Chương 47: Giấy không thể gói được lửa

“Đại ca, đại ca…” Lâm Bách suy yếu đến mức không nâng tay lên được, hắn muốn kêu, thế nhưng thanh âm lại yếu ớt ngay cả chính hắn cũng không nghe được, ánh mắt uể oải không còn khả năng mở ra nữa, khi lông mi run rẩy lần cuối, trong ánh mắt đỏ như lửa, một hư ảnh thanh lương phóng tới.


“Lâm Bách ngươi làm sao vậy, trên người làm sao nóng như vậy?” Dã Qủy cúi người nhìn Lâm Bách, vừa lúc che lại ánh mặt trời sau lưng, thấy được gương mặt đỏ rực của Lâm Bách, ngực lộp bộp một chút phát giác ra điểm không thích hợp, đưa tay sờ hai gò má Lâm Bách một chút quả nhiên nóng hầm hập như lần trước, lẽ nào quỷ khí truyền vào trong cơ thể Lâm Bách lần trước đã bị tiểu quỷ trong bụng Lâm Bách hấp thu sạch sẽ, Dã Qủy nghĩ vậy, không chỉ toàn thân, trên mặt cũng nóng lên.


“Đại ca, ta, ta thật là khó chịu, thật là nóng, trên người giống như bị thiêu cháy, bụng cũng thật khó chịu, ưm…” Lâm Bách khó nhọc giơ tay lên, bắt được tay áo Dã Qủy, thanh âm như khóc như kể.


“Ách!” Tại khi Lâm Bách lôi kéo tay áo Dã Qủy lần nữa, Dã Qủy thầm mắng mình lúc này ngẩn người thực sự là không nên, trực tiếp nắm tay Lâm Bách đem quỷ khí truyền vào thân thể Lâm Bách, nhìn Lâm Bách hơi dịu đi, mới khom lưng đem Lâm Bách bế lên, xoay người bay lên không hướng phía ngoài hoàng cung lao đi…


Dưới ánh chiều tà sau khi hai người ly khai, nam nhân mặc Thiên Phượng triều phục, từ phía sau cây ở đằng xa đi ra, nhìn theo hướng Dã Qủy rời đi, thẳng đến khi cái gì cũng không nhìn thấy nữa mới ngẩng đầu, nhìn bầu trời rực đỏ trên đầu, mặt không thay đổi khẽ nói một câu, “Nước Tống, phải thay đổi rồi…”


Hoàng cung bên kia, hoàng đế đứng ở phía trước cửa sổ, mệt mỏi nhìn tà dương khắp bầu trời “A Thiên, tân nhậm thiếu chủ Lăng Nhật trang đã trở về, có đúng hay không…”
“…” Đồ Thịnh Thiên đi tới phía sauTống Tuyền, bình tĩnh nhìn bóng lưng Tống Tuyền trầm mặc không nói.


available on google playdownload on app store


“Y...” Tống Tuyền chần chờ một chút, cúi thấp đầu xuống, “Có từng đi tìm ngươi chưa?”
Đồ Thịnh Thiên cười khổ một tiếng, ” Người của Bệ hạ cả ngày đi theo thần, cái gì cũng đã biết, hà tất còn muốn hỏi thần, hắn quả thực tới tìm ta.”


“A Thiên, trẫm, ” Tống Tuyền xoay người nhìn Đồ Thịnh Thiên, nhẹ giọng nói: “Ta phái người theo ngươi, là vì bảo hộ ngươi, ta không muốn ngươi phát sinh chuyện giống như lần trước nữa, dù sao ngươi mỗi lần tới gặp ta, người của ngươi cũng không thể theo, ta lo lắng.”


Đồ Thàịnh Thiên cẩn thận nhìn sắc mặt của Tống Tuyền, Tống Tuyền từ sau vụ bị ám sát kia, thì khi hắn ra ngoài liền phái người theo hắn, việc này, lấy thân thủ của hắn đương nhiên không thể gạt được, lúc đầu hắn là không muốn cùng Tống Tuyền tính toán, thế nhưng sau lại gặp lại Lâm Bách, Đồ Thịnh Thiên đối với người trước mắt này có chút cố kỵ, trước đó hắn tuy rằng vẫn đối với việc Tống Tuyền thú Lâm Bách, chuyện Lâm Bách đột nhiên bệnh cũ tái phát rồi qua đời, trong lòng không hề tin, hơn nữa còn vì hắn đuối lý hổ thẹn, cho dù có người nói cho hắn biết hắn cần phải hoài nghi, hắn cũng không muốn hoài nghi người trước mắt này, sẽ làm ra loại chuyện đó.


Thế nhưng sau lại đối mặt với tình trạng của Lâm Bách, đối mặt với quan tài trống trong hoàng lăng, đối mặt với người này không cẩn thận để lộ ra những hành động nhỏ kia, từng việc từng việc, Đồ Thịnh Thiên thật sự không thể không hoài nghi, người trước mắt này có còn là người cùng hắn thề non hẹn biển kia không, y thay đổi sao…


Ôm nghi vấn như vậy, Đồ Thịnh Thiên bắt đầu tỉ mỉ quan sát người trước mắt, tất cả tựa hồ vẫn giống với mọi khi, thế nhưng mấy ngày nay, y thay đổi, trở nên dễ cáu kỉnh, còn nhớ là từ ngày Nhâm Lăng Thiên từ trong phủ hắn rời đi thì bắt đầu.


Trên phố có lời đồn Nhâm trang chủ trước đây của Lăng Nhật trang, ca ca đã ch.ết của Lăng Thiên, Lăng Nhật cùngTống Tuyền có quan hệ, Đồ Thịnh Thiên vẫn luôn không tin lời đồn này, bởi vì ở trong ký ức của hắn, Tống Tuyền không hề nhận ra Lăng Nhật, thế nhưng việc trước mắt lại buộc hắn, đi nhìn thẳng vào lời đồn có thể là sự thật này.


“Hô…” Đồ Thịnh Thiên thở ra một hơi dài, giả vờ thoải mái nâng khóe miệng nhìn Tống Tuyền, “Ta lúc nào chưa từng tin ngươi, là ngươi vẫn luôn hoài nghi ta, hứa hẹn giữa chúng ta, là trước khi không còn tình cảm, tuyệt đối không giấu diếm đối phương, bất cứ chuyện gì…” Nói xong sắc mặt như thường, ngực lại dâng lên một trận đau đến vỡ vụn, Đồ Thịnh Thiên nói lời này vốn là muốn để cho Tống Tuyền giải sầu, nhưng nói xong mới đột nhiên nhớ tới, lời này chính hắn cũng không làm được, dựa vào cái gì mà yêu cầu Tống Tuyền…


Đồ Thịnh Thiên chỉ thất thần chốc lát cũng không thấy được vai Tống Tuyền co rúm run rẩy, Tống Tuyền đang sợ, y đã có quá nhiều chuyện, quá nhiều bí mật gạt hắn, hơn nữa những chuyện kia cả đời cũng không thể cho hắn biết, nếu như hắn biết rồi, hậu quả kia đều không phải y có khả năng gánh chịu được.


Tống Tuyền so với Đồ Thịnh Thiên thấp hơn nửa cái đầu, Tống Tuyền thích ngẩng đầu nhìn hắn như vậy, nhìn nam nhân này y mới có khả năng ném đi thân phận quân thần.


Tống Tuyền ngẩng đầu lên nhìn mặt Đồ Thịnh Thiên, tiến lên một bước ôm lấy thắt lưng Đồ Thịnh Thiên, “Đêm nay, lưu lại, bồi ta, thật sao…” Đồ Thịnh Thiên cúi đầu nhìn Tống Tuyền dựa vào hắn, giơ tay lên xoa xoa tóc Tống Tuyền, gật đầu thấp giọng trả lời, “Được!”


Đồ Thịnh Thiên đã nghĩ đến một ngày Lâm Bách tìm về thân thể của hắn, rất nhiều bí mật sẽ được mở ra trước mắt mình, khi đó chỉ sợ sẽ là kết thúc của quan hệ giữa hắn và Tống Tuyền.


Đồ Thịnh Thiên lúc này đang đấu tranh, người trước mắt và Lâm Bách, với hắn mà nói đều rất quan trọng, nhưng cũng là không giống nhau, Lâm Bách như đệ đệ của hắn, một người để cho hắn yêu thương, nghĩ muốn bảo vệ người ấy, nhưng Tống Tuyền trước mắt, cũng đã trải qua một phen long trời lở đất, sau cùng phá tan tầng tầng cách trở mới tiến tới với nhau, giúp một người đấu lại một người khác trong lòng hắn cũng băn khoăn, thế nhưng hắn cũng biết, hắn càng không thể khoanh tay đứng nhìn, hắn đang suy nghĩ, đang suy nghĩ phải làm sao mới là tốt nhất, hơn nữa hắn cũng nghĩ đến kế tiếp phải làm sao, lúc này để hắn và người trước mắt lại ôn tồn một chút đi, tuy rằng không muốn nói, nhưng là tâm của hắn đã đứng về phía Lâm Bách…


Nói đến đây, liền không thể không nói, Dã Qủy có một việc suy đoán đúng, có một số tình cảm sẽ theo thời gian tiêu tán, mặc dù lúc bắt đầu kinh thiên động địa, phá tan tầng tầng cận kỵ, thế nhưng lúc tất cả gió êm sóng lặng, lại bởi vì đối với đối phương không yên lòng, mà làm ra đủ chuyện sai lầm, đem khoảng cách giữa hai người trong lúc đó bị giãn ra càng lúc càng lớn, cho đến khi mặc dù lòng vẫn thích, lại không thể không đối mặt kết quả hủy diệt…


Dã Qủy ôm Lâm Bách về tới tiểu viện độc lập của Nhâm Lăng Thiên gia, Lâm Bách tuy rằng vẫn duy trì thanh tỉnh, thế nhưng ở trên đường cũng đã không chịu nổi, không ngừng nắm kéo y phục trên người, cả người đỏ rực quyến rũ. Dã Qủy nhìn vừa yêu thương, vừa tâm động, cố nén xung động của nội tâm, chậm rãi đem quỷ khí của bản thân truyền tới trong thân thể Lâm Bách, thật vất vả về tới tiểu viện, Dã Qủy bởi vì cấp tốc phi hành hơn nữa không ngừng truyền quỷ khí choLâm Bách, dưới chân hư hư thật thật cơ hồ sắp hư thoát, nhưng cũng không kịp xem chính mình làm sao, rảo bước chạy vội tới trong phòng, đem Lâm Bách đặt lên trên giường, thanh âm run rẩy hỏi: “Lâm Bách, ngươi có phải khó chịu rất lâu rồi đúng không, thân thể phát nhiệt bắt đầu từ khi nào?”


Ánh mắt của Lâm Bách do nóng như lửa đốt mà mê ly, hai con mắt đều hiện lên hồng quang, trên người Dã Qủy thật lạnh, lúc trước Dã Qủy ôm hắn, mặc dù trong thân thể nóng rực cũng không có giảm bớt cái gì, nhưng là vẫn rất thoải mái, lúc này rời khỏi cái ôm ấp của Dã Qủy, Lâm Bách rất luyến tiếc, cố nén ý niệm muốn dựa sát vào y trong đầu, thỉnh thoảng nói: “Hình như, từ buổi sáng, buổi sáng lúc thấy địa đồ, liền… Ưm… thật là nóng, thật là khó chịu…”


Lâm Bách nói đến đây cũng nói không được nữa, trở thân đem mình cuộn thành một đoàn, tay nắm thật chặt y phục trên người, cắn răng khống chế dục vọng muốn nhào tới trên người Dã Qủy của mình, hắn không thể làm như vậy, không thể, không thể làm như vậy.


Dã Qủy nhìn hai vai Lâm Bách run rẩy, y không nghĩ tới Lâm Bách nhanh như vậy sẽ lại xuất hiện trạng huống này, hơn nữa cư nhiên để cho Lâm Bách nhịn lâu như vậy, thật sự là rất không nên, lòng của mình lại giống khi đó, để thắng thua quấn quýt, bỏ quên người bên cạnh, lần trước hại hắn rơi vào trong nguy hiểm, lúc này đây lại để cho Lâm Bách bị dày vò như vậy thực sự là không nên.


Dã Qủy lòng tràn đầy hối hận ở trong lòng mắng mình, đang muốn cùngLâm Bách nói một tiếng lúc bày ra kết giới chung quanh, một thân thể nóng bỏng lại từ phía sau ôm y.
“Lâm... Lâm Bách, ngươi…”


“Đại ca trên người ngươi thật lạnh, thật thoải mái…” Lâm Bách thần chí không rõ nói, không tự chủ đem môi dán trên cổ của Dã Qủy, cảm nhận được trên người Dã Qủy thấm lạnh, không tự chủ nhẹ nhàng ma sát, xung động của thân thể chinh phục lý trí, tay Lâm Bách đưa về phía nút áo Dã Qủy, xé rách y phục Dã Qủy, hắn muốn càng nhiều, muốn càng nhiều…


“Lâm Bách!” thanh âm của Dã Qủy đề cao một âm tiết, đại não không có biện pháp tự hỏi, chỉ theo bản năng đưa tay bắt được tay của Lâm Bách ở trước người y tác loạn.


“Đại ca, ta... Xin lỗi... Ta…” tay của Dã Qủy cầm lấy hắn, khiến cho Lâm Báchchợt thanh tỉnh lại, ngực hoảng hốt, hắn bất thường như vậy, không muốn để cho Dã Qủy đại ca thấy bộ dạng này của mình, một cảm giác khuất nhục xông lên đầu, Lâm Bách khóc nức nở nói: “Ngô, đại ca, ta thật là khó chịu, ta không biết phải làm cái gì, xin lỗi, đại ca, ta thực sự thật là khó chịu, thực sự thật là khó chịu…”


Tiếng khóc nức nở của Lâm Bách khiến cho Dã Qủy một trận yêu thương, vật nhỏ nhạy cảm này xem ra là hiểu lầm cái gì, lòng nghĩ muốn cười, thế nhưng người phía sau run rẩy càng ngày càng lợi hại, độ nóng trên người ngay cả y đều cảm thấy nóng rực, cảm giác này không thích hợp, Dã Qủy ngực quýnh lên cũng đã quên phải bố trí kết giới gì gì đó, quay người lại trực tiếp hai tay nâng mặt Lâm Bách, đem môi dán lên, híp mắt đem quỷ khí trong người xuyên qua bên ngoài cơ thể, hướng vào hồn thể Lâm Bách.


Lâm Bách cảm giác khí tức tràn đầy trên người Dã Qủy, cảm giác nóng rực trên thân thể không ngừng giảm bớt, một loại cảm giác thư sướng khác từ tứ chi bách hải lan khắp toàn thân, tay ôm cổ của Dã Qủy, nhẹ nhàng đáp lại Dã Qủy.


Một nóng một lạnh quấn quít cùng một chỗ, Dã Qủy mang Lâm Bách vào trong sàng trướng, xoay tay lại kéo mành vải ra, mành mỏng tản ra, đem không gian trên giường ngăn cách ra. Lâm Bách bắt đầu xé rách y phục của mình, Dã Qủy lại đưa tay bắt được cổ tay Lâm Bách vai nhẹ nhàng chấn động, y phục trên người cả hai đều hóa thành bụi phấn, Dã Qủy áptrên người Lâm Bách, tay nhẹ nhàng phất qua sợi tóc Lâm Bách, cúi người ở trên đầu Lâm Bách ấn xuống một cái hôn, tay kia đưa về phía bụngLâm Bách, nhẹ giọng nói: “Yên tâm, rất nhanh thì không sao…”


Dã Qủy nói, thoáng dời xuống phía dưới, ở trên bụng Lâm Bách nhẹ nhàng xoa, đưa về phía đùi trong củaLâm Bách, khẽ ấn xuống cái miệng nhỏ khép kín, Dã Qủy cũng không cấp tiến, “Khép thật là chặt a…” Khẽ niệm một tiếng, đem tay đưa về phía tiểu hành của Lâm Bách bởi vì dương khí mà bị đánh thức tỉnh lại, lấy tay nhẹ nhàng bắt đầu bộ lộng ngọc long khéo léo kia.


“Ngô, đại ca a, không nên động nó, ta thật kỳ quái, thật là khó chịu…” Lâm Bách giãy dụa thân thể, như đứa bé bất lực khóc nức nở ra.


Dã Qủy cũng không dừng lại, đưa tay nhẹ nhàng phủ lên hai gò má Lâm Bách, “Chớ khẩn trương, trên người ngươi dương khí nhiều lắm, tiết ra như vậy đối với ngươi mới có lợi, chớ khẩn trương đi theo cảm giác đi, ta ở bên cạnh ngươi…”


“Ừ” Lâm Bách ngẩng đầu nhìn ánh mắt của Dã Qủy, nhẹ giọng đáp lời, cái loại rung động sảng khoái này,khiến cho cả người Lâm Bách run lên, Lâm Bách tay nắm đầu vai Dã Qủy thật chặt, đầu ngón tay hãm vào thịt nơi vai Dã Qủy. Động tác của Dã Qủy không ngừng nhanh hơn, một cái tay khác đã ở ngực Lâm Bách nhẹ nhàng nắn bóp nụ hoa kiều diễm, khiến cho Lâm Bách có thể nhanh chút cảm giác được tình cảm mãnh liệt mang đến cho mình khoái ý.


“Ngô…” Rốt cục dưới sự nỗ lực của Dã Qủy, thân thể Lâm Bách run rẩy phóng xuất ra một cỗ ẩm ướt nóng bỏng, toàn bộ trên người Dã Qủy.


Thân thể Lâm Bách sau khi động tình liền nhũn ra, nhắm mắt, tạm thời mất đi ý thức, không người biết tại lúc động tình, một cổ khí cuồn cuộn cuốn đi hết thảy toàn bộ ký ức của Lâm Bách.


Dã Qủy nhìn Lâm Bách mất đi ý thức, lo lắng xoay người quỳ đến bên ngườiLâm Bách, đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt Lâm Bách, nhẹ giọng gọi tên Lâm Bách…


Lâm Bách chợtmở mắt, trong tròng mắt mê ly dục chưa kịp tiêu tán, biến thành cơ trí khiếp người, Dã Qủy bị ánh mắt này của Lâm Bách nhìn cả người một trận run run hướng về phía sau né tránh, gần như từ trên giường phóng xuống, thế nhưng tay lại bị Lâm Bách kéo lại, Lâm Bách từ trên giường bò dậy, người trần truồng đỡ bụng quỳ trước người Dã Qủy, ngườicòn đang phát run không biết là bởi vì thân thể nóng rực, hay bởi vì cái khác, Lâm Bách hư nhược khiến người đau lòng.


Dã Qủy nhìn Lâm Bách, hé miệng muốn nói, lại bị chặn lại.
“Vì sao?” Lâm Bách hai mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm Dã Qủy, nhẹ giọng chất vấn.
“Cái gì? Cái gì vì sao?” Dã Qủy nhìn Lâm Bách hoảng hốt hỏi lại.


Lâm Bách tay đè xuống đệm giường, nghẹn ngào rít gào, “Tại sao phải khiến cho ta quên, vì sao? Lần trước rõ ràng cũng như vậy, tại sao muốn ta phải quên?” Dã Qủy ngạc nhiên nhìn Lâm Bách, quẫn bách không biết nên đi nơi nào.
“Lâm Bách, ngươi, ngươi đã nhớ lại?”


“Nhớ, ta cái gì cũng nhớ lại, ta tín nhiệm ngươi như vậy, tại sao muốn như vậy, ” Lâm Bách nhìn khuôn mặt tuấn dật củaDã Qủy, lòng khổ sở nói không nên lời, bị người mà mình tín nhiệm nhất như vậy lừa dối, trêu đùa, lại thêm các loại vướng mắc trong lòng Lâm Bách lúc trước, trong lúc nhất thời toàn bộ vào giờ khắc này bạo phát, không ức chế được đề cao âm điệu, “Ngươi nói a, ngươi nói cho ta biết vì sao, ngươi không muốn gặp ta sao, có đúng hay không sợ ta sẽ quấn quít lấy ngươi, mới không cho ta nhớ kỹ?”


“Lâm Bách ngươi đừng hiểu lầm, ta không có ý đó, ta chỉ là..” Dã Qủy hốt hoảng muốn giải thích, thế nhưng y có quá nhiều việc không thể nói, trong lúc nhất thời nghẹn lời.


Lâm Bách nhìn dáng vẻ Dã Qủy muốn nói lại thôi, trong lòng từng cơn rung động đau đớn, Lâm Bách đột nhiên muốn phát tiết, hắn và Dã Qủy không nên như vậy, “Ngươi vẫn luôn gạt ta, từ khi mới gặp nhau ngươi liền gạt ta, ngươi căn bản cũng không phải là quỷđã ch.ết mấy trăm năm gì đó, ngươi và Nhâm Lăng Thiên quan hệ không bình thường, ta tín nhiệm ngươi như vậy, cái gì cũng chưa từng giấu diếm ngươi, ngươi nói cái gì ta cũng nghe, vì sao ngươi không muốn tin ta, cái gì cũng không nói với ta, ngươi rốt cuộc là muốn như thế nào, nếu như ngươi không muốn giúp ta, chúng ta đây ngày mai sẽ mỗi người một hướng, sinh tử cả hai không quan hệ với nhau…”


Lâm Bách nói một chữ lại đánh Dã Qủy một cái, Dã Qủy bị Lâm Bách rống phải sửng sốt một chút, y nhớ kỹ hắn cũng đã từng rống giận như vậy với mình…






Truyện liên quan