động đi đến bên cạnh tôi, tôi đảo mắt nhìn, chung quanh thoáng chốc không có ai,
“Ủa? Cậu mang kiếm thật đến làm gì?” Konokie dè dặt cẩn trọng sờ sờ tay kiếm.
“Chém người.” Lạnh lùng quẹo vào phòng học, lớp thứ 4 năm nhất nháy mắt trở nên lạnh lẽo, gió âm u thổi, đông về sớm mùa, sương dày tỏa ra.
“Nakamura-san.” trong ánh mắt cổ vũ của mọi người, lớp trưởng run rẩy gọi tôi.
Đặt thanh kiếm Senbonzakura Kageyoshi lên ghế, chậm rãi quay đầu: “Chuyện gì?”
Lớp trưởng đại nhân nhảy ra sau một bước, phi mấy quyển sách bài tập lên bàn tôi: “Đây là vở của cậu, lúc cậu không đến lớp, tớ đã giữ cho cậu.”
“Cám ơn.” kéo ghế ra, ngồi mạnh xuống.
“Cái cô gái không hoa lệ này rốt cục cũng đến trường rồi à?” Phía sau truyền đến tiếng của Thủy Tiên Atobe.
Nắm tay trái, từ từ quay đầu: “A, Atobe-kun, chào buổi sáng.”
Sợi tóc đột nhiên bị một bàn tay nhẹ nhàng nâng lên, một giọng Kansai dụ hoặc vang lên: “Nakamura-san, hôm nay cậu thật đặc biệt đấy ~ ”
Tay trái cầm lấy thanh đao, tay phải lập tức rút thanh kiếm Senbonzakura Kageyoshi ra, một ánh sáng sắc bén lóe lên. Mũi kiếm chĩa vào bàn phía sau Oshitari, Kansai Ookami há miệng, sợi tóc trong tay chậm rãi trượt xuống. Atobe đang vuốt nốt ruồi cũng khựng lại, nhếch lông mày không thể tin nhìn tôi.
Chậm rãi thu tay lại, chỉ mũi kiếm vào Oshitari, sau đó chậm rãi thu về. Hơi giương môi, nhẹ nhàng thổi thứ trên mũi kiếm, thanh kiếm phát ra tiếng động ong ong: “Thấy rồi chứ, kết cục của ruồi bọ.”
Khắp nơi yên lặng, không dám nhúc nhích.
Buổi chiều tan học, họp câu lạc bộ.
“Giải đấu cả nước bắt đầu vào thứ bảy tuần sau, mong mọi người nỗ lực nhiều hơn.” mỹ nhân Ohtori động viên như lệ thường, “Mặt khác, mong mọi người nghiêm túc nắm chắc lấy thành tích học tập của mình, cuộc thi giữa kì nếu không thể qua, theo quy định trường học là không được tham gia giải đấu cả nước.” quy định thật BT! “Bây giờ, Kikuri sẽ tuyên bố danh sách đặc huấn trước khi đấu giải cả nước.” Đặc huấn?
Kuril giơ tay lên, đứng lên hỏi: “Đội trưởng, xin hỏi là đặc huấn gì?”
“Đặc huấn học tập!” Chị Kikuri vỗ mạnh vai Kuril, cậu ấy lập tức ngồi xuống, “Đội chúng ta có vài bạn có thành tích không đạt tiêu chuẩn, xin nghe rõ tên.” mọi người khẩn trương nhìn tờ giấy trong tay chị Kikuri, yên tĩnh đợi phán quyết.
“Onishi Rairi, ngữ văn, lịch sử Nhật Bản, môn ngữ văn nước ngoài tự chọn. Hirano Mitsumi, công dân, khoa học tự nhiên. Kawaguchi Shimako, lịch sử thế giới, văn học cổ… Terauchi Chiyo, toán học, xã hội hiện đại.” Chị Kikuri dừng lại, nhìn nhìn mọi người, uống một ngụm nước. May quá, không có tôi, đây có lẽ là tin tức duy nhất làm người ta vui vẻ trong hai ngày vừa rồi, âm thầm may mắn~ing.
“Nakamura Kimiko!” Senpai như nổ tung ra, tay bắt đầu run rẩy, “Khoa học Tự nhiên, Nấu ăn, Vũ đạo.” Gì? Còn có Vũ đạo sao, hình như tôi học không tệ mà, nhếch lông mày hơi kinh ngạc.
“Khoa học Tự nhiên tuy rằng tạm, tốt xấu cũng đạt tiêu chuẩn.” Senpai vỗ cái bàn một cái, lộ ra hai hàm răng trắng, “Vũ đạo, 50 điểm, cách mức tối thiểu là 70 điểm những 20 điểm! Nấu ăn…” Bắt đầu nghiến răng, thật đáng sợ, “10 điểm! Cách mức yêu cầu kém một cái đỉnh Everest!”
Tôi lấy can đảm nắm lấy thanh kiếm Senbonzakura Kageyoshi, bật lên: “Chỉ cần là môn bình thường, em vẫn học không tệ mà.”
“Môn bình thường?” chị ấy run tay lên khiến tờ giấy trắng cũng rung theo, “Các môn khác em đạt điểm cao thì có ích quái gì! Thành tích đâu phải là tính bình quân mà ra đâu!” Chị Kikuri lại sắp biến thân.
“Được rồi, cuối tuần đến nhà chị tiến hành đặc huấn học tập.” Ohtori-senpai búng tay một cái.
Tôi yếu ớt nhấc tay: “Nấu ăn và Vũ đạo không phải học là được.” Nhận được ánh mắt giết người của chị Kikuri, tôi rụt đầu lại, ngoan ngoãn ngồi.
“Hai môn này, chị sẽ mời cao thủ dạy em, đừng sợ.” Đội trưởng nhè nhẹ an ủi, “Lần này sau khi học bổ túc kết thúc, thứ ba tuần sau, trường học tiến hành thi lại giữa kì, hi vọng mọi người có thể toàn lực ứng phó, cùng bước về phía giải cả nước!”
“Vâng.” Ỉu xìu trả lời, Khoa học Tự nhiên thì thôi, cố học thì còn có khả năng đạt hạng vừa. Còn Vũ đạo, học cẩn thận hẳn là không khó, gắng gượng có thể đỗ. Nhưng mà, môn Nấu Ăn tôi trút hết tâm huyết cả đời lại chỉ đạt được 10 điểm, không thể nào đạt được mức tối thiểu 70 điểm! Quả thực chính là nhiệm vụ không có khả năng hoàn thành!
Lê bước chân trầm trọng, đi đến đạo quán Thiên Tâm Lưu, hãy để tôi phát tiết lửa giận đầy ngập hôm nay đi! Vừa đi vào đại sảnh đạo quán, đã thấy lão nhân Sanada ngồi trên ghế, nhanh chóng bước lên ngồi quỳ: “Thầy, chúc thầy ngày mới tốt lành.” Cung kính cúi đầu, khóe mắt đột nhiên liếc thấy ‘chồn’ bên cạnh. Lập tức quay đầu, híp mắt lại, ánh sáng lạnh bắn ra bốn phía. Ngày hôm qua nếu không phải mẹ già loli nổi giận, chị dịu ngoan ôm bụng đứng ở cửa, cái mạng nhỏ của anh sớm đã không còn! Cho tới bây giờ, có đường tới thiên đường mà anh không đi, cửa vào địa ngục mà anh dám xông tới! Sanada Kamechirou, hôm nay anh ch.ết chắc rồi!
Ngồi ở bên dưới, chồn Sanada cười tủm tỉm nhìn tôi, gì cơ?! Thị uy sao? Hôm nay bổn cô nương sẽ chém anh héo lại! Nắm chặt thanh kiếm Senbonzakura Kageyoshi, nhíu mày lạnh lùng nhìn lại.
(Tác giả Phi: BT! BT! BT bạo lực! )
“Cháu chào ông Tezuka.” Ngẩng đầu nhìn thấy Boss Tezuka đi tới, ngoan ngoãn chào.
“Ừ, Nakamura, mọi thứ đã chuẩn bị xong rồi, lát nữa đi luyện tập đi.” Tezuka Kunikazu ngồi nghiêm ở ghế trên, nhàn nhạt nhìn ông cháu nhà Sanada, “Genemon, sao hôm nay rảnh rỗi đến đây thế?”
Lão nhân Sanada sang sảng cười, cử chỉ khác thường khiến Boss Tezuka ngạc nhiên. “E hèm.” lão nhân Sanada ho khan, nâng ly trà lên, đắc ý khẽ động khóe miệng, dáng vẻ thích thú khó nhịn, “Kamechirou sắp kết hôn.”
“Chẳng phải ông nói là đợi đến khi nhà gái tốt nghiệp đại học mới cử hành hôn lễ sao?” Boss Tezuka bình tĩnh bưng chén sứ lên, nhẹ nhàng mà thổi một hơi.
“Không chờ kịp.” lão nhân Sanada bắt đầu thừa nước đục thả câu, khóe miệng càng ngày càng kéo cao lên, đôi mắt sáng quắc nhìn bạn già. Lão nhân Tezuka nhếch lông mày, động tác trên tay dừng lại.
“Ha ha ha ha.” Thầy lại bắt đầu cười, hôm nay thầy cười sảng khoái hơn so sáu mươi năm qua! “Là cháu của tôi không chờ kịp! Ha ha ha ha.”
“Rắc!” chén sứ bị Boss Tezuka bóp nát, ngón tay ông ấy trắng bệch, sắc mặt hơi xanh, quai hàm khẽ giật. Ánh mắt như tia chớp chiếu sáng cả đạo quán, bối cảnh như tiếng sấm ùng ùng, khiến không ai dám bước đến gần phạm vi mười thước.
“Ông Tezuka, đây là thiếp cưới của cháu và Kuyou.” ‘Chồn’ chậm rãi đưa thiệp mời màu đỏ thiếp vàng cho Boss Tezuka, “Mong ngài cùng gia đình đến dự.”
Bàn tay xanh trắng mạnh mẽ nhận lấy thiếp cưới, Boss Tezuka nheo mắt lại, ánh mắt lợi hại hận không thể xé rách đối thủ già. Một bên là trời sáng mây trong, gió mát ấm áp dễ chịu; một bên là cuồng phong nhổ núi, mưa to nuốt dã. Đạo quán Thiên Tâm Lưu thoáng chốc ấm lạnh luân phiên, làm người ta trong đau đầu, thần kinh hỏng mất.
“Tezuka, đạo quán nhà cậu sao có nhiều người đứng thế?” Oishi tò mò hỏi, nhìn thấy học sinh mặc trang phục kiếm đạo ào ào đứng dán cửa hiên, dè dặt cẩn thận thò đầu nhìn về vào trong phòng.
Tezuka Kunimitsu nhẹ nhàng đẩy mọi người ra, đi vào trong đình viện. Thấy ông nội mình và trưởng bối Sanada ngồi ghế trên, sắc mặt hai người khác xa nhau dị thường, cậu vô cùng lo lắng. Bên dưới là cháu trưởng nhà Sanada, thẳng lưng, cung kính có lễ. Bên trong còn có một bóng người màu đen, eo nhỏ như liễu, tóc quăn như mây.
Tôi vung tóc dài, mắt xanh hơi nheo lại, chân phải một bước, nhằm vào ba bó rơm buộc thành hình tam giác trong chín bó rơm. Nghiêng kiếm xuống phía dưới, ngay ngắn nhằm vào bó rơm bên trái, hai tay cứng lại, lưỡi dao hướng ra phía ngoài, phát ra ánh sáng lạnh. Một cú “chém yến bay” từ phải sang trái, đáp xuống, quyết tuyệt. “HA!” Lưu lại ánh sáng lạnh đúng như yến bay, vài đường ảnh kiếm như có như không, ba bó rơm cũng ngã gục xuống, lưu lại sáu đường cắt rõ ràng.
Cũng không dừng lại, đặt ngang kiếm, thân thể khẽ chuyển, một cú bước xa. Hai chân trước sau, từ trên xuống dưới, phi thân mà đi. Ảnh kiếm như trăng lưỡi liềm chợt lóe, như thác nước vội vã, như khói cuồn cuộn bay, thoăn thoắt như vượn và khỉ, siêu đằng như tuyết bay. Còn chưa nhìn thấy tư thế bắt đầu chiêu thức, đã thấy ba bó rơm cùng rơi xuống. “Viên hồi!” Những người ngồi ghế trên kinh hãi, Boss Tezuka vỗ đùi, hưng phấn nhìn vào trong sân.
Cảm giác được thấy đuôi tóc mượt mà sát qua gò má, vung mái tóc dài, môi khép chặt, chậm rãi đi đến trước nhóm ba bó rơm cuối cùng. Nâng mũi kiếm lên, nháy mắt phát lực, theo thế kiếm bổ bằng, lưu lại trong không khí một tia chớp màu bạc. Không gió, mặt nước trơn bóng như thủy tinh, bất giác thuyền di chuyển, còn đây là “di chuyển thuyền”. Mọi người đang hoài nghi một kiếm cuối cùng có phải đã thất bại hay không thì một trận gió thổi qua, ba bó rơm bị tách làm đôi ngã xuống, lưu lại vết cắt rất đều.
Giơ thanh kiếm Senbonzakura Kageyoshi lên, lưỡi dao màu bạc dưới ánh mặt trời phát ra ánh sáng lạnh chói mắt, thân kiếm khẽ thở dài trong gió.
Nghe kìa, âm thanh của làn gió mát.
Sóng mắt khẽ động, khóe miệng khẽ nhấc, lạnh lùng nhìn về lên dãy ghế ngồi. Vải quấn quanh tay trái hơi lỏng, đặt ngang kiếm, chỉ vào Sanada Kamechirou, đầy thị huyết nói: “Thế nào? Đấu một hồi.”
Xen vào tí:
Sau cơm chiều, khi rời phòng khách, Tezuka Kunikazu vỗ vỗ vai cháu trai. Tezuka Kunimitsu ngẩng đầu, mắt phượng thoáng nghi ngờ, nhìn ông nội. Mắt lão nhân sáng quắc, bĩu môi, bàn tay dùng sức, kiên định nói: “Kunimitsu, yên tâm lớn mật sơ suất đi! Dù trời sập xuống, ông nội cũng sẽ chống cho cháu.” Tezuka do dự gật gật đầu, nghĩ cả đêm cũng không hiểu ý ông nội.
Spoi:
“Kimiko-chan, thanh đoản kiếm kia là gì thế? Thật đẹp!”
“Thanh kiếm này là do ông Tezuka tặng cho con.”
“Thật tinh mỹ, không phải là bảo bối gia truyền đấy chứ.”
“Sao có thể!” Tôi nhẹ nhàng lau thanh kiếm Senbonzakura Kageyoshi, “Là gia bảo thì cho một người ngoài như con làm gì.”
“Hiện tại là người ngoài, nhưng về sau chính là người một nhà mà.” Bà Chie chớp chớp mắt, ái muội nói.