Chương 8: Chương 5.2
Type: Quinn
Uông Thiển Ngữ đang chờ Trần Tử Hàn đến thì bỗng nhớ ra hồi còn đi học, mỗi lần Y Bối gặp chuyện gì, cô cũng thông báo với Trần Tử Hàn y như thế. Thời gian cứ như chưa từng lén lút trôi qua, mọi thứ vẫn như xưa, khi Thiển Ngữ nhìn thấy Trần Tử Hàn vội vàng chạy đến, bỗng nảy sinh ảo giác rằng cặp đôi này chưa từng chia tay, còn cô là người làm chứng cho chuyện tình của họ.
"Anh đến rồi, giao cô ấy lại cho anh đấy". Uông Thiển Ngữ cười, giống như Vương Y Bối chính là một mối phiền phức to lớn, bây giờ cuối cùng cũng được giải thoát.
Trần Tử Hàn đương nhiên ngửi thấy mùi bia, hàng lông mày hơi nhăn lại, "Cô ấy đã uống bao nhiêu?"
Uông Thiển Ngữ chưa kịp nói thì Vương Y Bối đã cướp lời ngay, "Chỉ một chút thôi".
Uông Thiển Ngữ nhìn bộ dạng của Vương Y Bối như vậy thì bật cười thành tiếng, "Được rồi, chỉ là chút chút thôi".
Trần Tử Hàn tỏ ra bất lực, anh chào Uông Thiển Ngữ rồi đưa Y Bối đi. Ngồi vào xe, Y Bối cũng không biết tự giác là gì, cả người cô gần như nằm bò lên người Trần Tử Hàn, "Thấy em uống bia, có phải anh rất giận không?"
"Không phải đã bảo em đừng uống hay sao?"
"Được rồi, là em phạm quy, có phải anh muốn trừng phạt em?"
"Hiếm có quá, lại tự giác như thế, nhưng biết sao còn cố tình làm, phải phạt nặng hơn."
Cô túm lấy tay anh, "Thế thì anh mau phạt em đi, đợi em tỉnh dậy thì không nhớ nữa đâu".
"Cảm ơn đã nhắc nhở, anh quyết định đợi em tỉnh lại rồi mới tiến hành hình phạt".
"Em tỉnh rồi sẽ không nhớ nữa, trí nhớ em kém, nhất định sẽ không nhớ em đã uống bia, ha ha..."
Trần Tử Hàn thật bó tay với cô, đành đỡ cô dậy ngồi cho ngay ngắn rồi mới lái xe rời đi. Xe chạy được một lát thì điện thoại đổ chuông, là Uông Thiển Ngữ. Ấn tượng về Uông Thiển Ngữ trong anh chỉ dừng lại ở: bạn thân của Vương Y Bối, một cô gái chín chắn, hiểu chuyện. Đương nhiên đó là so với Vương Y Bối mà thôi.
"Tôi nghe." Trần Tử Hàn tỏ ra giấc khách sáo, "Có chuyện gì không?"
"Tôi chỉ muốn nói là Tiểu Bối ban nãy có uống chút bia, tửu lượng của cô ấy rất tệ, nếu có nói điều gì không nên nói anh cũng đừng để bụng. Cô ấy là một người rất thích suy nghĩ lung tung, những chuyện cô ấy đang băn khoăn vốn không phải suy nghĩ thật, đó chỉ là chút phẫn nộ trong một khoảnh khắc của cô ấy mà thôi."
"Cảm ơn em đã nhắc nhở." Anh trầm tư hai dây nhưng không cúp máy, "Trước đó cô ấy đã nói những gì?"
Uông Thiển Ngữ thầm cảm khái, đây là người đàn ông rất tinh tế, chỉ dựa vào lời nhắc ban nãy của cô mà có thể đoán ra Tiểu Bối đã nói những lời không nên nói, "Bí mật của phụ nữ".
Trần Tử Hàn thoáng cau mày, đánh cúp máy vì đối phương rõ ràng không muốn nói nhiều, anh cũng không tiếp tục chất vấn làm gì.
Về đến nhà, Trần Tử Hàn bế Vương Y Bối vào giường, hình như cô rất khó chịu, hàng lông mày cau lại, đầu ngọ nguậy liên tục. Anh lấy nước nóng để lau qua cho cô, có lẽ khiến giấc ngủ của cô bị quấy rối nên Y Bối khẽ bĩu môi, tỏ vẻ bất mãn. Anh bưng nước đi đổ rồi quay lại, ngồi xuống giường, nhìn cô đã ngủ ngon lành. Lần này cô có vẻ tiến bộ hơn trước, ít nhất cũng không nôn ọe. Còn nhớ khi trước lúc cô uống say, khung cảnh trở nên tang thương đến mức nào khiến anh thật sự sợ việc cô uống bia.
Sắc đêm dần buông xuống, Trần Tử Hàn cởi quần áo ra nằm xuống cạnh cô. Gần sáng anh thức giấc, người nằm cạnh ngọ nguậy không ngừng. Anh mở đèn bàn, nhìn thấy cô khó chịu, trán lấm tấm mồ hôi, hình như đang mơ thấy ác mộng cực kỳ kinh khủng. Anh lập tức vỗ vỗ lên mặt Y Bối để đánh thức cô.
Vương Y Bối mở mắt, đôi mắt như có sương mờ bao phủ, hình như phải tốn rất nhiều thời gian mới nhìn rõ người trước mặt.
"Thấy ác mộng hả?" Trong đêm khuya thanh vắng, giọng anh khe khẽ bên tai cô, toát lên vẻ dịu dàng, ấm áp quá đỗi.
Ác mộng? Vương Y Bối sực tỉnh, đúng là một cơn ác mộng. Lúc đó anh và Lục Dĩnh không đính hôn thành công nhưng giữa họ đã trải qua bao đau khổ, không biết cô lấy can đảm từ đâu, cuối cùng quyết định rời xa anh, từ bỏ một tình yêu mà cô ngỡ sẽ mãi mãi không bao giờ buông tay.
Sau đó thì sao? Cô không dũng cảm như trong tưởng tượng, cô không dám về nhà vì không thể kể lể nỗi đau buồn của mình với bố mẹ, cô chỉ giống như một kẻ nhu nhược, nhốt mình trong gian nhà trọ nhỏ hẹp. Lúc đó cứ nhắm mắt lại, trong đầu lại xuất hiện quá khứ của họ, hễ mở mắt ra là phải đối diện với sự thật rằng họ đã chia tay. Cho dù tỉnh hay mê, đó đều là nỗi đau mà chính cô không thể chịu đựng.
Vậy phải làm sao? Cô mua về rất nhiều đồ ăn, cay và lạnh, ăn cay xong thì ăn lạnh, cô không có can đảm tự sát nhưng lại có thể dùng cách này để hủy diệt dạ dày. Cô mua rượu, uống rồi nôn ra, nôn xong lại tiếp tục uống, làm cho bản thân không còn giống người, cũng không giống quỷ. Cô không phân biệt rõ ngày đêm, dường như mọi thứ đều không còn quan trọng nữa, mất đi Trần Tử Hàn, cô nghiễm nhiên là một cái xác ch.ết biết đi vậy thôi.
Cô tưởng mình sẽ ch.ết, giống như vô số cô gái mất đi tình yêu, không thể chấp nhận được mất mát, không thể chấp nhận được hiện thực, bi quan mà tìm đến cái ch.ết.
Thế nhưng cô vẫn sống, không những sống sót mà còn sống rất tốt.
Điều từng thật sự xảy ra này đã xâm nhập trí óc Vương Y Bối thông qua mỗi giấc mơ, nhắc nhở cô về những chuyện đã qua mà cô không muốn nhớ lại. Y Bối lún sâu vào cảm xúc bi thương gần như tuyệt vọng, cô cứ đờ đẫn nhìn người trước mặt, mãi sau mới có phản ứng. Tất cả đã qua rồi, cô và Trần Tử Hàn lại gặp nhau, họ không chỉ ở bên nhau mà còn kết hôn nữa.
"Vâng." Đó đúng là một cơn ác mộng khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
"Mơ thấy gì thế?"
"Một cảnh tượng rất kinh khủng, em không muốn nhắc đến." Vương y Bối thu ánh mắt lại, có một số thứ không thể trốn tránh, cô rất yêu rất yêu người đàn ông này, nhưng cũng chính sự hiện diện của anh đã nhắc nhở cô rằng: Vương Y Bối ban đầu từng yêu Trần Tử Hàn bằng một vẻ hèn mọn đến nhường nào.
"Thế thì đừng nói." Trần Tử Hàn thấy cô day day thái dương thì tưởng cô vẫn khó chịu nên tắt đèn bàn, ôm cô vào lòng, tiếp tục giấc ngủ.
Hôm sau tỉnh dậy, lúc mặc quần áo Trần Tử Hàn bất giác phát hiện cô đang mở to đôi mắt nhìn mình, "Ngày nào cũng ngắm chồng em, còn chưa ngắm đủ à?"
Vương Y Bối ngồi lên, định xuống giường luôn, cô giả vờ nói vu vơ: "Phải rồi, chưa ngắm đủ. Anh nói xem chúng ta kết hôn có phải là nhanh quá không?"
"Gì cơ?"
"Dù chúng ta đã kết hôn, nhưng dường như cũng chưa thật sự ở bên nhau..." Họ trở lại bên nhau không lâu liền kết hôn như một lẽ tất nhiên, dường như chưa từng suy nghĩ xem liệu chia xa lâu như vậy cả hai có còn thích hợp ở bên nhau hay không.
"Em cảm thấy em chưa được hưởng thụ đầy đủ khoảng thời gian yêu đương à?" Trần Tử Hàn không mấy quan tâm, "Dù sao cũng vẫn sẽ kết hôn, sớm một chút hay muộn một chút cũng không có gì khác biệt".
Cô biết anh đã hiểu sai suy nghĩ của mình, nhưng là một sự hiểu lầm tốt đẹp, nếu nói ra sự thật biết đâu sẽ khiến đôi bên cùng đau lòng. Cô không nói gì thêm, cầm quần áo đi vào phòng tắm.