Chương 18: Sợ hãi

*Editor: Mạc Hề*
Sau cơn mưa trong không khí còn xen lẫn mùi bùn đất, sương mù cũng đặc biệt dày đặc, đứng trong không khí nơi đây khiến cho cả thể xác lẫn tinh thần người ta cảm thấy dễ chịu. Tiểu Đồng bước ra khỏi phòng không tự chủ được mà ít lấy vài lần, khóe miệng cong lên thỏa mãn cười.


Lâm Bách nghiêng đầu nhìn bộ dáng hưởng thụ của Tểu Đồng, có chút mất mác thở dài, thoáng qua thoái mái rồi cười khổ một chút, hai tay nâng lên làm một cái vận động duỗi thân, xoay đầu lắc lắc một vòng. Tuy rằng thân thể không cảm giác được, nhưng Lâm Bách mỗi ngày cũng vẫn có thói quen vận động như vậy một chút. Lúc làm động tác quay đầu lần thứ hai, Lâm Bách đột nhiên thấy hai cái bóng một trước một sau xuất hiện trước cổng vòm kia, không khỏi dừng lại động tác, chạy lại nghênh đón: “ Đại ca, Lăng Thiên, các người đã tới rồi.”


“ Tới thăm ngươi và Tiểu Đồng một chút, nghĩ ngơi có tốt không?” Dã Qủy nhìn Lâm Bách nhẹ giọng hỏi.
Lâm Bách hoạt động thân thể, nói: “ Ngày hôm qua đã không sao rồi, vị tiền bối kia rất lợi hại, ta cảm thấy được so với trước có tinh thần hơn, bước chân cũng giống như nhẹ đi không ít.”


“ Vậy là tốt rồi.” Dã Qủy cười quay đầu hướng Nhâm Lăng Thiên nói: “ Dẫn Tiểu Đồng đi ăn cơm, ta có việc nói với Lâm Bách.”
Nhâm Lăng Thiên có chút thâm ý nhìn Dã Qủy vài lần, mới gật gật đầu, quay sang nói với Tiểu Đồng đang đứng ở một bên: “ Tiểu Đồng, cùng ta đi ăn cơm.”


Tiểu Đồng nghe Nhâm Lăng Thiên nói, chạy tới bên cạnh Lâm Bách, gương mặt nhỏ nhắn màu mật ong có chút phím hồng, không dám ngẩng đầu nhìn Nhâm Lăng Thiên, đưa tay nhẹ nhàng kéo tay áo của Lâm Bách, “ A a!”


Lâm Bách ngẩng đầu nhìn Nhâm Lăng Thiên, rồi nghiêng đầu lại nhìn Tiểu Đồng, nắm lấy tay Tiểu Đồng đang cầm lấy tay áo của hắn, giống như lừa gạt tiểu hài tử nói: “ Ngoan! Cùng Nhâm Lăng thiên đi ăn cơm, ta thì không cần ăn, chẳng lẽ ngươi muốn cùng chịu đói với ta sao.”


available on google playdownload on app store


Tiểu Đồng yếu ớt nhìn nhìn Lâm Bách, tay không ngừng nắm lấy tay áo hắn, miệng giật giật cúi đầu.


Dã Qủy nhìn bộ dáng Tiểu Đồng, trong lòng cân nhắc, nhẹ giọng khuyên nhủ: “ Tiểu Đồng đừng sợ, cùng Lăng Thiên đi ăn cơm đi, nơi này là Thiên Tông, tất cả mọi người đều có năng lực như ngươi, không ai kỳ thị ngươi đâu.”


“ Yên tâm, ta sẽ ở bên cạnh ngươi, không ai dám nói ra nói vào gì đâu.” Nhâm Lăng Thiên thấy Lâm Bách và Dã Qủy cũng chưa khuyên được Tiểu Đồng, nên cũng chịu suy nghĩ khuyên nhủ một câu. Tiểu Đồng nghe Nhâm Lăng Thiên nói xong, cư nhiên buông ta Lâm Bách ra. Dã Qủy và Lâm Bách nhìn thấy đều sửng sốt, Nhâm Lăng Thiên nhìn bộ dáng kinh ngạc của dã Qủy, nhíu mày, ngữ khí càng ôn hòa hướng về phía Tiểu Đồng nói: “ Đi thôi, cùng ta đi ăn cơm, ngày hôm qua ngươi cũng không ăn nhiều lắm, chắc cũng sớm đói bụng rồi.”


Nhâm Lăng Thiên nói xong xoay người đi về phía trước, Tiểu Đồng chậm lại một bước đi theo phía sau Nhâm Lăng Thiên, bộ dáng nhu thuận điềm tĩnh như thường ngày.


Nhìn hai người kia một trước một sau đi xa, Dã Qủy và Lâm Bách đều cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng mà chẳng nói rõ được không đúng chổ nào, cuối cùng liền buông tha không truy xét nữa, dù sao đối với ảo giác, trực giác hay dự cảm trên một phương diện nào đó cơ hồ khó có mà phân biệt được. Hai người đều đem cảm giác nho nhỏ kia xem như ảo giác nên không truy vấn nữa.


“ Đại ca, huynh muốn nói với ta chuyện gì?.” Lâm Bách nhìn hai người kia đã đi không còn bóng dáng mới hướng Dã Qủy bên cạnh hỏi.


“ Đi vào rồi nói.” Dã Qủy nhìn bốn phía., tuy rằng bọn họ là quỷ, nhưng mà đứng ở Thiên Tông nơi có nhiều người đặc biệt vẫn phải cố kỵ từng vấn đề, dù sao chuyện bọn họ muốn nói tuy rằng không tính là chuyện hệ trọng gì nhưng cũng tuyệt đối đủ để xem là chuyện không thể tưởng tượng được.


Lâm Bách gật đầu theo lời Dã Qủy cùng nhau đi vào phòng, hai kẻ quỷ người không ra người quỷ không ra quỷ ngồi xuống trên một chiếc giường thấp. Dã Qủy cầm một cái chén nước xoay xoay, rồi mở miệng nói: “ Lâm Bách, có phải Hoàng đế và vị tướng quân kia có thể đối với ngươi tạo thành ảnh hường làm quấy nhiễu đến những chuyện gần đây của ngươi rất nhiều phải không.?


“ Đúng vậy!.” Lâm Bách nhìn cái chén trên tay Dã Qủy, bên trong dòng nước không ngừng xoáy tròn, buồn bả lên tiếng: “ Đại ca, ta đêm qua liên tục suy nghĩ, ta thấy vị tướng quân kia hai lần, thì cả hai lần đều cảm thấy thân thể mình cả người đau đớn không còn sức lực, lần đầu tiên chẳng qua trong một cái chớp mắt đã mất đi ý thức. Hoàng đế kia cũng là như vậy, đây rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra, ta thật sự rất mơ hồ?”


“ Chuyên gì cũng đều có đạo lý của nó, hôm qua Thiên tiền bối cũng có nói đến.” Dã Qủy chưa từng nghĩ sẽ giấu diếm Lâm Bách điều gì, đem suy nghĩ của ngày hôm qua sắp xếp lại một chút, rồi đem lời nói của Trác Kình Vân từ đầu tới cuối nói ra: “ Hai người kia cũng không phải người bình thường, bỏ qua không nói đến việc ngươi có biết bọn họ hay không, chỉ riêng nói đến trong lịch sử Tống quốc trừ bỏ hiện tại Hiếu Nhân Đế -Tống Nhung Thiên và phụ thân thân sinh của Hiếu Nhân Đế – Nguyên Thánh hầu ra thì Đồ Thịnh Thiên là một vị tướng quân có chiến công vĩ đại nhất trong Tống quốc. Mười bốn tuổi nhập quân doanh, mười hai năm liền từ một kỵ Đô úy một đường thăng đến vị trí hiện tại, dưới một người trên vạn người, vong hồn bỏ mạng trên tay hắn không nói hơn vạn thì cũng phải có mấy ngàn, sát khí đầy người, sát khí này cho dù là quỷ hồn bình thường cũng không giám đến gần chứ đừng nói đến sinh hồn – hồn phách không đủ như ngươi. Hơn nữa vị Hoàng đế kia, cổ nhân có câu Chân Long Thiên Tử, mỗi một vị Đế vương chỉ cần không phạm phải tội nghiệt gì quá nghiêm trọng, thì trên người hắn sẽ có Chân Long Khí trời ban, khiến cho quỷ tà, tà ma ngoại đạo sợ hãi, cũng coi như là một loại thánh khí. Còn nhớ rõ lời của Lão Tông sư nói không, ngươi đụng phải hai người này đều xảy ra chuyện, chính là đã ứng với câu nói kia.”


Lâm Bách nghe cực kỳ chăm chú, một bên nghe một bên tự mình phân tích, phân tích tiếp thì tự nhiên là hoàn toàn tin tưởng vào lời nói của Dã Qủy: “ Ddại ca, huynh nói thật có đạo lý, nhưng mà người nào có Chân Long Khí thì vẫn chỉ là có nghe qua mà thôi, thật sự có sao, chuyện thần kỳ như vậy, có thể hay không….?”


“ Chuyện này đương nhiên sẽ không, những điều này là thật, Chân Long Khí cũng không phải loại thần khí tầm thường, mỗi một vị Đế vương đều có khoảng thời gian trời cho, trong khoảng thời gian này sẽ có Ấu long hộ thân, cái gọi là Chân Long Khí chính là Long Tức [ ]. Long Tức của Ấu Long không giống với Chân Long, chỉ có thể đe dọa quỷ tà, người thường không cảm nhận được.”


“ Đại ca vậy còn huynh?” Lâm Bách nhìn Dã Qủy, đối với thứ mơ hồ kia có chút dần rõ ràng: “ Cũng cùng ngươi giống nhau.”


“ Ta không có, hoặc nói là ta so với ngươi mạnh mẽ hơn, ta tuy ch.ết lâu rồi, nhưng chỉ có chấp niệm không có oán niệm, cho nên những loại khí chính tà này,chỉ cần ta không cùng chúng xung đột, bọn chúng cũng sẽ không đối với ta tạo ra quấy nhiễu gì.”


“ Là như vậy a!.” Lâm Bách thấp giọng nói một câu, ở trong lòng oán thầm bản thân mình đứng là đồ vô dụng, cũng đều đã ch.ết như nhau, mà người ta thì ch.ết một cách dứt khoát rõ ràng, hoặc giống nhau đều không phải là người mà người ta cái gì cũng không cần sợ. Dã Qủy liếc nhìn Lâm Bách một cái liền nhìn ra hắn đang xoắn xuýt, cười nhạt an ủi một câu, thấy Lâm Bách cảm xúc đã ổn định liền hỏi chính sự: “ Lâm Bách ngươi thật sự xác định, Đồ Thịnh Thiên ngươi nhận thức được?”


Lâm Bách cuối đầu vói tay vào trong chén nước mà Dã Qủy đặt chính giữa bàn, khuấy đảo lung tung nhưng không tạo ra được chút gợn sóng nào: “ Ta kỳ thực cũng không biết, nhưng mà ngày hôm qua ta nhìn thấy người kia,thời điểm nghe được âm thanh đó, ta nghĩ hình như là lúc trước có nghe qua rồi, ta nghĩ chắc là hắn.”


Dã Qủy thâm trầm nhìn thoáng qua Lâm Bách, nhẹ giọng hỏi: “ Ngươi nghe được những gì?.”
Lâm Bách sờ sờ lỗ tai, cảm thấy được những lời này kia có điểm khó mở miệng, thẹn thùng cúi đầu nhẹ giọng nói lại.


Sắc mặt Dã Qủy có chút không thích hợp, thay đổi vài lần, trong đôi mắt màu đen kia giống như là bị những mảng sương mù dày đặc thâm trầm phủ lấy, hắn nhìn Lâm Bách, vài lần muốn mở miệng, nhưng lại một chữ cũng không nói ra, chỉ có thể bị động nhìn người trước mặt, tựa như….


Lâm Bách đem tất cả nói ra hết, ngẩng đầu lên nhìn Dã Qủy, lại nhìn thấy ánh mắt kia của hắn làm cho cả người không được tự nhiên, ngực một trận rung động, không khỏi ấn ngực kêu rên ra tiếng.


“ Làm sao vậy?” Dã Qủy nghe thấy Lâm Bách rên rỉ, đột nhiên lấy lại tinh thần lắc mình một cái đã ở phía sau Lâm Bách.
Lâm Bách ấn ngực, cảm nhận cổ rung động kia đã biến mất, cố hết sức ngồi thẳng dậy, run giọng nói: “ Không có việc gì.”


Lâm Bách nói xong, giãy khỏi tay Dã Qủy, tỏ vẻ mình không có việc gì, mấy ngày nay liên tiếp xảy ra chuyện, hắn thật sự không muốn Dã Qủy lại vì hắn mà lo lắng nữa.


“ Không có việc gì? Rút cuộc là bị làm sao vậy?” Dã Qủy không vừa lòng việc Lâm Bách giấu diếm hắn, dựng thẳng lông mày lạnh lùng nói.


Lâm Bách nghe Dã Qủy quát hỏi, cũng không dấu diếm nữa, chỉ đành đem tình huống lúc đó kể lại. Dã Qủy không nói hai lời liềm đem người ôm về phòng ngủ, Lâm Bách ở trong lòng ngực Dã Qủy, ngẩng đầu lên nhìn hắn, trong ngực có một trận rung động, không khỏi ở trong ngực Dã Qủy cuộn người lại.


Dã Qủy cẩn thận đem Lâm Bách đặt trên giường ngủ trong phòng, Lâm Bách liền lập tức cong người cuộn thành một đoàn, tay chặt chẽ ấn ngực, không ngừng phát ra tiếng rên rỉ. Dã Qủy đứng ở bên giường muốn ra ngoài đi tìm Trác Kình Vân nhưng bản thân có chút lo lắng cho Lâm Bách, do dự nữa ngày mới cắn răng ngồi xuống bên giường đưa tay đặt trên ngực Lâm Bách, đem quỷ khí [ ] trên người cẩn thận đưa vào trong thân thể Lâm Bác.h….


****************
[ ] Long Tức: Hơi thở của rồng


[ ] (Lời tác giả): Khúc này cấp cho Dã Qủy thêm một cái kỷ năng! Qủy khí: Là có trên người của các loại quỷ không thể luân hồi, mà là thuộc về địa ngục. Sở dĩ có năng lực đặc biệt là vì có khả năng biến hóa tương tự giống như người có công lực và thần lực. Lực sát thương so với công lực thì mạnh mẽ hơn, nhưng so với thần lực thì không đủ thánh khiết, có thể xem như cùng loại với yêu khí tà khí, cũng có khả năng khắc chế hiệu quả.






Truyện liên quan