Chương 25
Cố Tầm đối mặt với cánh cửa lạnh như băng, mãi lâu sau vẫn chưa lấy lại bình tĩnh. Trong hành lang yên tĩnh không có một âm thanh, bởi vì Tưởng Tuấn Nam cũng đang ngây ngẩn.
“Hai người vậy là sao thế?”
Cậu ta cũng là người có kinh nghiệm yêu đương, dựa vào mấy câu nói của Nhạc Thiên Linh mà lần ra được chân tướng, “Chẳng lẽ mày từ chối lời tỏ tình của cậu ấy hả?!”
Cố Tầm phiền phức xoa cổ, tương đương với việc thầm chấp nhận.
Tưởng Tuấn Nam: “Mày bị làm sao thế?! Nhạc Thiên Linh mà! Người ta là Nhạc Thiên Linh đó!”
“Tao thấy phiền lắm rồi, mày có thể nào yên lặng một lát được không?”
Cố Tầm xoay người đẩy cậu ta ra, vào nhà. Tưởng Tuấn Nam không hiểu tại sao Cố Tầm lại thay đổi xoành xoạch như vậy, đầu óc mơ hồ, “Mày không về trường nữa hả?”
“Về cái rắm.”
Vừa vào nhà, Lạc Đà và tiểu Mạch lại nhắn tin hỏi thăm.
Tiểu Mạch: Tới giờ tôi vẫn chưa ngẫm ra nổi, cuối cùng đây là cái câu chuyện ly kỳ lạ lùng thế nào, ngay cả tiểu thuyết cũng không dám viết vậy đâu.
Lạc Đà: Vậy giờ cậu định làm sao?
Chơi gà cũng phạm tội à, Sir: … Không biết, đầu óc bất động rồi.
Lạc Đà:?
Quay lại hai tiếng trước.
Giây phút Nhạc Thiên Linh nói ra hai chữ “Cố Tầm”, lần đầu tiên anh mới cảm thấy đầu óc mình cũng có lúc bất động.
Cậu ấy nói mình à? Chắc chắn là không phải mình đâu.
Mặc dù đúng thật mình ở khu Giang Tân đại học Nam Kinh, buổi sáng cũng vừa từ chối lời tỏ tình của hoa khôi trường. Hơn nữa con mẹ nó, mình cũng tên Cố Tầm.
Nhưng chắc chắn cái người đó không phải mình đâu.
Ngay cả tiểu Mạch cũng không dám tin sự thật mình vừa nghe được.
Tiểu Mạch: Vậy nên, kẻ ngu đần mà tôi muốn xách dao đi chém là cậu
Tiểu Mạch: Không thể nào! Tại sao lại có chuyện trùng hợp vậy chứ!
Lạc Đà: Đương nhiên là không thể, chắc chắn là trùng họ trùng tên, cùng trường, cả hai đều là hotboy lạnh lùng thôi.
Chơi gà cũng phạm tội à, Sir: Quách Lạc, anh thấy mình có khiếu hài hước không?
Mẹ bà nó Cố Tầm cười không nổi.
Tại sao Bánh Quai Chèo và Nhạc Thiên Linh lại có thể là một người chứ? Ngoại trừ việc giọng nói na ná nhau, anh không tìm ra được điểm chung thứ hai. Từ cảm giác hai người mang lại, Cố Tầm cũng khó mà gộp hình tượng của cả hai lại.
Hồi năm trước anh có từng nghi ngờ, nhưng chính miệng cô đã nói là chưa bao giờ chơi game mobile mà?
Một người xạ thủ điên cuồng có thể lấy mạng 18 game thủ cùng một lúc và một cô gái hướng nội nhút nhát có một chút xíu liên quan nào không? Vậy thì làm sao mà là một người được chứ?!
Cố Tầm cứ ngồi trên ghế salon gần hai tiếng đồng hồ như bị phong ấn.
Lần ngơ ngẩn gần đây nhất là hồi năm ngoái, khi nhóm phát triển không thể khắc phục được sự cố động cơ. Lúc đó Cố Tầm đã ra ban công với bộ não trống rỗng.
Nhưng dù bỏ ra khoảng thời gian ngắn để nghiên cứu mục đích trò chơi cũng không lãng phí tế bào não như vậy. Hình ảnh bản thân từ chối Nhạc Thiên Linh vào lúc sáng cứ lặp đi lặp lại trong đầu như virut.
Mỗi câu nói, mỗi biểu cảm thể hiện sự không kiên nhẫn đều bày ra trước mắt. Cố Tầm cảm giác như mình đang đứng ở góc nhìn thứ ba để quan sát một tên ngốc vậy.
Anh đã lớn thế này rồi, đây vẫn là lần đầu tiên thấy hốt hoảng, luống cuống vì chuyện mình đã làm.
Cũng không biết bây giờ cô đang thế nào nữa. Vẫn còn đau lòng khóc lóc tỉ tê sao? Còn khó chịu sao? Có phải cứ luẩn quẩn trong lòng không?
Thế là Cố Tầm mở Wechat, phần nhắn tin với Nhạc Thiên Linh, soạn ra cả chục câu mở lời nhưng không gửi cái nào.
Cuối cùng anh chỉ cẫn thận vỗ vỗ, muốn dò xét tâm trạng của cô lúc này. Câu trả lời của cô lại nằm ngoài dự đoán của anh, mà còn chênh lệch lớn nữa.
Hình như cô không đau lòng lắm, chỉ là hơi bực bội?
Cố Tầm nghĩ tới nghĩ lui vẫn chưa chắc chắn lắm, thế là anh quyết định tới trường học tìm câu trả lời. Nhưng tiếng cửa đập cái rầm kia đã giải đáp hết cả. Đúng là cô hơi bực bội.
Trong giây phút cửa đóng lại, Nhạc Thiên Linh dựa lưng vào, nhịp thở không thể trở lại như bình thường.
Chuyện xui xẻo gì đây? Sao ông trời cứ thích đùa giỡn với mình như thế?
Chỉ vừa nghĩ đến cái ánh mắt phức tạp mà anh nhìn mình, cô lại thấy cực kỳ lúng túng.
Chẳng lẽ bình thường hình tượng của cô làm Cố Tầm khó chịu như thế à?
Chắc là không đến nỗi vậy đâu, trong trí nhớ, cô chưa từng làm mấy chuyện như bám lấy không buông. Nhưng sự thật hiện lên trước mắt, nếu là một người khác, chắc họ cũng sẽ cảm thấy cô tỏ tình xong, cố ý dời đến sống nhà đối diện.
Không được. Chỉ nghĩ có một chút là ngón chân đã co quắp lại rồi.
Nhưng biết làm sao giờ?
Hợp đồng ký rồi, tiền thế chân cũng trả rồi, đâu thể nào tỏ tình thất bại mà còn phải đền bù tiền vi phạm hợp đồng?!
Tuyệt đối không thể.
Bị từ chối đã mất mặt lắm rồi, cô không thể dọn đi trong tuyệt vọng nữa, làm vậy giống như là thừa nhận suy đoán của anh vậy.
Nghĩ đến việc này, Nhạc Thiên Linh bắt đầu quét dọn vệ sinh.
Căn nhà một người ở không rộng, nhưng để quét tước hoàn toàn sạch sẽ thì cũng tốn không ít thời gian.
Đến 11 giờ đêm, Nhạc Thiên Linh mới nhớ ra mình đã quên ăn cơm tối vì quá mải mê công việc, tới lúc lấy lại tinh thần rồi thì lại thấy không có hứng muốn ăn nữa. Có lẽ là do tức vì cái ánh mắt kia của Cố Tầm rồi.
Nhạc Thiên Linh không rề rà nữa, đi tắm rồi chuẩn bị ngủ sớm.
Nhưng sau khi đi ra khỏi nhà tắm, định mở máy điều hòa thì phát hiện remote không có phản ứng. Cô ngẩn người, cạy nắp ra, thấy bên trong đã có hai cục pin bình thường rồi. Nhạc Thiên Linh dùng sức nhấn nhấn, vẫn không có phản ứng.
Hết pin à?
Nhạc Thiên Linh xem thời gian, cũng chưa trễ lắm, thế là thay quần áo ra ngoài mua pin.
Cánh cửa vừa chỉ hé ra một kẽ nhỏ, bên nhà đối diện lại truyền ra tiếng vang.
Nhạc Thiên Linh khựng lại, trái tim như bị kéo lên cao. Cô nhìn chằm chằm chốt cửa trong chốc lát, thở ra một hơi rồi đẩy thẳng cửa ra ngoài.
Người đi ra là Tưởng Tuấn Nam, bốn mắt nhìn nhau.
Nhạc Thiên Linh thở phào nhẹ nhõm, gật đầu với cậu ta.
Tưởng Tuấn Nam nghĩ đến chuyện hôm nay Nhạc Thiên Linh bị Cố Tầm từ chối, tự dưng cảm thấy người bạn cùng phòng là mình đây cũng hơi ngại ngại, không dám nhìn thẳng vào cô. Cậu ta ɭϊếʍƈ môi, ngượng ngùng hỏi: “Muộn vậy rồi mà cậu còn đi ra ngoài à?”
“Ừ, mua ít đồ.”
Nhạc Thiên Linh vừa nói vừa đi tới thang máy, Tưởng Tuấn Nam cũng theo sau lưng cô. Ấn nút thang máy rồi cô mới hỏi: “Còn cậu?”
“Tôi đi lấy đồ ship.”
Tưởng Tuấn Nam trả lời, “Cậu mua cái gì? Có nặng không? Cần tôi giúp chứ?”
Thang máy đến, hai người cùng đi vào, Nhạc Thiên Linh nhấn tầng lầu, bình tĩnh nói: “Không cần đâu, cảm ơn cậu nhiều. Tôi chỉ mua đồ lặt vặt thôi.”
Tưởng Tuấn Nam “ừ” một tiếng, len lén liếc nhìn cô.
Nhạc Thiên Linh chỉ mặc áo trắng tay ngắn và quần short, tóc vừa mới gọi chưa khô hết, rũ xuống sau lưng ướt nhẹp. Trên mặt không có dấu vết của trang điểm, da trắng nõn, đường cong khuôn mặt tinh tế trơn láng, lông mi có vẻ như dài bằng sống mũi.
Tưởng Tuấn Nam tìm trăm lối không có cách giải quyết, đành lấy điện thoại ra, lặng lẽ nhắn tin cho Cố Tầm.
Tưởng Tuấn Nam: Tao không ngờ mày sẽ từ chối Nhạc Thiên Linh, đầu mày không bình thường đúng không? Hay thật ra mày thích đàn ông?
Bên kia nhanh chóng trả lời bằng một tin nhắn thoại. Tưởng Tuấn Nam lập tức bấm nghe, nhưng chưa kề sát điện thoại vào tai thì giọng Cố Tầm đã truyền ra. Tốc độ nói chuyện cực nhanh.
“Mẹ bà mày đừng nhắc tới Nhạc Thiên Linh nữa được không? Không thấy tao đang phiền lắm hả?”
“…”
Giọng của anh giống như đang vang vọng trong thang máy chật hẹp, mãi một lúc lâu mà chưa biến mất. Tưởng Tuấn Nam cảm giác rõ ràng rằng bầu không khí cũng đông cứng trong chốc lát.
Bàn tay cậu ta cứng đờ giữa không trung, nơm nớp lo sợ nghiêng đầu, ánh mắt dè dặt nhìn cô gái bên cạnh.
Nhạc Thiên Linh nhìn chằm chằm cửa thang máy, hai tay nắm lại thành đấm rũ bên sườn, quai hàm khẽ run, giống như là đang dùng sức nghiến răng.
Tưởng Tuấn Nam đột nhiên cảm thấy nghẹt thở.
“Chuyện là…” Cậu ta định thanh minh chút nữa nhưng chưa kịp nói gì thì cửa thang máy đã mở ra, Nhạc Thiên Linh đi thẳng đi ra ngoài. Đi được hai bước, cô đột nhiên dừng lại, quay đầu hung tợn nhìn ….. điện thoại của Tưởng Tuấn Nam. Mà cậu ta thì vẫn còn đứng trong thang máy chưa đi.
Cô há miệng nhưng không nói gì, ngực đập phập phòng, sau đó cắn răng xoay người rời đi.
Tưởng Tuấn Nam: “…”
Sao cứ thấy đáng sợ thế nhỉ!
Mua đồ xong, Nhạc Thiên Linh nhấn mật mã, một giây trước khi bước vào, cô không nhịn được quay đầu nhìn nhà đối diện.
Từ chối cô gái mình không thích không phải là sai, nhưng có phải là quá đáng lắm không khi chà đạp lòng chân thành của một ai đó?!
Mũi cô chua xót, dùng sức đẩy cửa ra, đá giầy rồi ngã xuống giường định đi ngủ sớm. Nhưng remote được thay pin rồi mà vẫn không hề có phản ứng gì.
Nhạc Thiên Linh không tin chuyện ma quỷ, sau mấy phút loay hoay, điều hòa vẫn không nhúc nhích.
Cô giận đến mức thở hổn hển vì tức giận. Hôm nay là ngày xúi quẩy gì vậy!
Cô phiền não lấy điện thoại ra, gọi cho chủ nhà.
“Chị Trần, tôi là người thuê nhà 1314 ở tòa số 7, hôm nay vừa dọn vào. Cho tôi hỏi là có phải remote của máy điều hòa không khí bị hư rồi không?”
Chủ nhà đang đánh mạt chược, tiếng ồn từ bên kia truyền qua, giọng cũng hơi mất kiên nhẫn.
“Sao lại hư? Em xem coi có phải hết pin rồi không?”
“Tôi đã thay pin rồi.”
“À, vậy chắc hư rồi đó. Em chờ chút, để từ từ chị qua đổi remote cho, ba sách! Phỗng!” Nhạc Thiên Linh đang không vui, nghe kiểu nói chuyện qua loa có lệ của chủ nhà thì tâm trạng càng bực hơn.
“Từ từ là chừng nào? Trời nóng như vậy, không có điều hòa sao tôi ngủ?”
Chủ nhà “hầy” một tiếng, “Trễ vậy rồi chị làm sao mà sửa cho em. Thế này đi, hay là em qua nhà 1315 đối diện mượn remote? Nhà bên đó cũng là của chị, điều hòa cùng loại, dùng chung remote được.”
Thấy Nhạc Thiên Linh đột nhiên yên lặng, chủ nhà cầm được quân bài tốt, cười híp mắt nói: “Không sao đâu, để chị nhắn Wechat bảo cậu ấy một tiêng trước. Đều là thanh niên cả mà, em qua mượn là được.”
Giọng cô lập tức bình tĩnh: “Không cần phiền vậy, để tôi ráng nhịn thêm, cảm ơn.”
Đùa gì thế? Hôm nay có nóng ch.ết cô cũng không đi tìm Cố Tầm mượn remote đâu. Làm vậy chỉ khiến người ta cảm thấy cô tầm thường muốn kéo sự chú ý.
Cúp điện thoại, Nhạc Thiên Linh nằm trên giường. Có nhiều gia đình không có điều hòa mà, chẳng lẽ người ta không ngủ được? Tâm tĩnh thì sẽ mát lên thôi!
Nhưng mà mười phút sau.
Nhạc Thiên Linh bò dậy mở cửa sổ, có gió thổi chắc là sẽ đỡ hơn chút. Lại qua mười phút, hai mắt cô mở trừng trừng như chuông đồng, tức giận nhìn trần nhà.
Lầu 13 mà sao không có miếng gió nào hết vậy trời?!
Nhạc Thiên Linh cảm giác đồ ngủ của mình nhớp nhúa, lăn qua lộn lại mấy hồi, tóc ướt đẫm mồ hôi dính vào cổ.
Không chỉ không thấy buồn ngủ còn cảm giác càng ngày càng nóng.
Cô không ngủ được, đành cầm điện thoại chơi giết thời gian, có khi xem phim một lúc thì sẽ thấy buồn ngủ.
Nhạc Thiên Linh lướt mở màn hình, thấy mẩu tin nhắn thoại Lâm Tầm gửi hai phút trước.
“Cậu ngủ chưa?”
Bánh Quai Chèo: Chưa.
Bánh Quai Chèo: Nhưng tối nay không chơi game đâu, đang không vui.
Bánh Quai Chèo: Với lại cậu đừng gửi tin nhắn thoại được không?
Hotboy Trường: …
Hotboy Trường: Không có rủ cậu chơi game.
Hotboy Trường: Vậy sao trễ thế này rồi mà chưa ngủ?
Bánh Quai Chèo: Nóng không ngủ được.
Hotboy Trường: Không mở điều hòa à?
Bánh Quai Chèo: Remote hư rồi.
Hotboy Trường: Vậy thì mượn đi.
Bánh Quai Chèo: Tối vầy biết tìm ai mượn?
Hotboy Trường: Không quen hàng xóm à?
Bánh Quai Chèo: Không.
Hotboy Trường:?
Một lát sau anh lại nhắn tiếp.
Hotboy Trường: Dù không quen thì cũng đi mượn đi, sau này là hàng xóm mà.
Bánh Quai Chèo: Không thích.
Bánh Quai Chèo: Da mặt tôi mỏng lắm, không làm được cái chuyện mặt dày mày dạn đó.
Hotboy Trường:?
Hotboy Trường: Không đến nổi vậy chứ.
Nhắn xong, Nhạc Thiên Linh cũng không định tám nhảm với cậu ta nữa. Cô trở mình, chuẩn bị xem phim, lúc này đầu óc chợt lóe lên.
Hồng ngoại từ điện thoại để điều khiển từ xa!
Cô lập tức lấy điện thoại down app, sau mấy phút mày mò, cuối cùng điều hòa cũng phả ra gió mát rồi. Nhạc Thiên Linh hài lòng nằm lên giường. Lúc này, tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên.
Cô nghĩ, hôm nay mình vừa dọn tới đây, sao giờ này lại có người tìm?
Nhạc Thiên Linh khoác thêm áo, dè dặt đi ra cửa, nhòm qua mắt mèo.
“…”
Lại là Cố Tầm.
Mặc dù cách mắt mèo, hai người không đối mặt, nhưng Nhạc Thiên Linh lại thấy vừa đau lòng vừa lúng túng, còn có chút lo lắng nữa. Cô không thể khống chế tâm trạng của mình.
Cô hít sâu một hơi, cố gắng để giọng mình nghe như bình tĩnh.
“Có chuyện gì à?”
Từ mắt mèo chỉ thấy được có nửa người trên của Cố Tầm, mặt anh hơi mất tự nhiên, ánh mắt thì nhìn xung quanh, trầm giọng nói: “Cậu mở cửa trước đi.”
Nhạc Thiên Linh: “?”
“Cậu định làm gì?”
Nghe được sự phản kháng mạnh mẽ trong giọng nói Nhạc Thiên Linh, Cố Tầm giận mà không phát tiết được.
Anh ngước nhìn mắt mèo, nói: “Cậu mở cửa đi, tôi có đồ muốn đưa cho cậu.”
Nhạc Thiên Linh lập tức nhớ lại, chắc là chủ nhà gọi điện thoại nhờ anh giúp đỡ. Hèn gì nhìn mặt Cố Tầm có vẻ kỳ kỳ, chắc là đang nghĩ cô đi đường vòng kiếm cách.
Máu đột nhiên dồn lên, cô siết chặt tay, giọng hơi run: “Không cần đâu.”
Cố Tầm rơ lưỡi xuống hàm dưới, mới miễn cưỡng kìm nén được nỗi phiền muộn trong lòng. Nhưng giọng anh hơi gấp gáp, “Cậu mau mở cửa đi, chủ nhà bảo tôi đưa remote máy điều hòa cho cậu này. Trễ vậy rồi mà cậu không muốn ngủ à?”
Một lúc lâu sau, cửa đột nhiên mở ra. Cố Tầm vừa thở phào nhẹ nhõm thì ngay sau đó, anh cảm giác được một trận gió lạnh thổi vào mặt. Nhạc Thiên Linh đứng trước mặt anh, cười còn lạnh hơn cả gió.
“Cậu nghĩ cả thế giới chỉ có cậu là có remote chắc?”