Quyển 2 - Chương 9-2: Nhiệm vụ ám sát khó khăn (2)
Chỉ cần mua chuộc được người này và nhờ đưa ra lời đề nghị tạm thời ngừng dùng thuốc, Lý Tùng chẳng có lý nào lại không nghe.
Mấu chốt vẫn nằm ở điều thứ hai: Lý Tùng sinh năm 1949, hơn hai mươi tuổithì bắt đầu dùng thuốc, căn nguyên của chứng trầm cảm hiển nhiên là cóliên quan tới một vụ việc nào đó đã xảy ra từ những năm sáu mươi, bảymươi của thế kỷ trước. Đến năm 1985, chứng trầm cảm xuất hiện một lầnbùng nổ trong thời gian ngắn, điều này chứng tỏ việc xảy ra vào năm đóđã lại một lần nữa chạm đến căn nguyên trầm cảm ở sâu trong nội tâm củaông ta. Dựa vào tài liệu điều tr.a mà Chủ nhiệm Viên cung cấp, căn nguyên trầm cảm của ông ta rất có thể có liên quan tới việc ông nội ông ta bịbức hại đến ch.ết, nhưng điều này dù sao cũng chỉ là suy đoán mà thôi.Nếu là các nhiệm vụ khác, có lẽ tôi sẽ không ngừng thăm dò để tiến hànhkiểm chứng điều này, nhưng nhiệm vụ lần này quá ư quan trọng, cơ hộitiếp xúc với mục tiêu cũng cực kì đáng quý, do đó trước khi phán đoánđược chứng thực, tôi tuyệt đối không thể hành động một cách khinh suất.
”Chủ nhiệm Viên.” Tôi trầm giọng nói: “Vẫn còn thiếu một chuyện cuối cùngnữa. Hãy giúp tôi điều tr.a hai mốc thời gian này, thứ nhất là ngày tháng cụ thể ông nội của Lý Tùng bị bức hại đến ch.ết, thứ hai là thời điểm Lý Tùng bắt đầu dùng thuốc. Trước khi tôi bắt đầu phỏng vấn riêng Lý Tùng, ông nhất định phải đưa kết quả điều tr.a tới cho tôi đấy.”
”Tôihiểu.” Chủ nhiệm Viên nói “Tôi sẽ bắt đầu điều tr.a luôn từ bây giờ,nhưng kết quả ra sao thì thật không dám đảm bảo, tôi chỉ có thể nói làsẽ cố hết sức mình thôi.”
”Ít nhất cũng phải điều ưa rõ ràng một trong hai chuyện đó.” Tôi nói. “Như vậy thì tôi mới có căn cứ để suy đoán.”
Vừa nghĩ đến đây, một bàn tay ấm áp, mềm mại chợt đặt lên gáy của tôi, theo bản năng tôi hơi rùng mình, lại một lần nữa quay trở về thực tại. Bà xã đặt cốc trà xuống bàn, nhìn tôi bằng ánh mắt áy náy và thoáng mang theo chút vẻ sợ hãi. “Có phải là em đã làm ảnh hưởng đến anh rồi không?”
”Đâu có.” Tôi thở phào một hơi, ngẩng đầu lên khẽ mỉm cười với cô ấy, sau đó lại nhanh chóng cúi xuống. “Em yêu, vất vả cho em rồi. Ý anh là, nhữngnăm nay vất vả cho em rồi.”
Cô ấy khom người xuống ôm lấy cổ tôi, khẽ hôn lên má tôi một cái, hai giây sau mới đưa mắt nhìn thoáng quamàn hình máy tính, rồi bèn hỏi: “Người này là ai vậy?”
”À.” Tôinhìn vào bức hình Lý Tùng đang phát biểu trong một cuộc họp trên mànhình máy tính, khẽ ho một tiếng, nói: “Là một người bạn cũ của anh,nhưng đã qua đời được mấy năm rồi.”
* *
Tám giờ ba mươiphút sáng ngày 22 tháng 7 năm 2007, Sở Giám sát tỉnh mở một cuộc họpthường kỳ, Lý Tùng đại diện cho ủy ban Kiểm tr.a Kỷ luật tham dự và đứngra phát biểu. Tôi một mặt chụp ảnh và ghi chép trong hội trường giốngnhư một phóng viên bình thường, mặt khác lẳng lặng quan sát Lý Tùng ở cự ly gần. Tuy đây là một cuộc họp thiên về phương diện hành chính, vậynhưng lời phát biểu của Lý Tùng lại nhấn mạnh vào công tác chống thamnhũng, hủ bại. Khi nói tới cảm nhận của bản thân hồi mới được điều tớiđây nửa năm trước, ông ta thẳng thắn phát biểu mà không chút kiêng dè:
“Các vị hiện đang ngồi ở đây chắc hẳn đều rõ cả, trong tỉnh ta có tồn tạimột thế lực ngoan cố, một tập đoàn lợi ích khổng lồ. tập đoàn này đã len lỏi vào trong nội bộ Đảng, trở thành mộ khối u nhọt không thể khôngloại trừ…Tôi có thể khẳng định một điều thế này, một số người đang ngồiđây ắt hẳn là có mối liên quan cực kỳ sâu sắc với tập đoàn lợi ích đó,chuyện này tôi sẽ điều tr.a tới cùng. Nhưng mọi người cũng đừng sợ, tôikhuyên những đồng chí đã đi nhầm vào con đường sai trái thế này, đừngnên ngồi đó chờ ch.ết, hãy chủ động đến các cơ quan bộ nghành có liênquan mà khai báo thành thực, như thế các đồng chí sẽ được xử lý một cách khoan hồng…Tôi có thể kể cho mọi người nghe về một số người và việc màtôi đã gặp gần đây, để mọi người thấy được tập đoàn lợi ích này ngôngcuồng thế nào, coi trời bằng vung ra sao.. Khi tôi mới nhậm chức chưađầy một tháng, thực sự là chưa đầy một tháng mà đã có người dám mangtiền mặt tới gặp tôi…Ba tháng gần đây, tôi còn nhận được không ít thưnặc danh, một số thì uy hϊế͙p͙ bản thân thôi, một số khác thì uy hϊế͙p͙người nhà của tôi, thậm chí có một số bức thư còn nói thẳng tuột gì mà“Bí thư Lý, ông đừng có rượu mời không uống lại uống rượu phạt”, “Ông ởnơi khác thì còn có thể hô mưa gọi gió, nhưng đến tỉnh này rồi thì đừngcó đùa với lửa”… Hôm nay, tại nơi này, tôi có thể nói cho mọi người biết chút về hoàn cảnh gia đình của tôi. Thế này nhé, cha mẹ tôi *
đều đã qua đời, con gái cũng gặp tai nạn xe cộ rồi bỏ tôi mà đi, hiện giờtôi chỉ còn mỗi người vợ kết tóc đang nằm trên giường bệnh. Tôi vẫnthường xuyên đến bệnh viện thăm bà ấy, thường xuyên nói chuyện với bàấy. Bà ấy nói với tôi là đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc rút ống thở bấtcứ lúc nào. Hai vợ chồng chúng tôi trên thực tế đều chẳng sợ gì cáich.ết, cho nên, tôi có thể nói rõ với những người đang uy hϊế͙p͙ tôi thếnày, có trò gì thì cứ việc lôi ra hết đi. Thứ nhất, tôi với vợ tôi đãchuẩn bị sẵn quan tài rồi, chúng tôi không sợ ch.ết; thứ hai, các ngườimà dám động đến tôi, ô dù bảo vệ của các người nhất định sẽ gặp phải vôvàn phiền phức, hành động đó thực chẳng khác nào vác đá tự đập vào chânmình đâu...”
Lời phát biểu của ông ta hùng hồn khẳng khái, tronghội trường tiếng vỗ tay không ngớt vang lên, có không ít người dự họp và phóng viên còn cảm động rơi nước mắt. Tự nơi đáy lòng tôi rất kính phục sự can đảm của Lý Tùng, nhưng cùng với đó, tôi còn phát hiện ra một sốđiểm lạ thường trong các biểu hiện của ông ta.
Tôi để ý thấy cứmỗi lần nhắc đến cái ch.ết là ông ta lại cúi đầu xuống một chút, đôi hàng lông mày nhíu chặt, hơi thở cũng trở nên dồn dập trong thời gian ngắn.Ngoài ra, trong ba lần nhắc đến cái ch.ết của bản thân, ông ta đều vôthức đặt tay lên vị trí trái tim. Những biểu cảm và hành vi kể trên chưa từng xuất hiện một lần nào khi ông ta nhắc tới những việc không liênquan gì tới cái ch.ết, điều này chứng
tỏ giữa chúng và cái ch.ết có một mối liên quan đặc biệt nào đó. Vô thức cúi đầu và nhíu lông màythông thường thể hiện sự thiếu tự tin, hơi thở dồn dập thì tượng trưngcho sự căng thẳng đột ngột, những điều này đều là biểu hiện bên ngoàicủa việc thiếu thoải mái trong tâm lý. Còn về hành động đặt tay lên chỗtrái tim thì hình như cũng có một ý nghĩa hết sức đặc biệt nào đó, cókhả năng là một hành vi nghi thức hóa.
Tôi ý thức được rằng đốivới Lý Tùng mà nói, “cái ch.ết” là một khái niệm gì đó hết sức đặc biệtcó khả năng tác động mạnh tới tâm lý của ông ta.
Lúc mười rưỡi,khi cuộc họp đang được tiến hành, tôi nhận được tin nhắn từ Chủ nhiệmViên: “Ông nội Lý Tùng ch.ết vào tháng 5 năm 1973, trong quá trình đấutố, bệnh tim của ông ta tái phát dẫn đến tử vong, hoàn toàn là một việcngoài ý muốn. Theo một nguồn tin chưa được xác minh, Lý Tùng bắt đầudùng thuốc vào năm hai mươi lăm tuổi, thông tin này có thể dùng để thamkhảo, thật giả chưa rõ.”
Tôi trả lời: “Mau xác minh.”
Thời gian cứ thế trôi qua từng giây từng phút, vậy nhưng bên phía Chủ nhiệmViên vẫn chẳng có thêm thông tin nào khác được gửi đến. Lúc mười một giờ bốn mươi lăm phút, cuộc họp rốt cuộc đã đi tới hồi kết, một nhân viênhành chính tìm đến tôi, nói rằng việc phỏng vấn Lý Tùng đã được sắp xếpxong xuôi, sẽ bắt đầu sau mười phút nữa. Tôi gửi tin nhắn cho Chủ nhiệmViên hỏi về tình hình điều tra, Chủ nhiệm Viên nhanh chóng trả lời: “Cólẽ không thể xác minh trong hôm nay được.”
Tôi xóa hết tin nhắnđi, sau đó liền theo nhân viên hành chính kia rời khỏi hội trường, đồngthời ngấm ngầm suy tính kế hoạch. Việc đã đến nước này, xem ra chỉ cóthể dựa vào các thông tin đã nắm được để tiến hành suy đoán mà thôi.
Sự việc rất có thể là như thế này: Lý Tùng bị khiếm khuyết gen, khả năngtổng hợp serotonin có vấn đề. Ông ta sinh năm 1949, năm 1973 thì haimươi tư tuổi. Đúng vào năm hai mươi tư tuổi đó ông ta đã phải tận mắtnhìn thấy ông nội mình ch.ết thảm, tâm lý phát sinh một loạt những biếnhóa phức tạp, mà sự biến hóa trong tâm lý lại thông qua các phương thứcnhư điều tiết nội tiết tố để tác động đến sinh lý, từ đó dẫn đến tìnhtrạng hàm lượng serotonin giảm mạnh, mà gen có liên quan tới khả năngtổng hợp serotonin của ông ta lại bị khiếm khuyết, thế là bắt đầu từ lúc này Lý Tùng liền mắc phải chứng trầm cảm mãn tính. Năm 1974, Lý Tùnghai mươi lăm tuổi, trải qua sự đau khổ kéo dài trong một năm, ông ta vàngười nhà rốt cuộc đã nhận ra sự tồn tại của chứng trầm cảm, thế là liền bắt đầu dùng thuốc chống trầm cảm. Năm 1985, đối mặt với sự đả kíchnặng nề cả về mặt gia đình lẫn sự nghiệp, tâm lý của ông ta lại một lầnnữa xuất hiện quá trình biến hóa tương tự như năm 1973, từ đó tác độngđến sinh lý, khiến cho chứng trầm cảm của ông ta xuất hiện và kéo dàitrong ba tháng. Sau đó, nhờ tác dụng của thuốc cũng như sự an ủi củangười nhà, ông ta rốt cuộc đã dần dần bình phục.
Dựa theo mạchsuy nghĩ này mà phán đoán, hai sự kiện xảy ra năm 1973 và năm 1985 đềukhiến cho chứng trầm cảm của Lý Tùng bùng phát, vậy thì căn nguyên trầmcảm của ông ta rất có thể là có liên quan tới một nhân tố chung nào đócùng tồn tại trong hai sự kiện này. Có điều, trong hai sự kiện này quảthực có quá nhiều nhân tố chung, ví dụ như áp lực cuộc sống tăng độtngột, sự qua đời của người thân, ác ý đến từ người khác, sự u ám củatương lai vân vân. Tôi để mặc cho tư duy lan rộng, lần lượt lồng từngnhân tố có thể nghĩ đến vào trong suy đoán của bản thân, vậy nhưng từđầu đến cuối vẫn chẳng thể xác định rốt cuộc là căn nguyên nào đã dẫnđến chứng trầm cảm của ông ta. Có lẽ, căn nguyên trầm cảm của ông takhông phải là một nhân tố đơn lẻ, mà là do rất nhiều nhân tố tập hợp lại mà thành. Nếu sự thực quả đúng là như vậy, tôi rốt cuộc nên bắt tay vào từ phương diện nào để khiến chứng trầm cảm của ông ta lại một lần nữabùng phát đây?
Tôi chậm rãi đi theo nhân viên hành chính kia,không kìm được có chút tự trách: Mười phút phỏng vấn sắp tới đây là cơhội hiếm có mà Tập đoàn A chẳng dễ dàng gì mới tạo ra được cho tôi, nếulãng phí mất thì quả thực quá ư đáng tiếc. Tại sao tôi không cố gắng suy luận và phán đoán từ trước mà cứ nhất định phải chờ kết quả điều tr.a từ Chủ nhiệm Viên làm gì? Nếu tôi sớm đã có chuẩn bị thì lúc này có lẽ đãkhông phải bị động như thế này.
Nhưng dù có tự trách thế nào đinữa thì cũng chẳng ích gì, mười mấy giây sau, tôi đã theo nhân viên hành chính kia đi vào trong phòng làm việc của Lý Tùng. Khi đó, Lý Tùng đang đứng một mình trước cửa sổ, trầm tư dõi mắt nhìn về phía xa. Nhân viênhành chính đó nhìn thoáng qua tôi một chút, rồi lại đưa mắt nhìn LýTùng, nói: “Bí thư Lý, phóng viên Trương đến rồi đây.”
”Ừm.” LýTùng xoay người lại, chậm rãi đi tới bên cạnh tôi, ân cần chìa tay ra,đồng thời vừa quan sát tôi vừa nói: “Ồ, thật không ngờ lại là một cậutrai trẻ tuổi thế này.”
Nhân viên hành chính đứng kế bên nở một nụ cười đầy ý vị, sau đó liền đóng cửa phòng lại.
Tôi vội vàng đưa cả hai tay ra bắt tay với ông ta, đồng thời tươi cười,nói: “Bí thư Lý, được phỏng vấn riêng ngài thế này thật có thể nói làphúc đức ba đời của tôi. Tôi cảm thấy ngài so với trong tưởng tượng củatôi thì còn bình dị dễ gần hơn.”
Ông ta khẽ lắc đầu vẻ hết cách.“Này chàng trai trẻ, cậu nên bớt dùng mấy trò miệng lưỡi đó đi thì hơn,phải làm sao để học được những bản lĩnh thật sự mới là điều quan trọng.”
Tôi bất giác cười trừ, đồng thời ngấm ngầm quan sát sự bố trí trong cănphòng này và tưởng tượng ra tình cảnh ông ta tự sát. Khi đó, nghĩ đếncái ch.ết của Lý Tùng, trái tim tôi đột nhiên chấn động, nhớ ra một vấnđề vừa rồi đã bị mình bỏ sót.
Buổi sáng hôm nay trong khi phátbiểu, Lý Tùng từng không chỉ một lần nhắc đến cái ch.ết, hơn nữa lần nàocũng đều thể hiện ra sự khó chịu khá rõ ràng trong tâm lý, mà khi nhắcđến cái ch.ết của mình, ông ta còn vô thức đặt tay lên vị trí trái tim -đây dưòng như là một hành vi nghi thức hóa nào đó. Ngay từ lúc ấy tôi đã cảm thấy đối với Lý Tùng, cái ch.ết dường như có mang một ý nghĩa tâm lý vô cùng đặc biệt.
Vậy thì, liệu chứng trầm cảm của ông ta có liên quan gì tới khái niệm về “cái ch.ết” không?
Khả năng này là rất lớn. Dựa theo suy đoán trước đó, hai lần chứng trầm cảm của ông ta bùng phát lần lượt là vào năm 1973 và năm 1985. Năm 1973,ông nội của ông ta bị bức hại mà ch.ết, năm 1985, cha ông ta đột ngột qua đời vì bệnh cấp tính, trong cả hai lần chứng trầm cảm bị phát ông tađều phải trải qua nỗi đau mất người thân. Ông nội ông ta ch.ết do bệnhtim tái phát dưới áp lực nặng nề, Lý Tùng mỗi khi nhắc đến cái ch.ết củabản thân thì đều vô thức đặt tay lên vị trí trái tim, giữa hai việc nàyliệu có tồn tại mối liên quan gì không? Cha của Lý Tùng qua đời vì bệnhcấp tính, nhưng chứng bệnh cấp tính đó rốt cuộc là gì? Phải chăng cũnglà một loại bệnh tim nào đó? Việc Lý Tùng đặt tay lên vị trí trái timcủa mình có ẩn chứa một ý nghĩa tâm lý như thế nào? Chuyện này thì cómối liên quan như thế nào đến khái niệm về “cái ch.ết”?
Tôi quyết định phải bắt tay vào điều tr.a từ “cái ch.ết“.
Nhân viên hành chính kia đặt hai cốc nước xuống bàn trà, đồng thời vội vãnhìn thoáng qua tôi một chút, trong ánh mắt mang đầy vẻ cảnh giác vàmong chờ. Tôi lập tức ý thức được rằng anh ta có lẽ cũng là người củaTập đoàn A. Trong quá trình phỏng vấn riêng lần này, anh ta là nội ứngcủa tôi, nhưng đồng thời cũng là người giám sát tôi nữa. Xem ra Tập đoàn A đến giờ vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng vào tôi.
Tôi thu nụ cườitrên mặt lại, cất giọng dè dặt hỏi: “Bí thư Lý, thời gian của ngài rấtquý báu, chúng ta hãy bắt đầu luôn đi, ngài xem vậy có được không?”
”Ừm.” Lý Tùng khẽ gật đầu, sau đó liền chỉ tay vào xô pha, nói: “Ngồi đi Tiểu Trương, hôm nay tôi có thể trò chuyện với cậu trong mười phút.”
“Dạ, mời ngài.” Tôi cung kính đưa tay ra dấu mời, chờ ông ta ngồi xuống rồimới dè dặt ngồi xuống đầu bên kia của xô pha, sau đó lấy ra giấy bútchuẩn bị ghi chép. “Bí thư Lý, được phỏng vấn ngài tôi thực sự rất lấylàm vinh hạnh. Tôi đã chuẩn bị sẵn mấy câu hỏi thế này, mong được nghe ý kiến của ngài.”
”Được.” Ông ta ngồi mà lưng thẳng tắp. “Tôi đang nghe đây, hãy nói câu hỏi của cậu ra đi.”
Tôi đưa mắt liếc nhìn người giám sát ở cách đó mấy mét, suy nghĩ một chútrồi mới hỏi: “Trong cuộc họp hồi sáng hôm nay, ngài từng nhắc tới mộttập đoàn lợi ích đã len lỏi vào trong nội bộ Đảng. Tôi muốn hỏi ngài thế này, tập đoàn lợi ích ở đây rốt cuộc là phiếm chỉ các thế lực hủ bạitrong tỉnh hay là có hàm ý ám chỉ đặc biệt nào đó?”
Lý Tùng cầmcốc nước lên, nở một nụ cười mang đầy hàm ý sâu xa. “Câu hỏi này thoạtnghe thì sắc bén, kỳ thực lại rất thiếu suy nghĩ. Tôi đã từng làm côngtác kiểm tr.a kỷ luật ở rất nhiều địa phương cấp huyện, cậu biết không,chỉ trong một vụ án tham nhũng ở một huyện lị nhỏ thôi mà khi điều traxử lý cũng có thể lôi ra rất nhiều người, rất nhiều ban ngành, thậm chílà rất nhiều hệ thống có liên quan. Cậu thử nghĩ xem, một tỉnh là kháiniệm như thế nào đây? Khi việc tham nhũng, hủ bại đã tồn tại trong thờigian dài, vậy thì không thể chỉ đơn thuần tập trung trong một khu vựcnhỏ được, mà sẽ hình thành nên một hệ thống riêng của nó. Cho nên, nếucậu hỏi rằng tập đoàn lợi ích này có phải là phiếm chỉ các thế lực hủbại trong tỉnh hay không, câu trả lời của tôi là khẳng định, vì muốnchống hủ bại thì phải bắt hết cả cá lớn lẫn cá bé. Nhưng cùng với đó,muốn hình thành hệ thống thì trước tiên cần phải có nòng cốt, bọn khỉvượn thường thích nấp trên cây cổ thụ, để tóm được bọn chúng thì phảichặt bỏ cây cổ thụ này đi, cho nên nếu cậu hỏi tôi là có hàm ý ám chỉđặc biệt gì hay không, câu trả lời của tôi cũng vẫn là khẳng định.”
Tôi mỉm cười gật đầu, sau đó lại hỏi tiếp: “Chẳng hay ngài có thể tiết lộ một số chi tiết cụ thể về cây cổ thụ đó không?”
Ông ta uống một ngụm nước, sau đó vừa đặt cốc nước xuống vừa nói: “Trongmột cuộc họp hồi đầu tháng tôi đã từng nói rồi, tình hình ở tỉnh nhà cóhơi đặc biệt, giới thương nghiệp không chỉ chủ động tấn công vào chínhgiới, hơn nữa còn chiếm địa vị chủ đạo trong hệ thống tham nhũng, hủbại. Gốc rễ của cây cổ thụ đó không hề nằm ở trong đảng. Cậu muốn tìmhiểu về chi tiết trong chuyện này, vậy thì đây chính là câu trả lời củatôi.”
Tôi khẽ gật đầu. “Nói vậy tức là cây cổ thụ đó chính là một xí nghiệp cỡ lớn nào đó trong tỉnh rồi.”
Lý Tùng chỉ cười mà không nói gì.
Tôi cho rằng thời cơ đã chín muồi, thế là sau khi trầm tư một lát liềnquyết định bắt đầu thăm dò: “Nghe xong lời phát biểu của ngài trong cuộc họp hồi sáng, tôi thực sự rất cảm động, hơn nữa cũng vô cùng chấn động, tin rằng rất nhiều người có mặt tại đó cũng đều có cảm giác như tôi.Điều khiến tôi có ấn tượng sâu sắc nhất là những lời tuyên ngôn dũng cảm của ngài với thế lực hủ bại, tôi muốn hỏi rằng bọn họ thực sự gan lớntày trời, dám trắng trợn uy hϊế͙p͙ là sẽ giết ch.ết ngài ư?”
”Đúng vậy.” Lý Tùng vô thức đưa tay lên sờ ngực một chút. “Gần như mỗi ngàytôi đều nhận được thư nặc danh hoặc là điện thoại nặc danh, những ví dụmà tôi đã liệt kê ra trong cuộc họp vẫn còn là nhẹ đấy.” Ông ta nở mộtnụ cười vẻ hết cách. “Có một số lời dọa dẫm và nhục mạ thực sự khó nghevô cùng, người bình thường sợ là không chịu đựng nổi đâu.” Tôi thở dàimột hơi, sau đó lại hỏi tiếp: “Ngài có thể nói ra cảm nhận của mình khiđối mặt với những lời uy hϊế͙p͙ và nhục mạ đó không?” Ông ta đột nhiênnheo mắt lại, đôi hàng lông mày nhăn tít, cùng với đó còn dùng tay phảiấn lên gáy, một giây sau mới khôi phục lại trạng thái tự nhiên. Trongquá trình buông tay xuống, ông ta còn để bàn tay dừng lại ở vị trí tráitim khoảng nửa giây.
”Cảm nhận ư?” Ông ta dừng lại một chút rồi mới nói:
”Bản thân tôi thì không thấy có chút phẫn nộ hay sợ hãi nào, nhưng tôi cóthể cảm nhận được rõ ràng sự sợ hãi và bất lực của bọn họ. Nếu không vìbất lực, tại sao bọn họ lại phải dốc hết tâm tư để tiến hành đả kích tôi như thế? Nếu không vì sợ hãi, tại sao bọn họ lại nói ra những lời lẽ ác độc như vậy?”
”Ngài thực sự không sợ chút nào ư?” Tôi lập tứctruy hỏi. “Ngài không lo bọn họ thực sự sẽ làm ra chuyện gì quá đáng ư?” Nói tới đây, tôi đưa tay gãi đầu, đưa mắt nhìn ông ta vẻ lúng túng.
”Tất nhiên là không rồi.” Ông ta đặt tay lên vị trí trái tim, khóe miệng hơi nhếch lên để lộ một nụ cười mỉm, lông mày thì hơi cau lại. “Tôi sẽkhông run sợ trước bất cứ thủ đoạn hèn hạ nào. Đảng và nhà nước chính là chỗ dựa vững chãi nhất của tôi, dù tôi có ch.ết đi thì quyết tâm loạitrừ tham nhũng, hủ bại của nhà nước cũng tuyệt đối không bao giờ daođộng.” Nói xong những lời này, ông ta khẽ hắng giọng một cái, trong cổhọng dường như có thứ gì đó bị mắc lại – đây là tín hiệu của sự căngthẳng và lo lắng tiềm tàng.
“Ừm.” Tôi suy nghĩ một chútrồi nói: “Ý của tôi là tạm gác thân phận và chức vụ qua một bên khôngxét tới, đứng từ góc độ của một con người, lẽ nào ngài chưa từng sợ hãiư? Theo như tôi được biết, hình như con người ai cũng sợ ch.ết thì phải?”
Ông ta hít sâu một hơi, khẽ thở dài một tiếng không dễ gì phát giác, sau đó liền cất giọng kiên định nói: “Cậu nói vậy không sai, đã là con ngườithì ai cũng đều sợ ch.ết. Nhưng tôi muốn bổ sung một câu thế này, đã làmột con người, vậy thì cần phải gánh vác những sứ mệnh xã hội xứng đángvới vai trò trong xã hội của bản thân. Tôi không có gì phải sợ hãi cả.”
Khi nói ra những lời này, bàn tay của ông ta thỉnh thoảng lại đặt lên vịtrí trái tim, tần suất chớp mắt rõ ràng tăng thêm không ít, hơn nữa cònxuất hiện hai lần ngẩn ngơ ngắn ngủi. Những chi tiết nhỏ này đều chứngtỏ, trong tiềm thức, ông ta kì thực không hoàn toàn đồng tình với câutrả lời này của mình. Trực giác nói cho tôi biết, trong lòng ông ta thực ra cũng có tồn tại nỗi sợ hãi đối với cái ch.ết.
Tôi cốgiữ bình tĩnh, sau mấy phen do dự liền hạ quyết tâm cất tiếng hỏi: “Bíthư Lý, ngài có từng suy nghĩ về ý nghĩa của cái ch.ết bao giờ chưa?”
Tôi biết đây là một hành động rất mạo hiểm, bởi câu hỏi này mang hàm ý xúcphạm khá rõ ràng, nếu không thể đánh động nội tâm của Lý Tùng, ông ta ắt sẽ nảy sinh sự hoài nghi, cảnh giác, thậm chí là phản cảm. Nhưng hànhđộng mạo hiểm này rất đáng để thử một phen. Tôi tin rằng đối với LýTùng, cái ch.ết nhất định là có một ý nghĩa tâm lý đặc biệt nào đó, câuhỏi này nhất định sẽ có thế khiến tiềm thức của ông ta nảy sinh sự đồngcảm. Mà một khi tiềm thức đã nảy sinh sự đồng cảm rồi, tự nơi đáy lòngông ta sẽ sinh ra cảm giác thân thiết đối với tôi, từ đó liền coi tôinhư là tri âm vậy. Với nền tảng này, tôi sẽ có thể tiến hành tìm hiểusâu hơn về tâm lý của ông ta, thậm chí là trực tiếp tác động để khiếnông ta tự sát.
Hỏi xong câu hỏi này, tôi đưa mắt liếc nhìn nhânviên hành chính đang đứng một bên kia. Anh ta nhìn lại tôi một chút, sau đó liền ngoảnh đầu qua nhìn chằm chằm vào Lý Tùng, từng sợi cơ trên mặt đều trở nên căng cứng.
Khi đó, Lý Tùng nhanh chóng cúi đầuxuống, đôi hàng lông mày nhíu chặt, liên tục chớp mắt mấy lần, hơi thởcũng đột nhiên trở nên nhẹ bẫng, hiển nhiên là đã rơi vào trong mộttrạng thái suy tư đầy bức bối. Một lát sau, ông ta uống một ngụm nước,thân thể bỗng trở nên cứng đờ trong vòng một giây, thiếu chút nữa thìđánh rơi cốc nước trong tay xuống đất.
”Anh Trương.” Nhân viên hành chính kia lập tức quát khẽ. “Xin hãy chú ý tới ngôn từ củamình! Đây là một cuộc phòng vấn về công việc, anh hỏi kiểu gì vậy?”
Tôi hiểu là anh ta đang giải vây giúp tôi, thế là vội vàng đưa tay gãi đầu, cười trừ nói: “Úi chao, Bí thư Lý, thật có lỗi quá, vừa rồi tôi lỡ lời, mong ngài đừng trách! Thường ngày tôi vốn hay nghĩ đến những vấn đềtriết học, hôm nay mới lần đầu tiên được gặp một nhân vật lớn như ngài,thành ra căng thẳng quá, thế nên...”
”Không sao.” Lý Tùng rốtcuộc cũng đã tỉnh táo trở lại, liền đặt chiếc cốc xuống bàn trà, khẽ xua tay nói, sắc mặt cũng nhanh chóng dãn hẳn ra vẻ thư thái. “Thật khôngngờ cậu hãy còn trẻ như vậy mà đã bắt đầu suy nghĩ về những vấn đề triết học nặng nề đến thế. Tôi có thể trả lời câu hỏi này của cậu. Thực sựthì trong cuộc đời này tôi đã phải trải qua quá nhiều cái ch.ết, do đóthường xuyên suy nghĩ về ý nghĩa của cải ch.ết đối với con người. Chínhvì như thế nên tôi sớm đã hiểu được một điều, đó là cần phải sống saocho có ý nghĩa, vậy thì cái ch.ết mới có ý nghĩa. Cho nên, vẫn là câu nói vừa rồi thôi, đối mặt với các thế lực hủ bại, tôi không có gì phải sợhãi cả.”
Khi nói ra những lời này, ông ta không chỉ một lần đặt tay lên vị trí trái tim.
Tôi gật đầu lia lịa, tiếp tục dẫn dắt: “Tôi thì chưa từng có trải nghiệm gì cả, chỉ suy nghĩ vu vơ mà thôi, lời của ngài thực sự đã khiến tôi thuđược rất nhiều lợi ích. Tôi nhất định sẽ ghi nhớ kĩ những lời dạy này,sống sao cho có ý nghĩa, để cho cái ch.ết...” Tôi cố ý dừng lại một chút, sau đó mới nói giọng nhấn mạnh: “Để cho cái ch.ết cũng trở nên có ýnghĩa.”
Trong quãng thời gian ba, bốn giây sau đó, LýTùng một mực cúi đầu, thân thể trở nên cứng đờ như khúc gỗ, hơi thở thìrất chậm rãi và nhẹ nhàng, hai mắt lộ vẻ ngẩn ngơ, những biểu hiện nàyđều chứng tỏ ông ta đang đi sâu vào suy nghĩ. Thế rồi ông ta đột nhiêntỉnh táo trở lại, tay phải đặt trên đùi chậm rãi xoa bóp, hơi thở khithì nhẹ nhàng, khi lại dồn dập, đây là tín hiệu rõ ràng cho thấy sự bứcbối trong tâm lý.
Lý Tùng thích suy nghĩ về ý nghĩa củacái ch.ết, vậy nhưng việc suy nghĩ này lại khiến ông ta cảm thấy bức bối, đây chính là một trong các ý nghĩa tâm lý của “cái ch.ết” đối với ôngta.
Tuy lần thăm dò này hoàn toàn được tiến hành trên cơsở phán đoán, vậy nhưng rất may là sự mạo hiểm của tôi đã thành công.Tiếp theo đó, chỉ cần công tác chuẩn bị được tiến hành thuận lợi làtrong lần gặp mặt sau tôi sẽ có thể thăm dò Lý Tùng lần cuối và bắt đầuthực hiện việc tác động vào tâm lý của ông ta.
Sau khicuộc phỏng vấn kết thúc, tôi lập tức liên lạc với Chủ nhiệm Viên, bảoông ta dừng tất cả các cô việc điều tr.a lại, nhanh chóng tìm cho ra bácsĩ tâm lý của Lý Tùng và mua chuộc đối phương. Hiệu suất làm việc củaChủ nhiệm Viên quả thực rất cao, ngay tám giờ tối ông ta đã gọi điện cho tôi, nói là đã mua chuộc được bác sĩ kia rồi, mà Lý Tùng cũng đã nghetheo lời đề nghị, bắt đầu dừng dùng thuốc ngay trong tối hôm đó.
Tôi biết là tập đoàn A có cài người bên cạnh Lý Tùng, thế là bèn hỏi vềngười giám sát đã ở bên cạnh tôi và Lý Tùng trong suốt cuộc phỏng vấnhôm nay. Chủ nhiệm Viên cười nói: “ Đúng là không giấu được cậu chuyệngì. Có điều mục đích của chúng tôi không phải là giám sát cậu, mà làgiúp đỡ cậu khi cần. Người đó tên là Đường Bác Hiên, đã làm việc ở ủyban Kiểm tr.a Kỷ luật mười mấy năm rồi mà vẫn chẳng thể ngóc đầu lênđược, lần này tập đoàn phải mất rất nhiều công sức mới bố trí được anhta tới bên cạnh Lý Tùng làm tai mắt, cậu có thể hoàn toàn tin tưởng anhta. Phải rồi, Đường Bác Hiên còn nói cho tôi biết, chiều nay Lý Tùngtừng không chỉ một lần nhắc tới cậu, hình như còn rất tán thưởng cậunữa, xem ra thu hoạch của cậu trong lần gặp mặt này không nhỏ chút nào.”
”Đúng vậy.” Tôi nói. “Tiếp theo đây chỉ cần sắp xếp thêm một lần gặp mặt nữalà đủ rồi. Có điều tôi có một yêu cầu thế này, nhất định phải để tôi vàLý Tùng gặp riêng nhau với tư cách cá nhân, điều này thì cần Đường BácHiên phải cố gắng nghĩ cách mới được.”
”Chuyện này thì cậu khôngcần lo lắng.” Chủ nhiệm Viên nói: “Chắc cậu cũng biết chuyện về bà xãcủa Lý Tùng rồi chứ? Bà ta sắp không cầm cự được nữa rồi, gần đây vẫnluôn ở trong Bệnh viện Nhân dân số 1 của thành phố. Quãng thời gian này, Lý Tùng dù bận rộn thế nào thì mỗi tối cũng đều đến bệnh viện bầu bạnvới bà ta một lát. Cấp trên đã có sắp xếp rồi, bắt đầu từ hôm nay tớiđầu tháng Tám, sau sáu giờ tối mỗi ngày sẽ không có bất cứ ai đến bệnhviện thăm nom người bệnh cả. Chỉ cần cậu cảm thấy thời cơ đã chín muồithì có thể chọn lấy một buổi tối bất kỳ và lấy danh nghĩa đi thăm bệnhđể tới bệnh viện, sau đó chắc chắn sẽ gặp được Lý Tùng. Đương nhiên,Đường Bác Hiên cũng sẽ toàn lực phối hợp với cậu, cậu có yêu cầu gì thìcứ việc nói với tôi, tôi sẽ nghiêm túc dặn dò anh ta.”
”Tôi quảthực có một nhiệm vụ quan trọng muốn giao cho anh ta đây.” Tôi nói. “Bắt đầu từ sáng ngày mai, ông hãy bảo anh ta cứ cách ba giờ lại báo cho tôi biết trạng thái tinh thần của Lý Tùng một lần, trong đó bao gồm cả tâmtrạng, sinh lực, khả năng ghi nhớ, khả năng phân tích, mỗi một mục đềuphải có sự miêu tả chi tiết kèm theo. Tôi nhất định phải nắm được trạngthái tinh thần của Lý Tùng và tiến hành phân tích, vậy thì mới có thểtìm ra thời cơ tốt nhất để bắt đầu tác động vào tâm lý của ông ta.”
”Tôi hiểu rồi.” Chủ nhiệm Viên nói những lời cuối cùng bằng giọng nhấn mạnh: “Chuyện này vô cùng quan trọng, nhất định phải thành công. Sau khi mọiviệc xong xuôi, tiền sẽ lập tức được chuyển đến tài khoản của cậu. Những người mà trước đây từng ức hϊế͙p͙ cậu, làm nhục cậu, tập đoàn cũng sẽgiúp cậu giải quyết luôn, không cần cậu phải tự mình ra tay làm gì cả.”
Những người từng ức hϊế͙p͙ tôi, làm nhục tôi... Khi nghĩ tới câu nói này, mộtchuỗi những thông tin vừa hỗn loạn vừa xa lạ bỗng tràn vào trong ý thứccủa tôi từ khu vực bên rìa tiềm thức. Sau nháy mắt tôi đã có được một sự nhận thức rõ ràng hơn về quá khứ của mình.