Chương 2: Âm ti
EDITOR: MẠC HỀ
Mặt trời lặn phía sau rặng mây đỏ, bên trong thành sương trắng lượn lờ, trong thành có rất nhiều người dạo chơi, có người thì tụ lại một chổ nói chuyện với nhau, cũng có một số quanh quẩn một chổ không mục đích. Những ” Người ” đó đều có chung một đặc điểm giống nhau là chân không chạm đất, sắc mặt tái nhợt không có một chút máu, mà gương mặt không hề biểu lộ cảm xúc hết thảy đều là đờ đẫn. Hơn nữa những người này đều ẩn núp trốn tránh ánh tà dương màu đỏ, dường như sợ bị nhiệt độ của ánh sáng thưa thớt ấy chiếu lên người bọn họ sẽ bị bỏng.
Thành thị này dường như rất lớn, nhưng mà khi tiến vào trong thành liếc mắt một cái thì có thể từ phía đông nhìn đến phía tây. Bên trong thành trống trải vô cùng.
Chổ đang ngồi này chính là cổng thành, cổng thành có hai cửa, một cái là Hướng Sinh Môn, một cái là Hồn An Môn. Hai cửa một hướng đông, một hướng tây, một lớn một nhỏ. Cửa lớn chính là Hồn An Môn nằm ở phía đông, bề rộng mười thước,chiều cao sáu thước. Cửa thành được xây bằng đá màu xanh, uy nghiêm mà trang trọng, bên trong toát ra một cổ khí tức nghiêm nghị. Trái lại phía tây là Hướng Sinh Môn, chẳng qua là một cái cổng hình vòm cung diện tích đủ cho một người đi qua, lúc thì thấy có mấy ” Người ” quanh quẩn ở một chổ trước cửa thành nhưng không có đi vào..
Thời gian trôi qua, mặt trời biến mất sau cửa phía tây, ánh trăng chiếu rọi trong thành sáng ngời. Ánh sáng nhợt nhạt chiếu rọi trên cửa thành bên phía đông, chính xác là chiếu rọi trên tấm bảng Hồn An Môn, ngoài ra trên bảng còn có khắc ba chữ thật lớn Cửa Âm Ti.
Trước cửa Hồn An Môn không biết khi nào xuất hiện một đám ” Người “, mà đám ” Người ” này đều cúi thấp đầu, già trẻ đều có.
Những bước chân đi vào trong thành hết sức nhẹ nhàng, ” Người ” bên trong thành đó có rất nhiều kẻ trên người lộ ra một ít tình trạng kỳ dị. Trên đầu hoặc trên người đều có vết máu, có người có cái cổ cao ngửa ra sau, phía dưới cổ có nhiều vết ngấn rất sâu màu đỏ, có người tay ôm lấy hai vai lạnh run, cũng có người thì trên mỗi bộ phận của cơ thể đều có dấu ấn,đang nhe răng nhếch miệng dường như là phải chịu đựng thống khổ đau đớn. Nhưng mà thời điểm khi những người này đi qua cửa Hồn An Môn, những dị trạng trên người bọn họ toàn bộ đều biến mất, quần áo các thứ trên người biến thành trang phục màu trắng phong cách cổ xưa, mà mọi người sau khi tự giác xếp thành một hàng thì rất có trật tự hướng tới cửa Hướng Sinh Môn ở thành Tây mà đi đến. Bọn họ dường như là biết nên đi về chổ nào, địa phương nào mới là nơi thuộc về họ.
Những ” Người ” đang phiêu du quanh quẩn bên trong thành bắt đầu dừng chân xếp thành hai hàng chuyên chú đứng nhìn, trong ánh mắt mang theo sự chờ đợi hâm mộ. Bọn họ cũng biết đội ngũ như vậy mỗi ngày lúc chạng vạng sẽ xuất hiện, nhưng bọn họ chỉ là những người đứng xem không thể nào theo đội ngũ may mắn đó cùng nhau rời đi.
Cửa Hồi An Môn chật kín hết người, đột nhiên xuất hiện một người so với xung quanh không hợp nhau chút nào. Hắn mặc một thân cẩm bào màu xám, bụng hơi hơi nhô lên, thoạt nhìn là bộ dáng của một người có bầu. Nói hắn so với xung quanh không hợp nhau là bởi vì, người khác đều cúi đầu nhẹ nhàng bước đi phía trước, đối với xung quanh không một chút để ý, còn người này đi được vài bước sẽ ngừng lại nhìn ngó xung quanh, đối với mọi thứ xung quanh mình dường như rất tò mò. Hơn nữa hắn là dùng chân đi, dáng vẻ tiêu soái, không phải giống với những người khác nhẹ nhàng lướt đi, cặp mắt to kia trong veo như nước mang theo quang mâu lưu động làm cho người ta có cảm giác như là một đứa trẻ chưa từng trải qua sự đời nên đối với tất cả đều hứng thú, đơn thuần tha thiết muốn biết rõ tất cả mọi thứ.
Dựng nam kia đi được vài bước rồi một lần nữa đứng lại, ở tại chổ dạo quanh một vòng liền nhìn thấy một hòn núi màu đen, một cái cây khô héo, tất cả mọi thứ đều không có một chút sự sống. Mà dựng nam kia cũng không chút nào bị hù dọa bởi bầu không khí quỷ dị âm trầm quanh mình. Ngược lại còn hưng trí bừng bừng đưa tay giữ chặt một lão giã mặc áo tang bằng vải thô đi trước mặt mình, ” Lão nhân gia, người có biết chổ này là nơi nào không? Mọi người ở đây đều phải đi đâu vậy?”.
Ông lão đối với vấn đề của dựng nam dường như không nghe thấy, đầu cũng không quay lại mà tiếp tục lướt nhẹ về phía trước, ống tay áo bị dựng nam nắm lấy giống như là vô hình trong không khí tự động thoát ra.
Dựng nam nhìn thấy ông lão không trả lời mình cũng không tức giận, bởi vì lúc trước hắn cũng đã gặp qua vài lần chuyện như vậy, Vỗ vỗ tay, dựng nam dẫu cái miệng nhỏ nhắn lên tiếp tục tiêu soái đi về phía trước đồng thời cùng mọi người đi qua Hồn An Môn. Chứng kiến những người kỳ dị bên cạnh mình tất cả thay đổi một thân áo trắng, còn mình vẫn là một thân trang phục như cũ. Hết sức ngạc nhiên có chút bối rối lo lắng, lại nắm lấy một vị đại hán bên cạnh hỏi, đại hán này cùng với ông lão khi nãy giống nhau, nhìn cũng không nhìn hắn chỉ lo tiếp tục nhẹ nhàng phiêu về phía trước. Dựng nam nhìn xung quanh, rồi nhìn đến những người bên cạnh đang vội vàng lặng lẽ đi về phía trước, không khỏi xoay người đi tới một gốc cây bên kia đường,trên mặt lộ ra vẻ cười đi đến hỏi những người xem náo nhiệt ở đây. Hỏi nhiều người cũng không có ai trả lời, những “người” bị hắn hỏi đều rất kinh ngạc mà nhìn chằm chằm mặt hắn, nhìn đến bụng hắn rồi đến một thân trang phục hắn đang mặc
Dựng nam giống như một con cá trạch trơn trượt, gặp người không để ý tới mình liền chạy đến chổ khác. Lúc này lại gặp một thanh niên bạch diện anh tuấn cũng mặc bố sam màu trắng giống với mọi người, vẻ mặt tươi cười tiếp tục hỏi lại vấn đề khi nãy, ” Vị tiểu ca, xin chào! Huynh có biết đây là nơi nào không, những người ở đây họ là muốn đi đâu, bọn họ sao lại đi vội vàng như vậy?”.
Bạch diện thanh niên khi nhìn thấy dựng nam, biểu tình trên mặt cực kỳ quỷ dị, đầu tiên là kinh ngạc, tiếp đến là hoang mang lúng túng. Trong đôi mắt còn có một loại tình cảm phức tạp không thể dùng lời nói để diễn tả.
Dựng nam nhìn thấy bạch diện thanh niên dường như giống với những người khác không có ý định trả lời câu hỏi của hắn, liền xoay người muốn hỏi người kế bên.
Lúc dựng nam muốn quay người đi, người thanh niên kia đưa tay nắm được ống tay áo dựng nam, ” Nơi này là Âm ti, là con đường mà tất cả quỷ hồn phải đi qua để tới địa phủ “.
” Qủy hồn! Qủy hồn …..”. Dựng nam kinh ngạc hét to một tiếng, thân thể run rẩy nhìn bạch diện thanh niên rồi nhìn nhìn tất cả ” Người ” bên cạnh, lại cúi đầu nhìn chính mình, cau mày cúi thấp đầu cảm thấy cổ quái.
” Ngươi, ngươi không sao chứ?”. Bạch diện thanh niên lo lắng nhìn dựng nam, nghĩ muốn cúi người nhìn xem vẻ mặt của hắn, ngay tại lúc hắn cúi đầu nhìn trộm, trong một chớp mắt kia dựng nam đột nhiên ngẫng đầu lên, bạch diện thanh niên sợ tới mức lui nhanh về phía sau.
Dựng nam tựa hồ không chú ý tới nam nhân trước mắt bị mình làm cho hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn nam nhân với vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, nói ” Như vậy ta cũng đã ch.ết rồi phải không?”.
“………Cần phải là, …” Bạch diện thanh niên cau mày nhìn chằm chằm dựng nam, dường như muốn nói cái gì đó nhưng mà lại thôi, ngược lại nói: ” Người còn sông sẽ không đến Âm ti.”
Dựng nam một tay vuốt cằm, một tay vuốt cái bụng đã nhô lên của mình lầu bầu nói: ” Nguyên lai là ta đã ch.ết, nhưng mà ta ch.ết như thế nào đây?”!
” Ngươi không nhớ rõ mình ch.ết như thế nào sao?”. Bạch diện thanh niên kinh ngạc nhìn dựng nam hỏi.
” Không nhớ rõ…”. Dựng nam đưa tay lên ấn huyệt thái dương cố gắng muốn suy nghĩ, nhưng làm thế nào cũng nghĩ không ra, lại càng ra sức suy nghĩ đột nhiên trong đầu dâng lên một trận buồn đau, cả người cũng đều đau lên. Cảm giác trong thân thể dường như có gì đó vỡ ra, đồng thời có một cái gì đó hiện lên trong đầu, nhưng tất cả đều không nắm bắt được, dựng nam hoảng hốt té ngã về phía sau.
Bạch diện thanh niên nhanh nhẹn đưa tay đỡ lấy dựng nam đem hắn ôm vào ngực mình, nhìn thấy gương mặt người kia hư ảo vội vàng nói: ” Ngươi làm sao vậy? Có chổ nào không thoải mái sao..?”.
Dựng nam tựa vào trong ngực thanh niên ” Cố gắng nghĩ, nhưng càng cố gắng thì đầu càng đau!”.
Bạch diện thanh niên nhìn thấy gương mặt của dựng nam ngày càng trở nên hư ảo trong suốt, vội vàng nói:” Đau đầu thì đừng cố nghĩ nữa “.
Dựng nam tựa vào trong lòng ngực của bạch diện thanh niên, tự nhiên có một loại cảm giác an tâm khó hiểu. Lắc lắc cổ, cảm giác đau đớn cũng dần mất đi, đưa tay lên vuốt trán nói: “Nghĩ không ra, ta cái gì cũng đều nhớ không nổi, ta chỉ nhớ rõ, ta, ta gọi là Lâm Bách…”
Lâm Bách còn tựa vào trong lòng ngực bạch diện thanh niên, hai Qủy Hồn xa lạ tựa vào nhau đứng ở một chổ, trong đám người thưa thớt cùng nhau thân cận, có vẻ như vậy là đặc biệt thế nhưng căn bản không có bất cứ người nào, không có bất cứ quỷ hồn nào để ý …….
Kỳ thật con người cũng có thất tình lục dục, nhưng mà quỷ hồn cũng có chấp niệm, đối với cái gì không nằm trong chấp niệm của bọn họ, họ cũng không muốn để ý, mặc khác phần lớn bọn họ không thể nghe được những âm thanh của người khác, trừ khi……….