Chương 41
Ăn xong bữa trưa, Vương Duy Duệ lôi kéo Bạch Hy đi dạo quanh đảo nhỏ, thưởng thức cảnh sông nước tuyệt đẹp, lại đi khắp lâm viên [ rừng cây tư nhân], đi dạo mệt mỏi liền đem cần câu tới sông lớn ngoài kia câu cá. Mà Cung Huyền Nguyệt cùng Diệp Ý Tiêu còn bận bàn bạc hạng mục công việc cụ thể cho yến hội đêm nay. Nghiêm Huyễn Hi vốn định bám theo, lại bị Diệp Ý Tiêu ép đi ngủ trưa rồi.
Khoảng 4:30 chiều, thân là chủ nhân yến hội, Cung Huyền Nguyệt phải xuất phát đến hội trường, tự nhiên sẽ mang Vương Duy Duệ cùng đi. Mà Vương Duy Duệ không muốn để Bạch Hy một mình ở lại Cung gia nhàm chán, vì vậy cũng muốn kéo hắn cùng đi. Bất quá, lập tức bị Cung Huyền Nguyệt cự tuyệt, lý do rất đơn giản, lúc này, Bạch Hy không thể lộ diện trước công chúng.
Rơi vào đường cùng, Bạch Hy đành ở lại Cung gia, tiếp tục câu cá. Bốn người còn lại thì lên xe hơi, xuất phát đến khách sạn cử hành yến hội.
Cung gia tổ trạch chắc chắn sẽ không tổ chức bất luận yến hội gì, bởi vì, đây là một trong những quy định của Cung gia.
Ầm ĩ nửa ngày rốt cục cũng yên tĩnh trở lại, Bạch Hy một mình trở về phòng, chuyển cái ghế dựa đến bancon, sau đó rút một quyển sách có nhan đề < Nhân tính nhược điểm > ra đọc.
Nhìn một hồi lâu, quyển sách kia vẫn là đang ở trang đầu tiên. Trong đầu từng trận lộn xộn ong ong vang lên không ngừng. Bạch Hy lấy tay day day huyệt Thái Dương, chớp mắt mấy cái, nghĩ muốn tập trung chú ý đến quyển sách trên tay, chính là như cũ phí công. Sau hai ba lần, hắn liền dứt khoát bỏ ngang, ngẩng đầu, xuất thần nhìn cảnh sắc phía xa xa.
Hiện tại, hắn có thể khẳng định bản thân rất để ý quan hệ giữa Diệp Ý Tiêu cùng Nghiêm Huyễn Hi! Dù là Diệp Ý Tiêu luôn luôn cam đoan đây chẳng qua chỉ là thủ thuật che mắt, là vì bảo vệ an toàn của mình mới đưa ra lựa chọn này. Nhưng là, hắn vẫn rất để tâm!
Bạch Hy thừa nhận, hắn cho tới bây giờ cũng không phải là một người hào phóng gì, để có thể nhìn thấy người yêu của mình cùng người khác thân mật mà thờ ơ. Lúc này, Nghiêm Huyễn Hi cùng Diệp Ý Tiêu sẽ nói cái gì? Sẽ làm gì?
Chỉ cần nghĩ đến, đầu lại bắt đầu đau nhức, tâm càng giống như bị đao cắt.
Bạch Hy đứng lên, di động của hắn chợt đổ chuông. Bạch Hy hữu khí vô lực cầm lấy điện thoại, lười xem thông báo trên màn hình, trực tiếp nhấn xuống trò chuyện: “Uy, ta là Bạch Hy.”
“Bảo bối, đang làm gì đó? Có hay không nhớ ta?” thanh âm Diệp Ý Tiêu từ điện thoại truyền tới, có chút mơ hồ, lại giống như kỳ tích an ủi trái tim Bạch Hy.
Hắn không tự giác cười cười: “Uh, ta đang nghĩ tới ngươi. Tình huống bên kia như thế nào?”
“Rất đặc sắc. Bảo bối, ngươi không thể nhìn tiểu tử Cung Huyền Nguyệt kia, chính là sói đội lốt người trong đám cáo già, thật sự là đáng tiếc.” Diệp Ý Tiêu ngữ điệu nhẹ nhàng, chắc hẳn đầu kia Cung Huyền Nguyệt làm không ít chuyện tốt.
Bạch Hy không nói gì. Cung Huyền Nguyệt lớn lên hại nước hại dân thì thôi, hiện tại, cư nhiên còn có thể ở đằng kia, lừa gạt cả đám thương nhân sói già đóng giả cừu non, chỉ sợ cũng là nhân vật lợi hại trong lợi hại. Khó trách Vương Duy Duệ bị ăn đến xương cốt cũng không còn một mẩu, vĩnh viễn không thể trở mình.
“Bảo bối, thật xin lỗi, để ngươi một mình ở đó. Đợi yến hội kết thúc ta liền trở về cùng ngươi.” Sau khi hứa hẹn sau, Diệp Ý Tiêu liền cúp điện thoại.
Bạch Hy đối với điện thoại đã tắt màn hình kia phát ngốc trong chốc lát mới đứng lên, duỗi duỗi lưng mỏi. Xa xa, nhà nhà đã thắp đèn.
Ở lại Cung gia ba ngày Bạch Hy đã chịu không nổi, nhất định phải trở về đi làm. Xét thấy lần yến hội kia, Cung Huyền Nguyệt đã khơi lên tác dụng trấn áp làm người kinh sợ, cho nên Diệp Ý Tiêu đồng ý yêu cầu của Bạch Hy.
Mà Cung gia nhị thiếu, bởi vì muốn nhanh chóng làm chút chuyện trọng yếu nên tạm thời không cách nào ở bên người Vương Duy Duệ. Vì vậy, nghỉ ngơi ba ngày, Bạch Hy rốt cục có thể trở lại công ty đi làm. Tháng này, nghiệp vụ công ty tương đối bận rộn. Bởi vì, cuối năm đã càng ngày càng gần, người người đều đang gấp rút đuổi theo sinh ý cuối cùng trong năm. Vương Duy Duệ cùng Bạch Hy bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị hạch toán công ty cùng tiền thưởng cá nhân cuối năm. Mặc dù nói, cái gọi là tiền thưởng cuối năm là chiếu theo âm lịch mà cấp, chính là sớm một chút chuẩn bị cũng không sai.
Thời gian từng ngày từng ngày trôi qua, một hồi mưa thu một hồi gió lạnh, nháy mắt lễ Giáng Sinh cũng sắp đến. Trong thành phố, các trung tâm thương mại lớn đều trang hoàng rực rỡ sinh động, cây thông noel cực lớn cùng đèn nhấp nháy đủ màu, hấp dẫn không ít ánh mắt người ngoài. Có không ít người lớn, trẻ nhỏ kéo nhau tới chụp hình.
Vương Duy Duệ tâm huyết dâng trào, nói muốn tặng Cung Huyền Nguyệt quà giáng sinh. Vì vậy, sau khi tan việc liền tha lôi Bạch Hy đến trung tâm thương mại chọn mua. Ngày lễ tới gần, cộng thêm khuyến mãi “Mua ba trăm tặng hai trăm” cùng các chương trình sale off, trong trung tâm thương mại, biển người đông đúc bắt đầu như thủy triều túa ra. Hai cái đại nam nhân ở trong đám người, chính là bị các cô, các thím mang theo túi lớn mua đồ, chen chúc đến ngã trái ngã phải.
“Cho nên nói, ta ghét nhất đi dạo phố.” Thật vất vả mới bắt được cánh tay Bạch Hy, Vương Duy Duệ thở hổn hển nói.
Bạch Hy ngược lại điềm tĩnh hơn rất nhiều. Dù sao, đã từng ở dưới đáy xã hội lăn lộn vài năm, đối với tâm tính đa số tiểu thị dân [tầng lớp thu nhập thấp] vẫn tương đối thấu hiểu. Hắn khẽ mỉm cười nói: “Khó được siêu thị có đợt giảm giá lớn, lao động bình dân đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội có thể tiết kiệm. Bất quá, rốt cuộc, hưởng lợi vẫn là thương gia mà thôi.”
Hai người ở trong đám đông, gian nan đi về phía trước, cuối cùng dừng lại ở một gian bán hàng độc quyền cao cấp. Vương Duy Duệ chọn trúng một cái đồng hồ rất xa hoa quý phái, Bạch Hy lại cảm thấy đồng hồ đơn giản cùng đường viền tinh xảo dường như thích hợp với Cung Huyền Nguyệt hơn. Dù sao người kia lớn lên đã quá mức xinh đẹp rồi.
Vương Duy Duệ cầm hai cái suy nghĩ nửa ngày, không biết nên chọn cái nào. Hơn nữa, hai cái đồng hồ này giá cả cũng không hề rẻ. Cuối cùng, vẫn là Bạch Hy quyết định – hai cái đều mua, đưa Cung Huyền Nguyệt chọn, cái kia sẽ để lại cho Diệp Ý Tiêu.
Tuy nói là như vậy, kỳ thật Bạch Hy cũng muốn một lần nữa tặng đồng hồ cho Diệp Ý Tiêu. Đương nhiên, lúc này hắn không có khả năng lại bay đến Thụy Sĩ đặt làm riêng cho y.
Quét thẻ trả tiền xong, hai người đi thang máy đến lầu tám, đại sảnh chuyên bán mỹ thực dùng cơm tối, sau đó cùng ngồi một xe trở về Cung gia. Xe mới ngừng trước gara, đã thấy Cung Huyền Nguyệt lao thẳng tới, kéo ra cửa xe, ôm lấy Vương Duy Duệ mà gặm cắn, làm cho Bạch Hy xấu hổ không thôi.
Vương Duy Duệ giãy dụa xuống xe, lại trải qua đấu tranh gian khổ mới thoát ly khỏi ma trảo của Cung nhị thiếu, níu lấy vạt áo hắn hỏi: “Ngươi không phải đang trong kỳ thi thử sao? Như thế nào chạy về đây?” Thiếu chút nữa liền quên, vị thiếu gia này vẫn còn là sinh viên đại học năm thứ 2.
Cung Huyền Nguyệt vuốt vuốt tay Vương Duy Duệ, một lần lại một lần tranh thủ ăn đậu hũ, cười tủm tỉm nói: “Ta nhớ Duệ Duệ, nhớ đến đêm không thể ngủ, ảnh hưởng nghiêm trọng tới hiệu suất học tập, không có biện pháp a, đành phải quay lại tìm động lực.”
Bạch Hy không đếm xỉa bọn họ cái kia ân ái dây dưa, hảo tâm giúp Vương Duy Duệ rút chìa khóa xe. Sau đó đóng cửa xe, đi tới bên cạnh lão bản đang chơi trò ngươi truy ta né kia, đem chìa khóa nhét vào trong tay hắn, sải bước rời đi, lưu lại hai người tại gara tiếp tục “Triền miên”.
Thời điểm cửa gara đóng lại, thanh âm Cung Huyền Nguyệt truyền ra: “Biểu tẩu, Ý Tiêu biểu ca đêm nay rất sớm đã về tới, hắn ở trong phòng chờ ngươi.”
Diệp Ý Tiêu đã trở lại? Bạch Hy ngẩn người, vừa mới một hồi gió rét thổi tới, táp lên mặt hắn một chút đau nhức. Tháng trước, sau khi yến hội kia kết thúc, Diệp Ý Tiêu ngày hôm sau liền bay thẳng tới thủ đô, nói là phải đi công tác nửa tháng, sẽ trở về trước đêm Giáng sinh. Nhưng là, hiện tại cách cách lễ Giáng Sinh còn tới một tuần a?
Bạch Hy sờ lên khuôn mặt bị gió tạt đau nhức, gia tăng cước bộ hướng tiểu viện kia đuổi tới. Con đường được những ngọn đèn tinh xảo chiếu sáng, cộng thêm tiếng lá rụng sàn sạt cũng là một loại phong tình khác lạ.
Vừa mở cửa, chợt nghe thấy một đạo thanh âm quen thuộc vang lên: “Ta nói bao nhiêu lần rồi, Thế Ngoại Đào Nguyên toàn bộ biệt thự đều đã bán hết, không có dư thừa. không được, Hy uyển chủ nhân chỉ có một. Đừng nói nữa, cứ như vậy đi!”