Chương 12: Chương 7.2
Type: My Trần
Trong lúc Vương Y Bối do dự, Mạc Oánh Oánh luôn để ý quan sát vẻ mặt cô, thần sắc có vẻ bị tổn thương, “Chị Vương, em biết em nói những lời này là rất nực cười, đúng là lo chuyện thiên hạ, bạn em cứ nói em ngốc, lúc nào cũng làm những việc vất vả, không được người ta thích. Nhưng em thực sự thích chị, còn trẻ tuổi đã đạt được địa vị như hôm nay, ngay cả anh Nhậm cũng ghen tị với năng lực của chị. Tuy em biết bây giờ chuyện ngoại tình rất bình thường, thậm chí mọi người đã quen rồi, nhưng em cảm thấy mỗi người nên có nguyên tắc và giớ hạn của riêng mình, như thế mới được xem là một người có máu thịt, chứ không phải bị hoàn cảnh xã hội làm cho thay đổi đến nỗi cũng quên mất dáng vẻ của ban đầu”.
Vương Y Bối khẽ thở dài, “Em nói đúng, cảm ơn sự yêu mến của em, chị mong sẽ không phụ tấm lòng của em”.
Mạc Oánh Oánh lập tức vui vẻ, còn có chút ngượng ngập, “Chị Vương không chê em lo chuyện thiên hạ là được ạ”.
Vương Y Bối nhìn bóng lưng xa dần của Mạc Oánh Oánh, tuy bị cô nàng “dạy dỗ” nhưng cô lại thấy tâm trạng rất tốt. Mạc Oánh Oánh như vậy khiến cô nhớ đến hình bóng ngốc nghếch, đơn thuần ngày xưa của mình. Có lẽ cô từng cho rằng bản thân trước đây “ấu trĩ”, “điên rồ”, “ngốc nghếch” … đến thế. Vậy mà bây giờ cảm thấy chút ngô nghê như vậy thật hiếm có và hạnh phúc đến nhường nào.
Hôm nay Vương Y Bối không phải là người đi làm muộn nhất, còn có một người đến giờ vẫn chưa có mặt. Khi cô biết Khâu San không xin nghỉ phép thì chủ động gọi điện cho cô ấy, gọi liên tiếp mấy cuộc cũng không ai nghe máy. Y Bối có chút lo lắng, không biết Khâu San liệu có xảy ra chuyện gì không, bình thường Khâu San làm việc cũng không được coi là quá tích cực nhưng cô ấy gần như chưa từng đi muộn. Y Bối đang nghĩ tới đó thì Khâu San chủ động gọi điện, nói rằng buổi chiều sẽ tới công ty.
Vương Y Bối chỉ lo Khâu San sẽ nghĩ quẩn, tình cảm của phụ nữ xưa này luôn phức tạp và mãnh liệt hơn đàn ông, nếu Khâu San không thể chấp nhận việc ly hôn, làm chuyện ngu ngốc thì không hay chút nào, bây giờ biết cô ấy không sao, cô cũng yên tâm hơn.
Thế nhưng khi Khâu San đến công ty, cô ấy không về vị trí làm việc, mà tới thẳng chỗ Vương Y Bối.
Vương Y Bối nhìn Khâu San đang đứng trước mặt, không ngờ cô ấy lại quyết định như vậy, “Cậu muốn thôi việc? Đâu cần phải vậy, nếu cậu muốn nghỉ ngơi một thời gian thì có thể nghỉ phép, việc gì phải xin thôi việc?”.
“Mình đã nghĩ kỹ rồi, cuộc sống của mình luôn nhạt nhẽo vô vị, nên mình muốn thả lỏng, không bị hạn chế thời gian ấy.” Khâu San mỉm cười, nhưng sắc mặt tái nhợt vẫn tiết lộ tâm trạng cô ấy đang bất ổn.
Vương Y Bối nghĩ ngợi, “Mình luôn cảm thấy một người phụ nữ có thể không cần tình yêu, không cần kết hôn, không cần đàn ông, nhưng cô ấy không thể không có công việc,nếu không cô ấy sẽ chỉ là cá thể vô hồn. Mình hi vọng cậu có thể suy nghĩ kỹ, thật sự muốn thôi việc sao?”.
“Mình hiểu ý cậu, nhưng mình đã suy nghĩ kỹ rồi, mình quyết định thôi việc.”
Vương Y Bối nhận thấy sự quyết tâm của cô ấy, biết mình không thể nói gì hơn, có lẽ suy nghĩ thôi việc này Khâu San đã nghĩ từ lâu. Khâu San không phải là người đặt cảm xúc cá nhân vào công việc, nếu Khâu San không ly hôn chắc chẳng ai có thể biết được vấn đề trục trặc tình cảm của cô ấy. Khâu San chủ động mời mọi người đi chơi, còn không kiêng kị để lộ cảm xúc của mình, hẳn đã sơm nghĩ đến chuyện muốn rời khỏi đây, chẳng còn bận tâm điều gì nữa.
“Nếu cậu đã nghĩ kỹ thì mình cũng không khuyên thêm nữa. Chỉ là làm việc chung bấy lâu nay, nếu có tâm sự gì cậu có thể nói với mình, tuy mình không phải là nhà tư vấn tâm lý nhưng có thể là thùng rác cho cậu xả đấy.”
Vương Y Bối nói rất nhẹ nhàng khiến Khâu San bật cười, “Thực ra, ban đầu khi cậu đến làm tổ trưởng, mình cũng có phần không phục, cảm thấy tài năng của cậu chẳng bằng ai, có thể làm được gì kia chứ? Những người có chung suy nghĩ với mình chắc chắn không ít. Nhưng về sau, mình đã hiểu, cậu chưa từng bàn tán về ai, cho dù là xảy ra sai sót trong công việc, cậu cũng không làm mất mặt người ta, hơn nữa làm việc rất kiên định, có một sự nhiệt tình rất lớn”.
“Mình cám ơn sự tán dương của cậu.”
Khâu San đến phòng nhân sự để lấy xác nhận thôi việc, Vương Y Bối gọi điện cho Vương tổng, nói rõ tình hình của Khâu San, nhờ Vương tổng lúc ký tên đừng làm khó cô ấy. Dương tổng ghét nhất là nhân viên xin thôi việc, ông ấy cho rằng ai đó nghỉ việc đều do người đó muốn nhảy việc, nên lúc nào cũng cố ý không ký, khiến thủ tục của người ta chậm mất mấy ngày, điều này cũng là một cái tật công khai của Dương tổng.
Khâu San đến nhờ Vương Y Bối ký tên đồng ý, còn thoải mái trò chuyện đôi câu: “Mình định làm một chuyến du lịch kiểu nói đi là đi, thăm thú non sông gấm vóc. Trước kia mình cứ nên cố gắng kiếm tiền, đợi bọn mình điều kiện tốt hơn sẽ tìm cơ hội cũng đi du lịch khắp thế giới. Không ngờ rằng cách làm này lại trở thành lý do để anh ta chê bai mình, mà mình cũng chưa kiếm được đủ tiền. Người lên kế hoạch cùng đi vòng quanh thế giới đã rời bỏ mình rồi… Giờ đây nghĩ lại, cứ không ngừng kiếm tiền thì có ý nghĩa gì chứ?”.
“Đi chơi vui vẻ nhé, mong lần sau gặp mặt lại cậu sẽ là Khâu San hoàn toàn mới nhé.”
“Cám ơn, nhất định là thế rồi. Nhưng là một người có kinh nghiệm, mình khuyên cậu một câu, đừng bao giờ quá yêu một người, cũng đừng vì người đó hi sinh quá nhiều. Bởi tháng ngày dần trôi, đối phương sẽ tự động coi việc cậu làm là lẽ đương nhiên, thậm chí chẳng chút mảy may xem trọng. Lúc mình tốt nghiệp đại học, gia đình tìm cho mình một công việc rất tốt ở quê, nhưng mình vì anh ta mà ở lại nơi này, cùng phấn đấu cùng anh ta. Mình tưởng mình bỏ ra nhiều thì anh ta sẽ nhớ mãi… Bây giờ nghĩ lại, anh ta chắc không yêu mình đến thế, vậy nên mình lúc nào cũng là người hi sinh. Ngay cả kết hôn cũng do mình yêu cầu, mình cứ nghĩ bọn mình ở bên nhau bao năm trời, mình hi sinh nhiều một chút, bao dung hơn một chút vậy cũng đáng. Nhưng không nên thế, tình yêu không phải là sống cho người khác nhìn, không phải thời gian dài thì nhất định sẽ đi đến cuối cùng… “ Khâu San cười, “Mình cũng không biết đang nói gì nữa, hơn nữa tình cảnh mỗi người mỗi khác, chắc mình không phải là một cuốn giáo trình tốt, dù sao thì không phải cô gái nào cũng ngu ngốc như mình”.
Vương Y Bối không khuyên nhủ Khâu San, chỉ chúc Khâu San sau này sẽ có một cuộc sống tốt hơn, cô biết rõ cô ấy chắc cần rất nhiều thời gian mới có thể hoàn toàn thoát ra được.
Khâu San nghỉ việc rồi, Vương Y Bối cũng chìm vào mối nghi hoặc nào đó, tại sao trong một cuộc tình, lúc đối mặt với sóng gió, phụ nữ luôn là người hi sinh nhiều hơn, phải chìm đắm trong bóng đêm tình cảm rất lâu mới thoát ra được, còn đàn ông lại có thể nhanh chóng bình tâm sống một cuộc đời thoải mái vui vẻ, như chưa từng có gì xảy ra.
Cô nói với Uông Thiên Ngữ về vấn đề này, Uông Thiên Ngữ thẳng thừng chê cô vớ vẩn, “ Sao cậu cứ suy nghĩ đến những vấn đề không có đáp án này nhỉ? Nếu không thể nào nghĩ ra câu trả lời thì đừng suy nghĩ nữa”.
“Nhưng chuyện như thế trong cuộc sống xảy ra quá nhiều.”
“Nếu cậu nhất định phải có một câu trả lời để định nghĩ thì đó chính là tình yêu không đủ lớn, những cặp tình nhân không thể nắm tay nhau đi hết cuối con đường đa phần đều chỉ vì nguyên nhân này. Tớ quen một cô gái, cô ấy và bạn trai cũ yêu nhau mười năm, bạn trai cũ cứ nói không muốn kết hôn, thế nhưng anh ta ngoại tình rồi cũng cô nàng “tình yêu đích thực” lập tức kết hôn. Cô gái đó nói, suy cho cùng vẫn là tình yêu của họ không đủ lớn nên mới từ chối kết hôn, mới dây dưa với kẻ khác.” Uông Thiển Ngữ thở dài, “Câu trả lời này có thể thuyết phục được cậu không?”
“Có thể chứ”, Vương Y Bối cũng quy phục trước lỹ lẽ này của bạn. Có lẽ chúng ta đã nghĩ về tình yêu quá phức tạp, ngoài yêu và không yêu ra, còn có loại quan niệm “tình yêu không đủ lớn kia nữa”, vì nó mà không biết bao nhiêu cuộc tình phải đón nhận cái kết khiến người người bất hạnh, phẫn nộ rồi.
Khâu San nghỉ việc, mọi người sau khi biết tin đã chuẩn bị một bữa tiệc chia tay nhưng cô ấy từ chối. Chiều hôm đấy, cô ấy đáp máy bay rời đi, thực hiện chuyến du lịch nói đi là đi thuộc về riêng mình.
Tan làm Vương Y Bối vẫn đi đến ngã rẻ trước cửa công ty như thường lệ, chiếc xe của Trần Tử Hàn đã đổ ở đó, cô bất giác rảo bước đến gần. Y Bối mở cửa xe ngồi vào trong, Trần Tử Hàn tắt game, cất điện thoại, , trong máy anh chỉ vẻn vẹn có mấy tựa game tải từ khá lâu rồi, tất cả đều để giết thời gian khi đợi cô, chứ bình thường anh gần như chẳng mấy khi đụng tới.
Vương Y Bối liếc nhìn anh chẳng nói gì, sự trầm lặng bất thường này khiến Trần Tử Hàn ngờ vực hỏi, “Sao vậy?”.
Y Bối gần như chưa bao giờ nói chuyện công việc với anh, thấy cô có chút kỳ lạ thế này anh bỗng không biết có phải công việc của cô có vấn đề gì hay không.
Sự ra đi của Khâu San khiến Vương Y Bối có phần hụt hẫng, giống như lúc xem một bộ phim hay đọc một cuốn tiểu thuyết bi thương, biết không liên quan tới mình nhưng tâm trạng vẫn bị ảnh hưởng đôi chút.
Y Bối không định nói những điều này với anh, “Em đang tức giận, anh thông minh như vậy sao không nhìn ra?”.
“Giận cái gì?” Phía trước là đèn đỏ, anh dừng xe, ánh mắt nhìn cô rất chân thành, nghiêm túc hỏi han cô.
“Một ly nước cũng không chịu rót cho em, chưa từng thấy ai hẹp hòi như anh.”
Phía trước đèn đỏ đã chuyển sang xanh, xe tiếp tục lăn bánh, “Oan quá, rõ ràng anh đã vì em mà buông bỏ nguyên tắc, đi rót nước, uống rồi còn không nhận nữa chứ”.
Vương Y Bối tức tối, “Anh còn nói được hả, em phải cầu xin anh bao lâu?”.
“Ai bảo em không chịu đụng tay, bắt người ta làm thay thì phải trả giá chứ.”
“Chứ không phải vì anh… “ Cô chỉ ngón tay vào anh nhưng không nói được gì, mặt cũng đỏ bừng, “Hừ, anh còn hại em đi muộn”.
“Chuyện này thì càng oan uổng rồi, anh thấy em ngủ ngon quá nên không nỡ gọi dậy mà. Không những không nhớ ơn mà còn ác ý nghĩ anh như thế nữa.” Anh thở dài, “Ồ, em còn đến muộn à, anh tưởng em ngủ một lát sẽ dậy, ai ngờ lại ngủ quên mất”.
Giờ thì thành lỗi của cô sao, cô hít sâu một hơi, “Hôm nay em sẽ không nấu cơm, không rửa bát, không quét nhà, cũng sẽ không giặt đồ.” Không nói nổi anh thì dùng hành động để bày tỏ sự kháng cự vậy.
Trần Tử Hàn không phản đối, “Được, phụ nữ lúc nào cũng có tư cách cứng đầu, chỉ có đàn ông mới đáng thương bắt buộc phải chấp nhận, đúng không?”.
Bây giờ còn bàn luận về cả vấn đề phụ nữ và đàn ông cơ đấy. Y Bối vô cùng ủ rũ, quay đầu nhìn ra bên ngoài, không thèm nói chuyện với con người đáng ghét kia nữa.