Chương 15: Thánh gía

*Editor: Mạc Hề*


Lâm Bách ánh mắt ngạc nhiên nhìn về phía trước, trước tầm mắt hắn chính là một đội binh sĩ áo giáp chỉnh tề, ngẩng đầu ưỡn ngực đang đi tới đây. Cách xa như vậy Lâm Bách cũng cảm giác được một loại khí thế dời non lấp biển đánh úp lại, hoặc là nói khí phách quân đội của những bính sĩ kia làm cho người ta sợ hãi. Lâm Bách mặc dù từ khi có ý thức tới nay đây là lần đầu tiên nhìn thấy quân đội, nhưng mà những người này cho hắn một loại cảm giác chỉnh tề như vậy, hài hòa như vậy, quả thực không chê vào đâu được, tựa như những người này nguyên bản là một tổng thể.


“ Oa!” Lâm Bách hoảng sợ kêu lên một tiếng, hết sức tò mò đến tột cùng người này là ai mới có thể huấn luyện ra một đội quân huyết thuyết [ ] tốt đẹp như vậy. Đội quân rất nhanh liền đi tới phía trước Lâm Bách, Lâm Bách cho rằng chủ tướng của đội quân này hẳn là phải ở giữa đoàn binh sĩ, thừa dịp đoàn quân đi ngang qua, Lâm Bách rướn cổ nhìn sang, quả nhiên hắn rất nhanh liền nhìn thấy một nam nhân mặc áo giáp màu hoàng kim cưỡi trên hắc mã xuất hiện giữa đội quân.


[ ] Huyết thuyết: ý chí kiên cường và giàu lòng hi sinh/ Kiên cường.


Ánh mặt trời phản chiếu làm cho Lâm Bách không thể nhìn rõ gương mặt của nam nhân kia, mơ hồ chỉ thấy được thân hình người nọ, nam nhân cao to cường tráng trong bộ áo giáp chói mắt, đầu cũng không đội mũ sắt, tóc bị gió thổi tứ tán, cảm giác này làm cho Lâm Bách có một loại cảm giác quen thuộc. Hắc mã theo đội ngũ đi về phía trước, rất nhanh liền đi tới phía trước Lâm Bách, hắn cũng thấy rõ được một bên mặt của vị tướng lĩnh kia, đường nét,góc cạnh rõ ràng giống như được điêu khắc ra, mày kiếm mắt hổ không giận mà uy. Trên tóc mai còn vương thêm mấy sợi tóc bạc, cả người thoạt nhìn lại càng thêm tang thương, nhưng cũng làm tăng thêm vẻ từng trải. Đôi con ngươi màu nâu kia hàm chứa sự lạnh lùng thâm thúy luôn nhìn thẳng về phía trước. Trong đôi mắt kia phảng phất như không có gì, nhưng lại tựa như một hồ nước sâu nhìn không thấy đáy, trống trải tịch liêu khó có thể dậy lên một tia gợn sóng. Người này khí chất bất đồng với Dã Qủy tiêu sái và không tiên phong đạo cốt chính khí nghiêm nghị như Nhâm Lăng Thiên, người này trên người mang theo một cổ khí phách bức nhân làm cho người ta khiếp sợ, đó hẳn gọi là sát khí, chắc là trên người vị tướng quân này lúc sinh ra vốn đã có huyết tính.


Lâm Bách nhìn người nam nhân đi qua trước mặt, vốn lúc đầu cũng không cảm thấy gì, nhưng mà thời điểm hắn cẩn thận nhìn kỹ ánh mắt người kia, bổng nhiên bên tai vang lên âm thanh của một nam nhân. Lâm Bách cả người như bị ai đó bắt lấy lấy hồn phách, thân thể đứng yên tại chổ khẽ phiêu phiêu, không bị khống chế, chỉ cảm thấy hoa mắt, liền ngã ngồi trên mặt đất, mà thanh âm kia vẫn như trước còn đang mãi quanh quẩn bên tai. Âm thanh đó lặp đi lặp lại nhiều lần, hỗn tạp, Lâm Bách có thể nghe được, có thể nghe rõ chỉ mấy câu kia….


available on google playdownload on app store


“ Ai nói ngươi không có hậu đài, mặc kệ bất cứ lúc nào, ta đều nguyện ý đứng phía sau ngươi”
“ Ngươi nghĩ xem ta là vì cái gì mới đứng ở vị trí như hiện nay. Ngươi chẳng lẽ không biết ta chọn con đường này là vi ai sao.”


“ Nếu, nếu không có ngươi, ta sẽ không đi tranh giành những thứ quyền thế này, ta không cần, ta cho tới bây giờ cũng chưa từng để ý đến.”
“ Cho dù ngươi không tin ta, thì ta vĩnh viễn, vĩnh viễn cũng sẽ không tổn thương ngươi.”


“ Chỉ cần ngươi nguyện ý, ta lúc nào cũng có thể mang ngươi rời đi…”
“ A!” Tiểu Đồng cũng đang xem đến xuất thần, thấy Lâm Bách ngã ngồi trên mặt đất, xoay người liền nhào tới bên người Lâm Bách.


Dã Qủy vẫn luôn nhìn đội quân kia đến thất thần, khi nghe được tiếng của Tiểu Đồng, liền quay đầu nhìn về phía Lâm Bách, dường như chỉ nhẹ nhàng lắc mình về phía trước một cái, người đã đi tới bên cạnh Lâm Bách, đỡ thân trên của hắn, nhìn thấy gương mặt của hắn trở nên trong suốt. Lo lắng gọi Lâm Bách: “ Lâm Bách, Lâm Bách, ngươi làm sao vậy?”


Lâm Bách mời mịt quay đầu nhìn Dã Qủy, giơ tay lên chỉ vị tướng quân đã dừng lại trước cổng thành hơn mấy chục mét kia, “ Hắn…Hắn, ta nhận ra hắn, ngày hôm qua ta nhìn thấy dường như là hắn, chính là hắn!.”


“ Hắn!.” Dã Qủy giọng nói âm tình bất định thốt ra một chữ, ngẩng đầu không quên liếc nhìn nam nhân hiên ngang tư thế oai hung cưỡi trên hắc mã kia, lại quay sang nhìn Lâm Bách đã khôi phục hồn thể chân thực: “ Ổn định tinh thần, chờ tiểu tử kia quay về rồi nói sau, chúng ta lên xe trước đã.” Nói xong không đợi Lâm bách mở miệng, đứng lên ôm lây Lâm Bách đang ngồi dưới đất đi lên xe ngựa, bố trí tốt cho Lâm Bách xong hướng Tiểu Đồng nói: “ Tiểu Đồng lên xe, đuèng để người khác chứ ý.”


Tiểu Đồng gật đầu với Dã Qủy, nhảy lên xe ngựa ngồi ở trên càng xe, vẻ mặt ân cần quay đầu nhìn Lâm Bách, đưa tay về phía Lâm bách: “ A!.”


“ Tiểu Đồng, ta không sao!” Lâm Bách dựa vào bên thùng xe ngựa, hướng về Tiểu Đồng cách đó tươi cười, lại quay đầu nhìn Dã Qủy, “ Đại ca, có phải ta đã tìm được mục tiêu rồi phải không?.”


Dã Qủy nhìn Lâm Bách gật gật đầu: “ Nếu ngươi thật sự nhớ rõ hắn, xác định ngươi nhận thức được hắn, thì chắc là như vậy.”


Dã Qủy tuy nói như vậy, nhưng trên mặt lại không hề có cảm giác cao hứng, ngược lại càng thêm ngưng trọng, có lẻ bởi vì dị trạng vừa rồi của Lâm Bách, cũng có lẽ bởi vì những thứ khác.


“ Ta cũng không biết, nhưng mà ta nghĩ phải thử một chút.” Lâm Bách nhìn Dã Qủy, nói xong mệt mõi không còn khí lực nhắm mắt lại, trong lòng cũng không biết là cao hứng hay là cảm giác không thoải mái, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ.


Tiểu Đồng không biết sao nhìn Lâm Bách, lại quay qua nhìn Dã Qủy, hắn là biết mục tiêu của Lâm Bách hiện tại đã tìm được rồi, hẳn là nên cao hứng mới phải. Tiểu Đồng vuốt vuốt cái mũi ngoan ngoãn trở về càng xe nhìn phía trước.


Nhâm Lăng Thiên lúc này cũng từ phía cửa thành về tới, đi rất nhanh cơ hồ như trong một cái chớp mắt của Tiểu Đồng đã đến bên cạnh xe, lúc này tiểu đồng cho là mình nhìn nhầm ra sức dụi dụi mắt. Nhâm Lăng Thiên đã trực tiếp nhảy lên xe ngựa, buông rèm xe xuống. Lâm Bách thấy Nhâm Lăng Thiên bộ dáng thoạt nhìn trông vô cùng lo lắng, chọn mi nói: “ Lăng Thiên, có người đuổi theo ngươi sao?”


“ Đuổi theo ta? Nhâm Lăng Thiên mặt xám xịt, cố gắng làm cho mình tỏ ra bình thường, chọn mi nói: “ Ai dám.”
Dã Qủy nghiêng đầu liếc Nhâm Lăng Thiên, gặp được người kia, hết thảy đối với hắn đã đoán được hơn phân nữa: “ Tiểu tử hỏi thăm được cái gì rồi?”


“ Đồ Biện Thiên. Đồ tướng quân chiến thắng quay trở về thành, Vua Tống dẫn theo quân thần ra ngoài thành nghênh đón, lúc này hẳn đã đến.” Nhâm Lăng Thiên nhìn Lâm Bách, nói ra nguyên do phong thành lại. Nhìn Dã Qủy và Lâm Bách sắc mặt bình thường, mới tiếp tục nói: “ Chúng ta muốn vào thành, chỉ sợ phải đợi trên chừng nữa canh giờ nữa.”


“ Vậy thì chờ, không chờ thì có thể làm được gì?” Dã Qủy vui cười nói xong, quay đầu kéo rèm xe lên, giả vờ nhìn cảnh sôi nổi trước cửa thành,trên khóe miệng lúc nãy không lộ ra nụ cười nhưng khi vừa quay mặt đi trên khóe miệng lại cong lên, ánh mắt cũng thay đổi, không còn bộ dạng lo lắng che giấu nữa.


Lâm Bách xốc lại tinh thần, nghiêng người nhìn ra ngoài cửa sổ, “ Ta cũng phải nhìn xem hoàng đế lớn lên trông như thế nào, có giống như Diêm Vương điện ha uy vũ hay không.”


Nhâm Lăng Thiên nhìn hai cái người này, sờ sờ mũi, xê dịch cuộn người đứng dậy, đến ngồi đối diện với Dã Qủy, nhấc lên một chút khe hở nhìn ra bên ngoài. Bình thường như vậy giống như làm kẻ trộm, kỳ thật cũng không phải Nhâm Lăng Thiên muốn làm như vậy, phải biết rằng loại trang phục kiểu Tông sư như hắn, vô luận là xuất hiện ở bất kỳ đế đô nào trên đại lục cũng đều làm cho mọi người chú ý, hơn nữa hắn lúc này đang làm nhiệm vụ “ Không thể ra ngoài sáng”, cho nên hắn phải trốn, hơn nữa nếu để hoàng đế chú ý, sau này hành sự không được tốt.


Thùng xe trên xe ngựa cũng không nhỏ, ba người Lâm Bách làm ổ bên trong cũng không chen chúc, baastq ua ba người này đều có tâm sự riêng, muốn nói chân chính thoải mái cũng chỉ có Tiểu Đồng ngồi ở càng xe mà thôi. Bởi vì hiện tại hắn còn chưa bị cuốn vào vòng xoáy trung tâm gió lốc.


Sau thời gian một chén trà, bên trong thành tiếng nhạc khí điếc tai vù vù truyền ra, bốn người Lâm Bách đều biết kia chính là Vua Tống đang đến, Lâm Bách theo bản năng xê dịch chổ ngồi, rướn cái cổ ra ngoài cửa sổ nhìn về phía bên kia.


Cổng thành phong cách cổ xưa từ từ mở ra, hai đội binh sĩ đi ra trước, mỗi hàng đều cầm lấy một vật trang sức kim long màu vàng đi theo ngự liễn [ ], đội cung nhạc kêu vang dội dừng lại, rồi sau đó ngự liễn được đặt xuống, một nam nhân mặc long bào hoàng sắc từ trong ngự liễn đi ra, chúng binh sĩ, bá tánh thường dân đều đồng loạt quỳ xuống, tiếng thiên hô vạn tuế đinh tai nhức óc. Hoàng đế kia đi xuyên qua đám người, lập tức đi tới trước mặt vị tướng quân đang quỳ xuống, đưa tay nâng người dậy, tiếp theo một người mặc cung trang đứng dậy, cầm một đồ vật gì đó đọc một lúc lâu, tiếp theo lại là một trận thiên hô vạn tuế nữa. Sau khi tiếng hô hầu như không còn, hoàng đế mới bước lên ngự liễn rời đi, tướng quân lên ngựa, đội ngũ cũng quay đầu trở về thành, dân chúng trước cửa thành cũng đều đứng dậy theo, chúng binh sĩ cũng đâu vào đó chuẩn bị rút quân. Cổng thành lúc trước đông đúc người, giờ chỉ còn lại tốp ba tốp năm thủ vệ ở lại….


[ ] Ngự liễn: Xe giành riêng cho vua
Phía trước mọi thứ đều đã xong, ngoài trừ tình hình trong xe ngựa, tiếng kêu của Nhâm Lăng Thiên, khiến Dã Qủy thả lỏng tâm tư, giờ lại xiết chặt….






Truyện liên quan