Chương 3
“Lạnh không? Ta thường xuyên qua đêm ở chỗ này khi không muốn về nhà.” Khả Lạc điều chỉnh một chút thân thể Phi Đặc, làm cho y có thể nằm trong lòng mình càng thêm thoải mái.
Phi Đặc sau một lúc lâu cũng không nói chuyện. Khả Lạc cảm thấy kỳ quái, đang muốn hỏi y, lại cảm thấy trong bóng đêm Phi Đặc áp mặt vào ngực mình, nhẹ nhàng mà hỏi: “Ngươi không muốn về nhà nguyên nhân là bởi vì không muốn nhìn thấy ta……đúng không?”
“……” Khả Lạc không biết nên nói như thế nào, chỉ có thể trầm mặc ôm chặt lấy Phi Đặc, ở trên mặt lạnh như băng của y hôn một cái. Hắn nghĩ Phi Đặc hẳn là hiểu được ý tứ của chính mình.
Phi Đặc cũng không nói nữa, y cơ hồ giống như suy nhược mà mệt mỏi. Trong bóng đêm yên tĩnh, Khả Lạc nghe được Phi Đặc dồn dập mà nhỏ vụn thở dốc, nâng tay lên nhẹ chạm vào trán y. Phi Đặc phát sốt rồi.
Khả Lạc trong lòng lo lắng, nhưng là giờ phút này hắn cũng nghĩ không ra biện pháp nào khả quan hơn, đành nói: “Phi Đặc, hay là nên về nhà đi thôi?”
“Không……Không được…….Ngươi ôm ta, ta chịu đựng một chút là tốt thôi……Ôm chặt một chút, ân……” Phi Đặc mơ mơ màng màng gắt gao hướng ***g ngực Khả Lạc cọ cọ. Cảm giác được người ỷ lại cần hắn che chở, Khả Lạc ngây ngô đột nhiên trong lòng nổi lên một chút cường đại hùng hổ nói: “Ngươi ngoan ngoãn ngủ, ta sẽ ôm ngươi thật chặt…….”
Sau đó hai người cũng không nói chuyện nữa, da thịt tiếp xúc lẫn nhau, nhiệt độ cơ thể giống nhau, tim đập giao hòa trùng nhịp, đã muốn không cần ngôn ngữ.
Nhưng là Khả Lạc vẫn là nhịn không được muốn hỏi chút chuyện: “Phi Đặc, ngươi tại sao đêm hôm khuya khoắc lại chạy đến đó?” Bình thường chỉ khi nào tảng sáng cùng hoàng hôn y mới đi ra ngoài quét rác. Hôm nay rốt cuộc vì cái gì chạy đến đó? Kết quả lại khuất nhục bị người người thay phiên nhau cường bạo.
“Ta…… Ta muốn tìm một lão đồng học trong thành.”
“Cái gì? Ngươi đã từng đọc sách?” Khả Lạc giật nảy cả người. Trong cái xóm nghèo, khu nhà ổ chuột này cả trai lẫn gái tám chín phần mười đều là mù chữ. Giỏi nhất thì cũng chỉ có thể miễn cưỡng biết được vài chữ mà thôi.
Hắn thế nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa từng thấy qua Phi Đặc cầm bút, tất nhiên vẫn không thể tin được Phi Đặc y đã từng đọc sách này nọ.”Vậy, ngươi là đọc được sách tiểu học năm mấy?”
Tốt nghiệp tiểu học là bằng cấp cao nhất mà người ở đây có thể đạt được.
Mặc dù ở trong bóng đêm nhìn không rõ được cái gì, nhưng Khả Lạc có thể cảm giác được Phi Đặc giờ phút này ở trước ngực chính mình nhất định cười đến ngọt ngào: “Ngốc tiểu tử……Ta liền nói cho ngươi đi, ta năm đó là tốt nghiệp đại học XX thành cao tài sinh đó nga.”
“Cái gì!” Khả Lạc giật mình lớn tiếng kêu lên. Này quả thực cùng phát hiện phụ thân mình Phi Đặc cư nhiên là song tính nhân giống nhau làm hắn giật cả mình!
“Kia……Vậy ngươi tại sao lại đến đây ở? Còn thú cái người đàn bà chanh chua đó về làm nương ta?—ngươi bị bệnh thần kinh a?– còn làm hại ta đời này chịu khổ gặp cảnh khốn cùng!”
Vào những năm trước kia, người có thể học được lên tới đại học, hoàn cảnh gia đình nhất định không hề yếu kém. Hơn nữa, cầm một cái bằng tốt nghiệp đại học đi tìm việc làm, khẳng định cũng chẳng ai dám chê bai, sỉ nhục cả. Nếu đã học cao tới đại học như vậy, kia tại sao y lại muốn chạy đến cái nơi thường xuyên xuất hiện bọn lưu manh du côn đầu đường xó chợ cùng mấy cô kỹ nữ gái *** như khu ổ chuột kia mà ở?– Khả Lạc thật sự hoài nghi Phi Đặc chỉ số thông minh có vấn đề, run rẩy khóe miệng hỏi: “Ai, ngươi không phải bởi vì thật sự yêu thượng cái lão nương béo như heo đó nên mới đến đây đấy chứ?”
Kính nhờ! Này vui đùa một chút cũng không buồn cười chút nào.
“Ai……Nàng tốt xấu gì cũng là mẹ ngươi, đừng nói khó nghe như vậy.” Phi Đặc tinh thần tựa hồ đã hảo hơn một chút, đem mặt chôn ở hõm vai của con, Khả Lạc chỉ có thể nghe được y mơ hồ nói: “Là vì có rất nhiều chuyện…… Ngươi không rõ……”
“Là vì ngươi là song tính nhân đi?” Khả Lạc trắng trợn hỏi, phát hiện thấy thân thể Phi Đặc không ngừng run run hắn mới giật mình cảm thấy chính mình không nên khắc cho vết sẹo này của y càng sâu hơn nữa. Khả Lạc áy náy ôm thân thể mảnh khảnh của Phi Đặc, ở trên làn da mềm mại nhẵn bóng nhẹ nhàng vuốt ve. Phi Đặc so với các bạn gái trước kia của hắn thắt lưng còn mảnh hơn, đi xuống nữa sẽ bắt gặp hai cánh mông đầy đặn nở nang, kìm lòng không đậu tay hắn nâng lên trượt theo cơ đùi nhẵn nhụi của Phi Đặc tham nhập vào chỗ sâu ướt át bên trong, nơi đó bởi vì bị vô số chà đạp mà tới giờ vẫn còn chảy ra mật dịch trong suốt, làm cho nơi riêng tư của y vẫn còn ướt đẫm. Khả Lạc lập tức liền cương lên.
“Khả Lạc……” Nghe được thanh âm xấu hổ của Phi Đặc, Khả Lạc mới hiểu được chính mình nãy giờ gắng gượng côn th*t phần đỉnh thế nhưng lại nằm giữa hai chân y. Sợ hãi cùng thẹn thùng làm Phi Đặc y cả người khẽ run một chút, cái mông bị Khả Lạc vuốt ve thì càng run kịch liệt hơn. Nhưng là Khả Lạc vẫn cảm giác được ngọc hành mềm mại phía trước của y hơi hơi ngẩng đầu chạm vào hạ phúc của chính mình.
“Ngươi cũng muốn?” Thân thủ cầm trụ ngọc hành khẽ ngạnh lên của Phi Đặc, tuy rằng Phi Đặc xấu hổ vặn vẹo thân mình, miệng thì liên tục nói: “Không cần như vậy”, nhưng là một phút đồng hồ sau tính khí nho nhỏ của y nhờ bàn tay của Khả Lạc mà dần dần cứng rắn lên.
“A……” Khả Lạc một bàn tay ôm lấy vòng eo mềm mại của Phi Đặc, tay kia thì bắt đầu dùng sức ma sát lên xuống ngọc hành của y. Phi Đặc nằm trong ***g ngực Khả Lạc không ngừng phát ra tiếng rên rỉ ngọt ngào, bởi vì kích tình mà cái mông càng không ngừng co rút đóng mở, quả nhiên không đến năm phút đồng hồ y liền tiết ra tay hắn, thân thể mảnh mai xụi lơ nằm trên người Khả Lạc không ngừng thở gấp hút không khí.