Chương 3: Định nghĩa của hạnh phúc

Type: Quinn


Người ngoài cuộc không có tư cách đánh giá một người có đang hạnh phúc hay không. Những li ti vụn vặt trong cuộc sống hàng ngày của người kia chẳng ai có thể thấy hết. Thiên hạ đa phần chỉ nhìn bề ngoài của sự việc, dùng suy nghĩ chủ quan của bản thân để đánh giá, sau đó vội vàng kết luận “Cô ấy/ Anh ấy đang rất hạnh phúc”. Phía sau mỗi “hạnh phúc” đều ẩn chứa vô số những va chạm, bất mãn, tranh cãi, thỏa hiệp, thậm chỉ là giả vờ an yên… Dẫu vậy, nó vẫn có thể trở thành thứ “hạnh phúc” khiến người người ngưỡng vọng, và tôi đại khái chính là


một trong số đó…


Lúc quay về công ty, Trần Tử Hàn cũng Lộ Ôn Diên mở liền mấy cuộc họp, sau khi kết thức, anh day day thái dương, mấy tiếng đồng hồ tập trung cao dộ, cuối cùng cũng được nghỉ ngơi. Anh bước đến quầy tiếp tân, bảo thư ký pha cho mình một ly cafe, rồi như sưjc nhớ ra điều gì, anh dừng bước, cô thư ký cung kính chờ anh căn dặn.


“Nếu người bên công ty Tinh Phong đến thì không cần ngăn cản, cứ đưa họ vào phòng tiếp khách, rõ chưa?”


Xong xuôi Trần Tử Hàn quay người đi vào văn phfong. Một lát sau, người xuất hiện lại không phải là cô thư ký mẫn cán với tách café trên tay, mà là Lộ Ôn Diên. Lộ Ôn Diên đặt café lên bàn Trần Tử Hàn, sau đó thong thả ngồi xuống mép bàn, “Không cần thấy mừng rỡ đâu, cậu vất vả bao ngày rồi, đích thân tôi mang café có đáng gì”.


available on google playdownload on app store


Trần Tử Hàn nhoẻn miệng cười, mày mắt không có vẻ gì “mừng rỡ” cả, anh cầm tách café lên uống, hình như không định quan tâm đến Lộ Ôn Diên. Con người Lộ Ôn Diên không có việc sẽ không tìm đến anh, chắc chắn phải có gì đó, hơn nữa còn là việc riêng, thế nên anh hoàn toàn không cần để tâm đến anh ta làm gì, dù sao Lộ Ôn Diên cũng sẽ chủ động nói ra.


Lộ Ôn Diên quan sát Trần Tử Hàn mấy giây: “Chà, huênh hoang thật đấy!”.
“Tôi chỉ nghiêm túc làm việc để xứng đáng với tiền lương anh bỏ ra thôi!”


Lộ Ôn Diên “hừ” một tiếng, “Cậu định gặp người bên Tinh Phong, đây là việc công để mưu cầu việc tư đấy. nếu để đám fan của cậu biết Trần tổng công tư phân minh, có nguyên tắc, có lý trí, có giới hạn trong lòng họ mà cũng làm chuyện này thì không biết sẽ thất vọng đến cỡ nào!”.


“Không sánh được với anh, còn diễn vở Cô bé Lọ Lem làm tổn thương biết bao nhiêu trái tim các tiểu thư đài các.” Trần Tử Hàn nhìn Lộ Ôn Diên với ý tứ sâu xa, “Đặc biệt là nhị tiểu thư nhà họ Tinh”.


Lộ Ôn Diên không biết nhớ ra chuyện gì, thần sắc hơi lộ vẻ ảm đạm, anh ta gõ gõ lên bàn, “Cuối tuần này vợ tôi mừng sinh nhật, đưa vợ cậy đến nhé, tụ tập một bữa”.


Trần Hàn gật đầu đồng ý, quan hệ giữa Lộ Ôn DIên và vợ anh ta có chút đặc biệt, anh biết Lộ Ôn Diên muốn bầu không khí hôm đó náo nhiệt một chút.


Bên kia, Vương Y Bối sau khi có ý tưởng bước đầu đã nhanh chóng viết xong phương án. Cô đặt mình vào vị trí của bên đối tác, đọc phương án này với tâm trạng của họ, sau đó chỉnh sửa lại. Chuẩn bị xong cô dẫn Từ Sương cùng đến tổng bô Hoàn Quang.


Y Bối lại lần nữa xuất hiện ở nơi này, tâm trạng có phần phức tạp, cô không tài nào qên được cảm giác cô đơn khi lần đầu đến Hoàn Quang.


Lần đó, Hoa Thịnh vì cô mà gặp phải trắc trở rất lớn, hợp tác với Hoàn Quang chính là bước chuyển mình tốt nhất, nỗi thấp thỏm lo âu của ngày hôm ấy chưa bao giờ biến mất trong lòng cô. Hôm nay lần nữa đứng đây, không hiểu sao cô lại vô cùng bình tĩnh, lẽ nào, là od mối quan hệ với Trần Tử Hàn đã thay đổi? Vì có anh, thế nên cảm thấy an tâm hơn.


Thư ký hỏi mục đích đến đây rồi mời họ vào thẳng phòng khách, Vương Y Bối thấy có phần kỳ lạ, thư ký cuời rất thân thiện, nhưng đối phương lại chỉ cười mà không nói thêm gì.


Thư ký mang lên hai ly café rồi rời đi, Từ Sương hít một hơi thật sâu, “Mình thấy hơi căng thẳng, haiz…Nơi này cxung đâu pahri hang hùm hang sói, mfinh căng thẳng làm gì chứ”.
Lời vừa dứt thì cửa bị đẩy ra, Từ Sương lập tức ngồi ngây ngắn, cứ như đang chịu đựng một nỗi sợ hãi vô hình.


Trần Tử Hàn thong thả bước đến, anh chỉ liếc Từ Sương một cái rồi tập trung vào Vương Y Bối, “Cô Vương, lâu quá không gặp”.


Vương Y Bối hơi ngớ người, thái độ này của anh vừa lạ lẫm vừa xa cách khiến cô nhất thời chưa quen, nhưng cô hiểu anh làm vậy chỉ vì không muốn người khác biết mối quan hệ của họ, mà điều này hình như còn do cô yêu cầu, “Đúng là lâu quá không gặp, hiếm khi Trần tổng công còn nhớ một Tiểu Bối vô danh như tôi”.


Ồ, diễn đến nghiện rồi? Khóe môi Trần Tử Hàn hơi cong lên, “Cô Vương thật khiêm tốn, kế hoạch Lam Sơn của cô khiến Lộ tổng khen ngợi không ngớt, làm sao tôi dám không nhớ đại danh của cô.”


“Trần tổng đúng là quá khen, mạo muội đến đây, thật ngại quá đã làm phiền anh rồi. Nhưng dù sao cũng làm phiền rồi, Trần tổng sẽ không ngại xem qua phương án tôi mang đến chứ ạ…”


Trần Tử Hàn cười thành tiếng, “Cô Vương à, tôi không có hứng thú với Tinh Phong, nhưng nếu cô Vương có hứng với Hoàn Quang thì hoan nghênh cô thường xuyên đến đây”.


Từ Sương hiểu được hàm ý trong câu nói của Trần Tử Hàn, anh căn bản không có ý hợp tác với Tinh Phong, anh gặp họ cũng chỉ vì Vương Y Bối, thậm chí vị phó tổng Trần này còn tỏ rõ ý tứ muốn khoét chân tường, khiến Vương Y Bối từ bỏ Tinh Phong để đến Hoàn Phong làm việc.


“Nếu đã như vậy, tôi cũng không làm phiền nữa.” Vương Y Bối đứng dậy, cùng Từ Sương rời đi, lúc tới cửa, cô quay đầu lại, “Tôi để bản kế hoạch lại đây, Trần tổng khi nào rảnh rỗi có thể tùy ý xem thử, hy vọng có thể khiến anh thay đổi ý định”.


Từ Sương và Vương Y Bối cùng rời khỏi Hoàn Quang, cô ta vốn định hỏi Vương Y Bối có thể dao động vì lời đề nghị của Trần Tử Hàn hay không, nhưng nghĩ lại thì dù Vương Y Bối thật sự có ý định nhảy việc, chắc cũng sẽ không thành thật nói cho cô ta biết. Công ty lớn thật sự rất khác, trong câu nói của vị Trần tổng kia có một khí thế bức người, đối mặt vói một nhân vật như vậy kì thực cần có tốt chất tâm lý nhất định.


Sauk hi Y Bối và Từ Sương rời đi, Trần Tử Hàn mới nhìn bản kế hoạch mà cô để lại trên bàn. Tuy biết rõ một thực tế dù bản kế hoạch của cô làm có tốt hayk không thì Hoàn Quang cũng sẽ không hợp tác cùng Tinh Phong, nhưng anh vẫn tiện thể lật xem. Hàng lông mày của Trần Tử Hàn hơi nhíu lại, từ khi họ trở về bên nhau, tựa hồ mọi việc vẫn như trước kia, anh cứ vô thức cho rằng họ chưa hề thay đổi.


Khi Trần Tử Hàn đọc bản phương án này, anh bất chợt nhận ra họ đều đã trưởng thành. Đánh giá một cách khách quan, đây là một bản phương án rất tuyệt vời dù anh có dùng con mắt kén chọn, soi mói đến đâu đi nữa.


Giờ anh mới hiểu, Y Bối dẫn đồng nghiệp đến đây vì không muốn mượn dnah tiếng của anh để được hợp tác cùng Hoàn Quang, cô không hề muốn anh bị khó ử, điều cô muốn là dựa vào chính năng lực của bản thân. Y Bối không còn là cô gái nhỏ, sẽ kéo lấy cánh tay anh nói với vẻ vô lý rằng: “Em mặc kê, em cứu muốn hợp tác với công ty anh, đừng giảng đạo lý to tát với em, em không muốn nghe!”.


* * *


Về đến công ty, Vương Y Bối và Từ Sương liền nhận được sự “quan tâm nhiệt tình” của Nhậm Tiểu Minh, “Tổ trưởng Vương, cô cũng không cần quá để tâm làm gì, chúng ta đều biết ngưỡng cửa Hoàn Quang cao như thế, hạng mục này không nắm được cũng không sao, không ai trách cứ gì cô cả, cô cũng không cần gây áp lực quá nhiều cho bản thân”.


Từ Sương chặn lời: “Còn tốt hơn ai kia, chí ít bọn tôi còn gặp được người phụ trách của bên ấy, chứ không bị người ta trực tiếp mời ra ngoài. Tổ trưởng Nhậm nói xem có phải không?”.


Sắc mặt Nhậm Tiểu Minh sa sầm, “Tôi đã nói từ lâu rằng tổ trưởng Vương là người có năng lực, làm tốt hơn tôi là lẽ đương nhiên. Chúc cho các cô có thể lấy được hạng mục này!”.


“Anh…” Từ Sương bực tức tới nỗi lồng ngực phập phồng. Ý tứ trong câu nói đó của Nhậm Tiểu Minh cứ như thể Vương Y Bối dựa vào thủ đoạn không mấy trong sáng mới gặp được nguwoif phụ trách bên Hoàn Quang vậy. Mà “năng lực” của phụ nữ anh ta ám chỉ hình như là “sắc đẹp” thì phải.


Vương Y Bối lắc đầu, kéo Từ Sương lại, “Cậu phí lời với anh ta làm gì, chỉ tức mình thêm thôi”.
“Sao cậu chẳng biết tức giận là gì thế, hắn dám xem thường cậu kìa.”


Vương Y Bối cười, “Anh ta đối xử với mình như thế chứng tỏ anh ta ghen tức, người bình thường khi cảm thấy đối phương giỏi hơn mình thì mới tỏ ra ghen tức. Mình hà tất phải giống vậy. Hơn nữa bị anh ta nói vài câu cũng chẳng mất miếng thịt nào, nếu thật sự mất đi vài miếng thịt thì mình sẽ cảm kích anh ta lắm”.


“Nhưng mà… Haiz… Thôi vậy.” Từ Sương có phần nghi ngại, Vương Y Bối cũng không phải là quá chững chạc nhưng thật sự chưa bao giờ thất cô tức giận.


Vương Y Bối cười cười quay về bàn làm việc của mình, cô không mở máy tính mà ngồi thẫn thờ hồi lâu. Cô hiểu ý của Từ Sương, những lời đồn đại đang lan truyền trong công ty ít nhiều cũng ảnh hưởng đến hình tượng của cô. Cô không phải không để ý chỉ là chẳng có chỗ nào đáng để cô bận tâm. Ngày ấy, Y Bối bất chấp tất cả đeo bám Trần Từ Hàn, vậy trong mắt người khác cô là gì? Có lẽ lúc đó, cô chỉ là trò cười trong mắt mọi người ở trường, khóc lóc ầm ĩ, trở thành cô gái đáng thương đi van xin tình yêu. Cô đến công ty của Trần Tử Hàn bám dính lấy anh, trong lòng đám đồng nghiệp của nh, cô cũng chỉ là một người phụ nữ đeo bám kẻ khác, không biết đến liêm sỉ, là kiểu người nhìn thấy phải tránh xa, dính vào là sợ không dứt ra được. Khi Trần Tử Hàn và Lục Dĩnh đính hôn, hành vi của cô trong mắt kẻ khác chính là một con điên, một con điên cực hạn…


Cô từng quen với đủ mọi anh mắt, kỳ lạ có, bất mãn có, thương hại có, cũng từng nghe những lời rất khó chịu. So với quá khứ, những lời bóng gió xa xôi của Nhậm Tiểu Minh có là gì đâu?






Truyện liên quan