Chương 20: Mưa to
*Editor: Mạc Hề*
Chợ đêm rất náo nhiệt, nhìn vào không khỏi dứt ra được, nhưng mà có hai người có chút đặc biệt, không phải ai khác mà chính là Tiểu Đồng và Lâm Bách chỉ vào buổi tối mới có biến thành thực thể được. Lâm Bách mấy ngày nay bởi vì do thời tiết và một số nguyên nhân khác nên vẫn bị Dã Qủy vây khốn trong nhà của hồn sư Trác Kình Vân, cũng chính là bị cấm túc.
Không thể không nói Dã Qủy thật khôn khéo, hắn dường như là đã sớm dự đoán được Lâm Bách sẽ không im lặng ngồi chờ, nên mấy ngày nay hắn vẫn luôn luôn giúp Lâm Bách cất giữ cái lệnh bài kia, thẳng cho tới tối hôm nay khi thấy Lâm Bách đối với thứ gì đó trên bàn nhìn đến chảy nước miếng. Dã Qủy thiên tài bất đắc dĩ đem lệnh bài trả lại cho Lâm Bách, hơn nữa ra lệnh cho Lâm Bách không được rời khỏi đại trạch, nhưng mà Lâm Bách trong lòng đã sớm quyết định phải chạy ra bên ngoài chơi, phải biết rằng một con quỷ muốn chạy ra bên ngoài, con người sao có thể trông chừng được.
Lâm Bách bị cấm túc nhưng mà Tiểu Đồng thì không, cho nên Lâm Bách dùng chiêu khổ sở van nài mua chuộc được Tiểu Đồng. Trước tiên đem lệnh bài giao cho Tiểu Đồng, sau đó mình thì biến trở lại thành quỷ hồn đi theo, liền thuận lợi tránh thoát mấy trạm canh gác, thành công chuồn ra khỏi đại trạch của Trác Kình Vân. Hai người mang theo một ít tiền lần trước đi chợ còn dư lại, trái đi dạo, phải đi dạo ăn không ít đồ ăn vặt trong kinh thành, rồi đi tới một quán hồn đồn nghỉ chân, cũng không quên ăn thêm một chén hồn đồn đầy mỹ vị.
“ Tiểu Đồng, một hồi ta đưa ngươi đi đến một tiệm bố trang [ ], mua cho ngươi vài bộ y phục được không.?” Lâm Bách trong miệng vừa mới nuốt xong một miếng hồn đồn, phát âm không rõ nói.
[ ] Bố trang: cửa hàng vải bố, vật liệu dệt từ bông vải, đay…, có thể dùng để may đồ hoặc những đồ vật khác.
“ Ô..a!” Tiểu Đồng cầm thìa lắc đầu liên tục. Lâm Bách vỗ vỗ túi tiền bên hông, “ Đại ca một lần từ trên người Nhâm Lăng Thiên lấy được, đưa cho chúng ta không phải ít bạc đâu, thật vất vả mới chạy được ra ngoài, không sài hết thì cũng sài một ít a?”
Lâm Bách thấy Tiểu Đồng vẫn cứ lắc đầu, tâm tư vừa chuyển, bĩu môi nói: “ Ta mua cho ngươi hai bộ y phục, ngươi cũng biết ta hiện tại không thể mặc, ngươi mặc quần áo mới để cho ta nhìn đỡ nghiền đi.”
Tiểu Đồng thấy Lâm Bách như vậy, lòng liền mềm nhũn gật đầu. Lâm Bách cười cầm lấy cái chén đặt trên một cái bàn khác rồi lên tiếng, “ Chưởng quầy tính tiền đi!” Liền kéo Tiểu Đồng ra khỏi quán hồn đồn.
Hai người từ trong quán hồn đồn đi ra một đường thẳng đến cửa hàng bố trang ở phía tây. Lâm Bách dốc lòng tỉ mỉ giúp Tiểu Đồng lựa chọn, cũng không quản Tiểu Đồng có phản kháng hay không, hắn liền trực tiếp ép Tiểu Đồng đến gian thử y phục thay ra một bộ mới. Trong quá trình thay quần áo, Tiểu Đồng bị Lâm Bách nhìn đến sạch sẽ, Lâm Bách cũng phát hiện trên người Tiểu Đồng vậy mà có đầy những vết sẹo, những mảng ấy chắc đã có từ rất lâu, trong tâm không khỏi đau lòng cộng thêm chua xót. Tiểu Đồng này chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, là một đứa trẻ bị câm có được âm dương nhãn, cuộc sống thời thơ ấu của hắn, nhất định rất bấp bênh lận đận mà người bình thường không thể thấu được.
Lúc Lâm Bách cùng Tiểu Đồng rời khỏi bố trang, Tiểu Đồng toàn thân sáng bừng hẳn lên, kiểu tóc dưới sự giúp đỡ của một chú trung niên ở bố trang thay đổi thành một kiểu đơn thuần gọn gàng, cùng với vừa rồi hoàn toàn biến thành hai người khác hẳn. Ngũ quan tinh xảo trên gương mặt trái xoan hổ trợ cho nhau càng tôn lên vẻ sáng ngời, tuy rằng nước da màu mật ong có hơi thiên về màu đen nhưng vẫn lộ ra như vậy một cổ phong tình, điềm tĩnh, nho nhã, tuấn tú riêng biệt trong đám nam tử hán tác phong cương nghị kia.
Lâm Bách còn cẩn thận học cách chải kiểu tóc mới này của Tiểu Đồng, quyết định từ nay về sau mỗi ngày đều giúp Tiểu Đồng thay đổi cách ăn mặc, để không phụ vẻ bề ngoài của hắn, cũng hi vọng một Tiểu Đồng đẹp đẽ như vậy có thể thu hút được mọi người chú ý đến hắn.
Lâm Bách cùng Tiểu Đồng ở trong bố trang thu hoạch không đơn giản như vậy chỉ là đổi trang phục cho Tiểu Đồng, mà hắn còn mang theo quà về cho những người khác, vì đương nhiên là khi Dã Qủy phát hiện hắn lén lút chuồn đi thì sau đó sẽ không quá tức giận.
Hai người mua cái gì đó cũng đều bị Tiểu Đồng mãnh liệt đòi cầm lấy, Lâm Bách hai tay trống trơn tiếp tục đi dạo, càng không ngừng mua thêm vài thứ, hắn vẫn đều cảm thấy không có ăn no, cái bụng giống như là không đáy.
Lâm Bách lại mua hai xâu mức quả, một bên vừa ăn, một bên vừa đem một cái đưa tới trước mặt Tiểu Đồng: “ A.” Tiểu Đồng vẻ mặt đau khổ, một bên lắc đầu một bên ấn ấn bụng.
Lâm Bách cầm lấy mứt quả mới vừa rồi đưa cho Tiểu Đồng há miệng cắn một ngụm thật lớn trên xâu mức kia, vừa có chút chua xót lại vừa như là bất đắc dĩ than thở một câu, “ Có thể ăn nó thật tốt!.” Tiểu Đồng nghiêng đầu liếc nhìn Lâm Bách một cái, khóe môi giật giật, sau đó trầm mặt đuổi theo bước chân của Lâm Bách.
Ban đêm ở kinh thành so với bồi đô càng náo nhiệt hơn, gần như mỗi ngày đều có thể thấy được cảnh tượng náo nhiệt đến rạng sáng. Lâm Bách và Tiểu Đồng đương nhiên sẽ không chơi đến rạng sáng, bởi vì trời vừa sáng Dã Qủy và Nhâm Lăng Thiên sẽ trở về, nếu bị bắt ngay tại trận thì không hay. Sau khi Lâm Bách ăn xong xâu mức quả thứ bảy, đang chuẩn bị cùng Tiểu Đồng quay trờ về, thì cũng vừa lúc đó một tia chớp chói mắt không hề báo trước tập kích toàn bộ đường phố, một giây tiếp theo sấm rền vang giống như phá nổ cả bầu trời. Trên đường lớn, người qua đường, chủ quán, cả một đám đều ngây ngẩn cả người, cơ hồ tất cả mọi người bao gồm cả Lâm Bách và Tiểu Đồng cũng đều không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn lên khoảng không trên trời, một giọt mưa giành trước thoát ly khỏi tập thể từ không trung rơi xuống, rơi vào trên mặt Lâm Bách, Lâm Bách nâng tay lên chỉ dùng ngón tay đem giọt mưa kia lau đi. Còn không chờ hắn phản ứng, mưa to như trút nước ngang ngược mà xối xuống, chỉ trong chốc lát chợ đang náo nhiệt càng trở nên náo nhiệt hơn, đây chính là cái mà người ta hay gọi là gà bay chó nhảy, binh hoang mã liên [ ], bên này gọi bên kia kêu, bên này quát bên kia la. Trên trời dưới đất đầy những tiếng kêu sợ hãi, ở trong mưa âm thanh càng ngày càng vang: “ Trời a! Trời a! Trời tại sao lại mưa, hàng hóa của ta!.”
“ Trời a! Mưa như thế nào nói đến là đến, Trời a! Ta đều ướt sủng hết rồi….”
Lâm Bách bị mưa to bất thình lình đập trúng làm cho choáng váng, sững sờ tại chổ nhìn những người bên cạnh hắn không ngừng chạy trốn tìm chổ trú mưa, cảm giác trên đầu mình đều bị hạt mưa đập trúng có chút đau, mới đột nhiên phục hồi tinh thần lại.
“ Tiểu Đồng chúng ta cũng mau…” Lâm Bách xoay người nghĩ muốn nắm lấy tay Tiểu Đồng cùng nhau chạy, nhưng nhìn thấy động tác của Tiểu Đồng.
“ Ngươi, ngươi mang theo ô?” Đúng vậy, trên tay Tiểu Đồng cầm chính là một cái ô, hắn cười cười rồi nâng ô lên đỉnh đầu của mình và Lâm Bách.
Lâm Bách không nhớ rõ Tiểu Đồng khi ra ngoài có mang theo ô, lúc hắn đang suy nghĩ ô này từ đâu mà biến ra, thì thấy Tiểu Đồng lắc lắc bọc y phục trên người mình, hắn lúc này mới nhớ tới vừa rồi ở bố trang, cái chú trung niên chải đầu cho Tiểu Đồng có nói thời tiết hay thay đổi nên tặng cho bọn hắn một cây ô. Lâm Bách và Tiểu Đồng nhìn nhau cười, nhìn đám người đang kinh hoảng chạy về phía trước tìm những đại trạch lớn mà trú mưa. Lâm Bách và Tiểu Đồng thiếu chút nữa vài lần bị chen lấn mà tách ra, dưới tình huống bất đắc dĩ, hai người chỉ đành phải đi vào một con hẽm nhỏ hẻo lánh.
Lâm Bách và Tiểu Đồng đội mưa to một đường đi về phía trước, mưa càng lúc càng lớn, trên mặt đất bằng phẳng cũng đã muốn hình thành những vùng nước chảy xiết, Lâm Bách và Tiểu Đồng chỉ có thể đi qua những chổ nước chảy đó, dù có ô che trên người những vẫn bị mưa tạt làm cho ướt đẫm, Lâm Bách và Tiểu Đồng nương tựa cùng một chổ, sợ rằng chỉ cần trượt một cái là ngã sấp xuống.
Ngay tại thời điểm khi hai người đi qua một con đường nhỏ hình chữ thập, Lâm Bách đột nhiên nghe được cái gì liền kéo Tiểu Đồng đứng yên tại chổ, giơ tay lên ý bảo Tiểu Đồng đừng lên tiếng, mình thì lắng tai nghe. Một lúc lâu sau quả nhiên nghe được một âm thanh khác thường ẩn trong tiếng mưa rơi triền miên không ngớt, xoay người cũng không để ý đến Tiểu Đồng và những giọt mưa lớn như hạt đậu kia, liền vọt vào ngõ hẽm nhỏ phía bên phải, rồi dừng lại ngay trước ngõ nhìn ngó xung quanh, trong miệng thì thầm: “ Nhất định là ở đây, nhất định là ở đây, vậy ở đâu…”
Tiểu Đồng không biết Lâm Bách muốn làm cái gì, nhưng cũng xách ô chạy theo lại đây. Trong ngõ nhỏ tối đen một mãnh cái gì cũng đều nhìn không thấy rõ. Tiểu Đồng cũng biết Lâm Bách ở trong bóng tối đang tìm cái gì, hắn cũng đi theo tìm kiếm mọi nơi, nhưng không có kết quả, liền kéo tay áo Lâm Bách khẽ gọi vài tiếng.
Lâm Bách tìm nữa ngày trước mắt một mãnh tối đen, tầm nhìn chỉ giới hạn xung quanh một thước, đến chổ xa hơn liền dấu vết gì cũng mãy may nhìn không ra, cảm giác được Tiểu Đồng đang kéo tay áo mình, nhíu nhíu mày khẽ thở dài một tiếng, rồi lại nghiêng tai lắng nghe, lần này trừ bỏ tiếng mưa rơi lại không nghe được mọi…âm thanh khác. Lâm Bách nhíu mày chẳng lẽ chính mình nghe nhầm, rồi lại không cam lòng cố gắng nhìn tiếp xung quanh, không biết sao tuy rằng hắn cũng không phải người, nhưng lại cũng không có thị lực như Dã Qủy.
“ Đi thôi.” Lâm Bách thanh âm trầm thấp nói, dứt lời liền kéo Tiểu Đồng muốn xoay người đi, ngay tại lúc hai người muốn xoay người rời đi, lúc này một tia chớp chợt lóe lên trong nháy mắt liền chiếu sáng khắp xung quanh, Lâm Bách nương theo ánh bạch quang vừa lóe lên nhìn lướt qua thấy được bên góc tường ngoài mấy thước có một người đang ngồi một đống ở đó, bốn phía một mãnh máu tanh thịt đỏ. Tiểu Đồng bị cảnh tượng đáng sợ trước mắt làm cho kinh hoảng, sợ tới mức thét chói tai, nhưng mà âm thanh kia liền bị tiếng sấm bao phủ. Lâm Bách cũng bị một màn đáng sợ kia làm cho hoảng sợ, nhưng mà hắn cũng không có hét chói tai, ngược lại một bước dài chạy vội tới góc tường, đứng ở đó nhìn, nương theo những ánh bạch quang chợt lóe chợt tắt, thấy rõ thứ đang cúi đầu sụp xuống trong vũng máu là người….
Nhiều năm sau khi Lâm Bách nhớ lại buổi tối hôm đó, chung quy vẫn sẽ nói một đọan như vậy: “ Có một số việc trong chốn u linh tăm tối cũng đều có thể chi phối được, tuy rằng vận mệnh của hắn ngay tại giữa lúc rối rắm có thể thoát khỏi quỷ đạo, nhưng mà vẫn là có đôi lúc tay chúng ta không thể nắm giữ được, chỉ có thể cố gắng sữa đổi những sai lầm kia…”