Chương 20
Đợi lúc Diệp Ý Tiêu phát hiện Bạch Hy chưa trở lại, lễ chúc mừng đã chấm dứt, 55 căn biệt thự tại Thế Ngoại Đào Nguyên đã bán ra 32 căn, những người muốn mua vẫn còn xếp hàng không ít. Vì còn bận xã giao với mấy người kia, Diệp Ý Tiêu nhất thời cũng không lưu ý tới việc Bạch Hy đã về hay chưa.
Đặng thúc đứng phía sau Diệp Ý Tiêu, thấy y chau mày liền nói: “Diệp tổng yên tâm, tốt xấu gì Bạch Hy cũng đã từng ngây người ở đây hơn nửa năm. Đối với hoàn cảnh rất quen thuộc, sẽ không có chuyện gì a. Nếu không để ta điện thoại cho hắn. Trước đó vài ngày hắn đã từng liên lạc với ta.”
“Di động của hắn tắt máy.” Đây mới chính là điều làm Diệp Ý Tiêu sốt ruột. Vừa phát hiện Bạch Hy chưa về, việc đầu tiên y làm chính là gọi điện thoại cho hắn, thế nhưng lại truyền tới âm thanh báo tắt máy. Đêm qua, rõ ràng y đã giúp Bạch Hy cắm sạc. Tuyệt đối sẽ không có chuyện vì hết pin mà tắt máy.
“Ta gọi người tới tìm xem.” Đặng thúc nghe xong cũng có chút sốt ruột, vội vàng gọi người đi tìm.
Một lát sau người được phái đi trở lại báo: hai giờ trước Bạch Hy đã rời khỏi công trường, có nhân viên tạp vụ thấy hắn đi lên núi.
Đúng lúc này lại đi leo núi? Thật đúng là quá hăng hái đi! Diệp Ý Tiêu không khỏi đại hỏa. Đợi trợ lý, thư ký cùng những người có liên quan đến dặn dò chút chuyện, sau đó liền tự mình theo đường mòn lên núi bắt người.
Vừa mới đi ngang rừng thông, dường như nghe được có tiếng người nói chuyện. Diệp Ý Tiêu tập trung tinh thần lắng nghe, nhận ra được một thanh âm chính là của Bạch Hy, một cái khác thì là… Nghiêm Huyễn Hi
Khó trách vừa rồi, sau khi ở dưới bế mạc liền không thấy bóng dáng. Nguyên lại là đã đến chỗ này. Chỉ là, tại sao lại tới đây? Người đại diện, trợ lý vì cái gì không nghe lời y, đem người này giám sát chặt chẽ!
Diệp Ý Tiêu không thèm đi theo đường mòn, trực tiếp băng qua đám cỏ cao quá đầu gối đi tới.
“Ta vừa rồi đã nói qua, ta cùng Diệp Ý Tiêu chính là loại quan hệ đó.” Lúc này, Bạch Hy vẻ mặt bất đắc dĩ nói. Vừa rồi hắn còn đang mơ mơ màng màng ngủ, đã bị một cái tát đánh tỉnh, miễn cưỡng mở mắt ngồi dậy, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một nhân ảnh. Cố gắng chớp mắt mấy cái, lại chớp thêm mấy cái, sau đó liên ngây ngốc trợn tròn mắt.
Ở trước mặt hắn là một người toàn thân hàng hiệu, cũng chính là đại minh tinh mới đứng trên thảm đỏ khi nãy, Nghiêm Huyễn Hi! Hắn như thế nào cũng chạy lên trên núi a? Trong đầu Bạch Hy chợt thoáng hiện lên suy nghĩ như vậy.
Cái này, Nghiêm Huyễn Hi ngược lại hình như đã có chuẩn bị tốt, đầu tiên là đoạt lấy di động của Bạch Hy, trực tiếp tắt máy. Sau đó liền triển khai tư thế bức cung, câu đầu tiên nói chính là: “Ngươi cùng Tiêu là quan hệ như thế nào?”
Bạch Hy đau đầu, bởi bộ dáng Nghiêm Huyễn Hi nhìn thế nào cũng giống vợ lớn đi bắt gian phòng nhì. Cho nên, hắn bất đắc dĩ day day huyệt thái dương, nghĩ nghĩ mới lên tiếng: “ Chính là bằng hữu dĩ thượng, luyến nhân vị mãn[Trên mức bạn bè nhưng chưa đủ làʍ ȶìиɦ nhân]… Ah. không, hẳn là cừu nhân dĩ thượng, bằng hữu vị mãn[hơn cả kẻ thù, bạn bè tuyệt không phải]. Bất quá, ta rất ngạc nhiên, ngươi là lấy thân phận cùng tư cách gì tới hỏi ta những chuyện này? Nói như thế nào ngươi cũng là nhân vật của công chúng, để hành vi này truyền ra ngoài thực không mấy hay.”
“Ngươi nói hưu nói vượn cái gì?!” Nghiêm Huyễn Hi thoạt nhìn tâm tình khó giữ được bình tĩnh, con mắt đều đỏ lên. Lúc này, nộ khí trùng thiên, càng đem con mắt trừng thật to, có chút phá hư hình tượng vạn người mê trên màn ảnh.
Bất quá, Bạch Hy cảm thấy mình không có trách nhiệm nhắc nhở tên kia điểm này, cho nên xoay người nhảy xuống khỏi tảng đá, chuẩn bị xuống núi. Ở chỗ này ngủ một lúc rồi, Diệp Ý Tiêu nếu không tìm thấy hắn, chắc chắn sẽ nổi bão a.
“Không đem lời nói rõ ràng, nghĩ cũng đừng nghĩ sẽ rời khỏi đây được!” Nghiêm Huyễn Hi kéo lấy cánh tay Bạch Hy, hùng hổ nói: “Ta đã tìm người điều tr.a qua. Ngươi bất quá chỉ là một kẻ bị Bạch gia trục xuất, dựa vào cái gì lại như chó theo đuôi, quanh quẩn bên người Tiêu!”
“Đại minh tinh nói chuyện đều là chanh chua vậy sao? Thật không có tố chất, người đại diện của ngươi còn mất thêm nhiều công huấn luyện a. Ngươi ở trước mặt ta mất mặt cũng thôi đi, nếu để đám ký giả kia nghe được, tuyệt đối đem danh tiếng của ngươi quét sạch như rác.” Bạch Hy vẻ mặt khinh bỉ. Hắn đối với hồng ảnh đại minh tinh trước mắt này, một chút hảo cảm cũng không có. Loại người ngang ngược kiêu ngạo luôn tự cho mình là đúng này, căn bản tứ chi bỏ phí, đến ngũ cốc cũng chẳng phân biệt nổi. Chỉ được có khuôn mặt nhưng lại chẳng có đầu óc. Mà người hâm mộ thời nay cũng thật quá dễ dãi đi, coi minh tinh chỉ nhìn khuôn mặt. Nếu không có người theo đuổi, cái dạng người này liền ngay cả sinh hoạt cơ bản cũng không thể tự gánh vác!
“Ngươi…” Nghiêm Huyễn Hi thật không ngờ, nam tử thoạt nhìn văn nhược nho nhã này lại là một kẻ mồm mép. Xem ra là bản thân đã đánh giá quá thấp năng lực tình địch rồi ah!
Bạch Hy hất cánh tay đang níu mình ra: “Nghiêm đại minh tinh, nếu ngươi muốn trèo lên loại cây cao như Diệp Ý Tiêu kia, như vậy ta liền tặng ngươi mấy câu. Đầu tiên, ngươi nhất định phải đem toàn lực khiến hắn cảm thấy ngươi có giá trị lợi dụng, có thể vì hắn mang tới không ít lợi nhuận. Thứ hai chính là hiểu chuyện. Đối với việc hắn ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, tìm hoa bắt bướm không thể có nửa lời oán hận. Cuối cùng là phải quản cho tốt các mối quan hệ của bản thân. Diệp Ý Tiêu người này hết sức bá đạo độc chiếm, từ trước đến nay chỉ cho phép quan châu phóng hỏa, lại không cho dân chúng đốt đèn. Nếu làm tốt ba cái này, tin chắc là Diệp tổng sẽ rất nhanh tự tìm đến ngươi.”
Nghiêm Huyễn Hi ngẩn người, lập tức hừ một tiếng: “Chuyện của ta không cần ngươi quan tâm.”
“Lương tâm đúng là đã đem quăng cho chó ăn rồi a. Hiện tại ta cũng không còn chuyện gì để nói với ngươi, việc này ngừng ở đây.” Bạch Hy vừa nói vừa hướng rừng cây đi ra. Chỉ là, chưa kịp cất bước đã bị người từ phía sau chạy lên, nắm vạt áo hắn dùng sức kéo một cái. Hai người lập tức va mạnh vào nhau, thay đổi vị trí.
Bạch Hy bị sự va chạm đột ngột làm cả hoa mắt, cả giận nói: “Ngươi phát điên cái gì!?”
Nghiêm Huyễn Hy khóe miệng câu lên một nụ cười tính toán. Cái này lại Bạch Hy trong lòng cả kinh, liếc mắt nhìn lên liền thấy một nhân ảnh từ rừng cây đi tới, lập tức cái gì cũng hiểu.
Ngay lúc này, Nghiêm Huyễn Hi kinh hô: “Ngươi làm cái gì…” Đột nhiên ngả về phía đập nước. Bạch Hy đã ổn định thân thể, sau đó dùng động tác thần tốc đem tay duỗi tới sau lưng Nghiêm Huyễn Hi, đỡ người khỏi ngã.
Nghiêm Huyễn Hi hoàn toàn không ngờ phản ứng của Bạch Hy lại nhanh, khí lực lại lớn như vậy, cả người đều ngơ ngẩn. Ngay sau đó, Bạch Hy lại cúi người nói nhỏ vào tai đối phương: “Đứa nhỏ đáng thương, quay phim nhiều đến choáng váng a! Loại khổ nhục kế này tivi đều đã dùng đến muốn nát, ngươi còn ở trước mặt ta tự làm xấu.”
“Ngươi…” Nghiêm Huyễn Hy tức giận không nhẹ, đưa ngón tay chỉ chỉ Bạch Hy hoàn toàn không nói ra lời.
Lúc này, Diệp Ý Tiêu đã đi tới bên cạnh hai người. Một màn vừa rồi y cũng không nhìn rõ lắm. Hình như Nghiêm Huyễn Hi trượt chân muốn ngã, sau đó được Bạch Hy đưa tay ôm lấy.
Dù là như thế, Diệp Ý Tiêu vẫn là rất không thích Bạch Hy thân cận với người khác ngoài mình, cộng thêm đối phương đã một mình chuồn êm lên núi, cho nên khí ngữ có chút bất mãn: “Tiểu Hy, ngươi còn muốn ôm bao lâu?”
“Hừ!” Âm mưu của mình bị nhìn thấu, Nghiêm Huyễn Hi rất không cam lòng, nhưng lại không dám ở trước mặt Diệp Ý Tiêu rống to với Bạch Hy, chỉ có thể hung hăng cắn răng, lại lập tức kéo ra vẻ mặt tươi cười, dùng âm thanh rõ ràng đủ cho cả ba người nghe nói: “Cám ơn Bạch tiên sinh.”
Bạch Hy không thể không thừa nhận, người này đúng là diễn viên giỏi nha, trở mặt cũng thực con mẹ nó nhanh đi. Nhưng tiếc là cơ mặt hơi cứng ngắc, lộ ra chút mất tự nhiên. Sau này trở về chỉ cần luyện tập nhiều hơn, qua một thời gian nhất định sẽ có thể xưng ảnh đế.
Bất quá, Bạch Hy hắn cũng không kém, lập tức nhàn nhạt cười, làm như vô tình nói: “Tiện tay thôi mà, nếu như đại minh tinh muốn báo đáp.., mong là sau này có thể cho ta thêm mấy tấm hình có chữ kí.”
Không khí xung quanh hai người thực kỳ quái, Diệp Ý Tiêu thế nào lại không nhìn ra? Bất quá, lúc này y cũng không muốn truy cứu nguyên nhân. Bước nhanh về phía trước, kéo lấy tay Bạch Hy, không giải thích nhiều liền đem người mang xuống núi.
Nghiêm Huyễn Hi phẫn hận không thôi đi theo phía sau hai người, ánh mắt oán độc hận không thể đem Bạch Hy bầm thây vạn đoạn.