Chương 19: May mắn đến vậy
Thế nào gọi là tình yêu tuyệt vời nhất? Đó chính là người tôi yêu, anh ấy cũng yêu tôi.
Type: My Trần
Vương Y Bối nghĩ đến cuộc trò chuyện với Lục Dĩnh, cảm thấy vô cùng thú vị, cô cùng một người phụ nữ khác nói về chồng mình, mà người đó còn được xem là bạn gái cũ của Trần Tử Hàn. Cảm giác đó thật kỳ quặc và quái lạ, nhưng vì không khí thoải mái nên nó đã xóa bỏ chấp niệm trong tâm khảm cô. Nếu nói rằng cô từng rất để tâm đến sự tồn tại của Lục Dĩnh, rất để tâm chuyện Trần Tử Hàn và Lục Dĩnh từng ở bên nhau, thì từ giờ phút đó trở đi, trong lòng cô không còn vướng bận nữa, khoảng thời gian đã qua đi không còn là nỗi băn khoăn đối với cô nữa.
Cô tự hỏi nếu cô rơi vào tình huống của Lục Dĩnh, vậy sẽ làm thế nào. Cô rất bi ai nhận ra một sự thật rằng Trần Tử Hàn quá hiểu cô, với tính cách của mình, cô sẽ kéo Trần Tử Hàn vào khóc, sau đó luống cuống chân tay, cuối cùng còn khiến Trần Tử Hàn đang bị thương phải an ủi để cô đừng khóc nữa. Sau đó cô sẽ hỏi anh phải làm sao, khi Trần Tử Hàn bảo cô đi gọi người đến giúp, cô nhất định sẽ làm theo.
Chắc là cô sẽ không cõng anh như Lục Dĩnh, thậm chí còn không có suy nghĩ đó nữa. Cô và Trần Tử Hàn lúc quen nhau đã chơi trò đó, Trần Tử Hàn có thể nhẹ nhàng cõng nhau, còn cô khi muốn cõng anh, anh vừa đè lên lưng cô đã ngã quỵ rồi, sau đó cô buồn bực hỏi rõ ràng trông anh rất gầy mà , tại sao lại nặng thế?”
Kỳ nghỉ phép ba ngày trôi qua nhanh chóng, cô vẫn không chủ động gọi điện cho Trần Tử Hàn, còn anh dường như cũng đang rất bận rộn, không gọi điện cho cô. Cô quay về với công việc, chẳng có gì khác với lúc trước đó, vẫn cố gắng làm việc nghiêm túc học hỏi, không hề than vãn khi phải làm thêm giờ, đi cùng Thẩm Lam đến mọi nơi tiếp khách.
Nhưng mọi người dường như đều cảm thấy cô không còn giống lúc trước, hôm đó cô vào văn phòng báo cáo công việc, xong xuôi Thẩm Lam nhìn cô có vẻ phức tạp, “Đã có ai đó nói gì với em phải không? Gần đây chị thấy em có gì khác trước”.
“Không có ạ!” Vương Y Bối nhíu mày. “Em chỉ đi chơi khắp nơi, có lẽ là thoải mái, nhẹ nhõm chăng!”.
Thẩm Lam không nói thêm gì, chỉ biết là không thể hỏi được gì nên đành thôi, “Có lẽ thế!”
Sau khi cô ra khỏi văn phòng Thẩm tổng, thư ký Lâm len lén kéo cô lại, “Trợ lý Vương à, mấy hôm nay cô đi đâu vậy, đi tu tiên sao? Rõ ràng vẫn là cô, nhưng khí chất đã khác hẳn rồi, càng lúc càng giống thiếu nữ, linh hoạt nhanh nhẹn hơn hẳn”.
“Phải rồi, tôi đi tu tiên đó, đợi tôi công đức viên mãn rồi nhất định sẽ quay về phổ độ chúng sinh.”
“Tu ở núi nào thế, giới thiệu cho tôi với, tôi cũng muốn trở nên có linh khí hơn.” Thư ký Lâm tỏ vẻ van nài.
“Được rồi, đừng đùa nữa.” Vương Y Bối cười, nói xong quay người rời đi.
Thư ký Trần tiếp lời, “Nói thật đấy, khí chất của cô có gì đó khác hẳn, mấy hôm nay đã làm những gì?”.
Vương Y Bối “báo cáo” lại những việc đã làm trong mấy ngày nghỉ phép, thư ký Lâm và thư ký Trần không hề thấy có điểm gì đặc biệt, sau đó trực tiếp nhận định rằng chắc chắn Vương Y Bối đi chơi về thể chất và tinh thần đã nhẹ nhõm thoải mái, nên khí chất mới khác đi như vậy.
Vương Y Bối không đáp lại sự suy đoán của bọn họ, cô quay về bàn làm việc, lấy điện thoại ra, mở chức năng chụp hình để “soi gương”. Gương mặt trong điện thoại trông chẳng có gì khác cả, à, có một chút không giống là má phải mọc lên một cục mụn, cô nhìn đốm mụn đó, nhìn một lúc lâu rồi thở dài, tự an ủi bản thân – nổi mụn có nghĩa là mình còn trẻ, đang độ tuổi thanh xuân, là một hiện tượng tốt.
Đồng nghiệp bên cạnh cười, “Người đẹp à, cô đã đủ xinh đẹp rồi, đừng soi gương nữa”.
Vương Y Bối ngượng ngùng cất điện thoại đi.
Trong khi Vương Y Bối làm việc vui vẻ thì ai đó ở Hoàn Quang – Yên Xuyên tâm trạng lại không được tốt cho lắm. Trần Tử Hàn nhìn điện thoại di động trên tay, khoảng thời gian trước mỗi lần anh gọi cho Vương Y Bối, hình như cô đều rất bận rộn. Nếu chỉ là rất bận thì có lẽ anh sẽ không có phản ứng gì, quan trọng là trong giọng nói của cô còn toát ra một vẻ bực bội, điều đó có phần khiến anh thấy có phần không chịu đựng được. Thế nên nhân lúc đang quay cuồng xử lý hạng mục này, anh cũng không gọi cho cô. Hôm nay cuối cùng cũng xong xuôi, anh cầm điện thoại lên, bất giác nhớ ra một việc rằng anh không gọi cho cô, cô cũng không gọi cho anh.
Trong phòng họp, những người khác đã đi cả, chỉ còn mỗi Trần Tử Hàn ngồi đó, đờ đẫn cầm điện thoại, không biết đang suy nghĩ điều gì. Lộ Ôn Diên nhìn anh mấy giây, “Cậu cứ nhìn điện thoại mãi như thế thì này nó sẽ nở hoa hả?”.
“Phải rồi, đã nở hoa, anh có muốn đến đây cùng ngắm hoa không?”
Lộ Ôn Diên bước lại thật, khiến Trần Tử Hàn cảm thấy bó tay. Tâm trạng anh lúc này rất kỳ quặc, anh không ngờ Vương Y Bối lại thật sự không gọi cho mình, sự thật này khiến anh có chút không thể chấp nhận.
Lộ Ôn Diên lại gần, cười, “Gì thế này? Trần tổng cũng có lúc băn khoăn hả, đúng là khó tin”.
Trần Tử Hàn nhìn anh ta, không nói gì.
Diễn kịch độc thoại thật vô vị, Lộ Ưng Diên ho một tiếng, thò tay gõ lên bàn, “Nghe nói vợ cậu chạy đến thành phố An rồi?”.
Trần Từ Hàn đặt điện thoại xuống, vì anh biết rõ Lộ Ưng Diên sẽ không vô duyên vô cớ hỏi như vậy, “Anh rảnh đến độ quan tâm đến cả chuyện nay à?”.
“Vì thấy cậu kết hôn xong vẫn như người độc thân, đành phải quan tâm một chút thôi.” Lộ Ôn Diên thấy sắc mặt Trần Tử Hàn sa sầm thì không đùa nữa, vẻ mặt nghiêm túc nói, “Tôi chỉ muốn nhắc cậu là vẫn nên chông chừng vợ cậu cho kỹ vào”.
Trần Tử Hàn ngước lên, rõ ràng cảm thấy kỳ quặc với cách nói này, “Sao?”.
“Người mà vợ cậu theo học là Thẩm Lam, biết câu nói được quảng cáo rộng rãi nhất của cô ta là gì không?”. Anh ta không vòng vo thêm nữa, “Đàn ông và hôn nhân chính là chướng ngại khi phụ nữ muốn tiến thân. Vụ tẩy não thành công nhất của cô ta chính là dụ dỗ lừa gạt một người không có chí tiến thủ trở thành kẻ coi trọng sự nghiệp nhất, đồng thời còn chia tay với vị hôn phu, cậu bảo loại người đó có lợi hại không?”.
Trần Tử Hàn vốn không xem đây là chuyện to tát, Vương Y Bối cũng không phải là trẻ con lên ba, sao có thể người ta nói gì thì cô nghe theo đấy, huống hồ cô là người độc lập, biết suy nghĩ biết phân tích. Song anh liên tưởng đến trạng thái hiện nay của Vương Y Bối, trong lòng có phần không chắc chắn. Trước kia khi cô làm việc, dù bận rộn mấy cũng không đến mức không về nhà, nhiều nhất là về muộn một chút, hơn nữa còn gọi điện cho anh. Nhưng bây giờ họ không ở chung một thành phố, lúc anh gọi điện, cô còn không mấy vui vẻ, bây giờ cả hai người đều dứt khoát không ai gọi nữa.
Anh suy ngẫm một lát, với tay lấy điện thoại, chuẩn bị rời đi.
Lộ Ôn Diện gọi với theo, “Cậu đi đâu vậy?”.
“Nghỉ phép.”
Lộ Ôn Diên sờ sờ mũi, “Nói nghỉ là nghỉ, cậu tưởng công ty là của nhà cậu hả?”.
“Không phải là nhà của tôi, là nhà của anh. Thế nên tôi đang xin phép anh đấy.”
Đâu có giống xin nghỉ, Lộ Ôn Diên tỏ vẻ ông chủ, “Thế thì ngoan ngoãn viết đơn xin nghỉ đi”.
Mười phút sau, Lộ Ôn Diên ngồi trong văn phòng nhận được đơn xin nghỉ phép viết tay, nội dung như sau: thời gian chia xa sợ quá dài, đã quên mất mặt nhau, quyết định đi gặp nhau, cho phê chuẩn. Lộ Ôn Diên nhìn lá đơn này, tay đấm xuống bàn cười sặc sụa, mới hai tháng không gặp đã quên mất mặt vợ, Trần Tử Hàn cậu có dám sỉ nhục tôi nữa không?
Vương Y Bối từ công ty bước ra, thời gian làm việc mấy hôm nay của cô đã quay lại quỹ đạo bình thường, tuy vẫn phải làm thêm giờ nhưng so với trước kia đã khá hơn rất nhiều rồi. Cô ra khỏi cửa lớn, bỗng nhìn thấy bóng người đứng dựa vào cây cột tròn đằng kia. Cô dừng bước, nghi ngờ mình nhìn lầm, chớp chớp mắt rồi lập tức chạy như bay ra đó, vẻ mặt đầy vẻ sung sướng lẫn kinh ngạc, “Sao anh lại đến đây?”.
“Đến kiểm tr.a bất ngời xem vợ anh đã làm gì khi không có mặt anh.” Trần Tử Hàn quan sát cô, hình như gầy đi một chút, nhưng trắng hơn, anh xót xa vuốt ve mặt cô, chắc là không chăm sóc tốt bản thân rồi.
“Em ngoan lắm mà, chỉ qua lại có hai điểm công ty và nhà thôi.” Cô nheo mắt cười, không gạt tay anh ra, “Anh đến lâu chưa?”.
“Cũng không lâu lắm.”
Vương Y Bối không tin lời anh, cô lấy điện thoại của anh để xem thời gian anh chơi game. Anh gần như chỉ chơi trò này khi đợi cô, cô nhẩm tính, anh đã đánh qua được ba mươi mấy cửa, do đó thời gian đợi cô chắc chắn không ngắn. Cô trả lại điện thoại cho Trần Tử Hàn, không nói gì chỉ nhẹ nhàng khoác tay anh.
Lúc này Thẩm Lam cũng từ trong công ty bước ra, Vương Y Bối lập tức kéo Trần Tử Hàn lại chào hỏi, đồng thời giới thiệu thân phận đôi bên. Thẩm Lam chỉ liếc nhìn Trần Tử Hàn một cái rồi nhanh chóng rời đi, Trần Tử Hàn quan sát Thẩm Lam một hồi lâu.
Vương Y Bối kéo tay anh, “Anh đang ngắm mỹ nhân trước mặt em hả, gan anh lớn nhỉ?”.
Trần Tử Hàn để lộ nụ cười nhạt trên khóe môi, “Là người đẹp à? Không chú ý”.
“Thế còn ngắm chăm chú làm gì.” Cô hoàn toàn không tin lời anh.
“Vì đó là sếp em, trông chị ta rất mạnh mẽ, em có phải chịu ấm ức không?” Anh dò hỏi, nhưng nhìn dáng vẻ của ai kia thì tâm trạng dường như rất tốt, hơn nữa không biết có phải ảo giác hay không mà anh thấy cả người cô toát ra vẻ linh hoạt và ngây thơ của một thiếu nữ.
“Cũng ổn mà, chị ấy là một người phụ nữ mạnh mẽ, rất giỏi giang, em theo chị ấy học được rất nhiều thứ. Tuy chị ấy trông có hơi khó chịu nhưng chỉ cần nghiêm túc hoàn thành công việc thì ở cạnh chị ấy rất vui vẻ.”
Trần Tử Hàn gật gù, “Đúng là rất vui vẻ, vui vẻ đến mức quên bẵng anh luôn”.
Cô bịt miệng cười, “Anh nói câu này sao mà giống oán phụ thế!”…
Hai người cùng đi bộ về, một mình Vương Y Bối ở đây nên căn bản không nấu nướng gì, hai người chỉ có thể ăn tạm bên ngoài. Lúc Trần Tử Hàn nói mình gầy, Y Bối liền tỏ ra tủi thân, sống ở đây một mình, không ai thương không ai yêu, càng không ai nấu ăn cho, cô không gầy sao được? Trần Tử Hàn vỗ vỗ lên đầu cô, mắng cô lười biếng, còn dám giả vờ tủi thân.
Lúc ăn cơm, Vương Y Bối không ngừng khen ngợi ông xã, cám ơn vì nhờ có anh đến thăm cô mới được đánh chén một bữa ngon lành toàn mỹ thực như vậy. Sống một mình thật khổ, đâu thể đi thưởng thức những món rõ ràng cần phải cần phải có nhiều người mới ăn hết này.
Trần Tử Hàn nghe cô “than thở” mà tâm trạng trở nên vô cùng vui vẻ, tuy cô than vãn nhưng anh có thể nhận ra cô thích ứng rất tốt với nơi này. Một người phụ nữ khi rời xa bạn mà vẫn sống rất tốt, đối với đàn ông mà nói, rõ ràng không phải chuyện gì tốt đẹp.
Ăn cơm xong, hai người đi thẳng về chỗ Vương Y Bối ở. Vào trong nhà, cô liền cảm than bản thân may mắn biết bao, nơi này chỉ có một mình cô, không phải chung đụng với người khác.
Trần Tử Hàn nhìn bà xã, phát hiện cô hình như trở nên đặc biệt lạc quan? Chỉ một việc nhỏ nhặt mà từ miệng cô nói ra cứ như biến thành một sự may mắn cực lớn, trong giọng nói tràn đầy vui sướng.
Tắm xong, Trần Tử Hàn nằm trên giường ôm cô vào lòng, “Có nhớ anh không?”.
“Không.”
“Trẻ cong không thật thà sẽ bị trừng phạt đấy.”
“Thì không thật mà.”
“Thế thì anh bắt đầu trừng phạt đây.” Anh trở mình, đè cô xuống dưới.
Vương Y Bối cố gắng chống trả, “Anh tự sướng lại còn bá đạo, em không thể không nhớ…”.
Câu còn lại bị nụ hôn của anh nuốt chửng, đêm rất sâu, cũng rất ảo diệu…
Đợt sóng tình qua đi, Vương Y Bối thở hổn hển, chọc tay vào ngực anh, “Sao em cứ cảm thấy anh vì cái này mới đến tìm em nhỉ?”.
“Thế thì em nên vui vì em rất quyến rũ.”
Vương Y Bối kiêu ngạo “hừ” một tiếng.